Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 197
Đang cập nhật
2025-02-28 11:27:17
Trên đường tan học về nhà, Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của mẹ biến thành loa nhỏ, vui vẻ kể chuyện trong trường học cho mẹ."Ừm.""Thật sao?""Hiện tại Trần Đông Thanh xếp hàng thể dục đứng thứ ba."Lữ Tú Anh chỉ thỉnh thoảng phụ họa một chút, một mình Lâm Tiếu vẫn có thể thao thao bất tuyệt nói tiếp."Mẹ, Vương Hồng Đậu nói năm ngoái nhà cậu ấy đổi ngồi bệt, chỉ mất hai ngày, vì sao nhà chúng ta phải sửa lâu như vậy?"Lữ Tú Anh nhíu mày: "Đúng vậy, sửa như thế nào mà lâu như vậy.""Chúng ta về thăm nhà một chút." Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu.Hai ngày này lúc đi làm Lữ Tú Anh muốn đến thăm nhà một chuyến, nhưng mà mấy ngày nay khai giảng là lúc phòng văn thư bận rộn nhất, trong phòng văn thư một người đồng nghiệp khác lại luôn lười biếng, một đống công việc lớn tất cả đều chờ Lữ Tú Anh làm.Sáng sớm Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi học xong, bà vừa vào phòng văn thư là bắt đầu bận rộn, vẫn bận đến xế chiều rồi đi đón Lâm Tiếu tan học, giữa trưa chỉ có thể ăn bữa cơm vội vàng, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, càng không rảnh tay để về nhà nhìn xem đã sửa đến đâu.Lâm Tiếu liên tục đồng ý: "Vâng vâng vâng, về thăm nhà một chút."Lữ Tú Anh rẽ ngang tay lái, mang theo Lâm Tiếu đi đến khu tập thể xưởng dệt bông. Vừa đi đến tầng đầu tiên, đã gặp được hàng xóm đối diện, hàng xóm đối diện chào hỏi với Lữ Tú Anh: "Tú Anh, trở về rồi à, nhà cô tu sửa nhìn thật là đẹp."Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: "Cô nhìn thấy rồi nhưng tôi còn chưa có được nhìn, vẫn luôn là Tiểu Phi làm, tôi cũng không biết biến thành kiểu gì rồi, hôm nay tới xem một chút."Hàng xóm đối diện lớn tiếng nói: "Đương nhiên là cả hàng xóm và cả đơn vị của tôi cũng đều nhìn thấy.""Không hổ Tiểu Phi là ông chủ, tầm nhìn đúng là rất khác."Lữ Tú Anh khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hàng xóm đối diện cũng quá lố rồi, không phải là lắp bình nóng lạnh và thay bồn cầu sao, sao đến mức cả hàng xóm trong khu nhà đều đến xem.Lữ Tú Anh đậu xe ở sân nhỏ trước cửa nhà, xoay người khóa xe, Lâm Tiếu đã vượt lên trước một bước chạy đến cửa nhà.Cửa lớn trong nhà mở rộng ra, Lâm Tiếu nghe được bên trong có tiếng rầm rầm. Lâm Tiếu chạy nhanh vào trong cửa, sau đó thắng gấp, c.h.ế.t lặng."Mẹ mẹ!" Dưới sự khiếp sợ, giọng của Lâm Tiếu hừ hừ giống con muỗi.Không phải chỉ sửa nhà vệ sinh sao, vì sao cả căn nhà đều thay đổi rất lớn.Bức tường trong nhà quét vôi trắng như tuyết, nền đất xi măng bụi bẩn trước kia biến thành sàn gỗ màu vàng ấm áp, cả căn nhà thay đổi rất nhiều.Một ông chú đang đứng trước ngăn tủ và điều chỉnh cửa tủ, Lâm Tiếu đứng ở cửa nghe được tiếng rừ rừ rè rè, tiếng động phát ra như vậy.Trong phòng khách trở nên vô cùng sáng sủa, Lâm Tiếu phải tới hai giây mới phát hiện, không chỉ là bức tường trắng như tuyết phản chiếu, mà bởi vì tường phòng bếp không thấy đâu.Bức tường giữa phòng bếp và phòng khách đã không còn, cửa nhỏ của phòng bếp biến thành một cánh cửa trượt lớn.Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào bên trong, phòng khách lập tức trở nên sáng sủa thông thoáng.Lâm Tiếu chạy bịch bịch vào phòng ngủ cùng mẹ cô: "Oa!"Rèm cửa màu xanh nhạt, ga giường mềm màu trắng, toàn bộ đèn thủy tinh trong phòng ngủ của Lâm Tiếu chiếu sáng lấp lánh.Lâm Tiếu lại chạy bịch bịch đến nhà vệ sinh, anh trai nói muốn "sửa lại nhà vệ sinh", không biết nhà vệ sinh biến thành bộ dáng gì."Oa!" Lâm Tiếu đứng ở cửa nhà vệ sinh, lại một lần nữa sợ hãi thán phục mà lên tiếng, nhà vệ sinh cũng trở nên rất sáng sủaGạch tường màu trắng sữa, gạch màu xám tro nhạt, bồn rửa tay mới bằng sứ trắng tinh và ngồi bệt sáng loáng, còn có vòi hoa sen sáng bóng, cửa kính ngăn cách không gian tắm rửa.Mặc dù Lâm Tiếu đã nghe anh trai nói từng muốn sửa lại nhà vệ thế nào nhưng cô vẫn không tưởng tượng ra được, cho tới bây giờ được tận mắt chứng kiến.Hóa ra nhà vệ sinh có thể đẹp như vậy.Sau này mặc kệ xuân hạ thu đông, đều có thể tắm rửa ở trong nhà mà không cần phải đến nhà tắm, giành tắm gội bằng vòi hoa sen cùng người khác nữa.Lữ Tú Anh đứng ở cửa nhà cũng sợ ngây người, chậm chạp không di chuyển bước chân.Lâm Tiếu chen qua người mẹ, đi ra cửa lớn, ngẩng đầu nhìn số phòng trên cửa.Lữ Tú Anh lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, nói: "Con xem lại thử xem đây có phải là nhà chúng ta hay không."Cô muốn xác nhận mình không đi nhầm nhà. Lữ Tú Anh hoàn hồn lại, bà nắm lấy cổ tay Lâm Tiếu, kéo cô ra ngoài.Đôi mắt của Lâm Tiếu dán chặt vào ngôi nhà mới xinh đẹp, hai chân dường như cũng dán chặt xuống đất, không muốn đi theo mẹ: "Mẹ, sao lại đi vội như vậy?""Gọi điện thoại cho anh trai con."Lâm Tiếu nghe thấy lời mẹ nói, cô rụt cổ lại, vội vàng theo mẹ ra về.Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là sát khí trong các phim kiếm hiệp.Nếu sát khí trên người mẹ cô có thể biến thành phi đao thì tất cả cành cây trong bán kính mười mét nhất định sẽ bị mẹ cô chặt đứt.Lâm Tiếu sải bước đuổi theo phía sau mẹ cô: "Nữ hiệp, dừng bước."Mẹ căn bản không nghe rõ Lâm Tiếu đang nói cái gì, bà đi tới phía trước bốt điện thoại công cộng, cầm ống nghe lên bấm một dãy số."Bíp bíp bíp…" Lữ Tú Anh gọi hai lần vào số điện thoại bàn trong nhà cho Lâm Dược Phi nhưng không có ai trả lời.Bà lạch cạch cúp điện thoại, rồi lại gọi vào số điện thoại tổng đài, báo số điện thoại của Lâm Dược Phi."Gọi cho tôi 100 lần, bảo nó gọi lại cho tôi ngay."Một giọng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia lắp bắp nói: "Ừm, vâng, sẽ gọi gấp cho quý khách ba lần."Lữ Tú Anh cúp điện thoại, khoanh hai tay đứng đợi bên cạnh bốt điện thoại công cộng.Một lúc sau, điện thoại reo lên, Lữ Tú Anh bắt máy.“Xin chào, cho hỏi ai vậy?” Giọng nói của Lâm Dược Phi vọng ra từ trong điện thoại."Bà già nhà mày."Sau khi Lữ Tú Anh xác nhận đầu dây bên kia là Lâm Dược Phi, bà chất vấn anh như nước trút: "Không phải mày nói chỉ sửa lại nhà vệ sinh thôi sao?""Không phải mày nói nó rề rà mấy nay chưa sửa xong là do lý do này lý do kia sao?""Tại sao nguyên cả căn nhà lại thay đổi luôn rồi?""Lâm Dược Phi, mày thật sự rất có bản lĩnh im hơi lặng tiếng làm việc lớn đó."Lâm Tiếu rụt cổ đứng bên cạnh, không dám hó hé nửa lời, đã lâu rồi cô không nghe thấy mẹ mắng anh trai mình nặng lời như vậy, cô có chút không quen.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh trai cô: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã. Vốn dĩ con chỉ muốn sửa lại cái nhà vệ sinh thôi, nhưng sửa xong nhà vệ sinh, lại cảm thấy phòng khách không tương xứng với nó, sửa xong phòng khách thì lại thấy phòng ngủ cũng không tương xứng.""Kết quả là con đã vô tình sửa lại nguyên căn nhà.""Mẹ, mẹ đừng giận, không phải là con muốn cho mẹ và Tiếu Tiếu một bất ngờ sao?"Lữ Tú Anh hít một hơi thật sâu: "Tốn hết bao nhiêu tiền?"Lâm Dược Phi: "Không nhiều, thực sự không nhiều.""Thợ sửa nhà đều là người của con, chỉ tốn một ít tiền mua vật liệu. Mà mua vật liệu con cũng có quan hệ, đều là giá thấp nhất."Lữ Tú Anh: "Mẹ tin mày…"Lâm Tiếu vươn cái cổ ra, nhanh như vậy mà mẹ đã tin anh trai rồi, lời của mẹ cô chỉ mới nói được một nửa, cả câu là "Mẹ tin mày cái con khỉ."Mẹ cô hung dữ mắng anh trai, Lâm Tiếu từng bước từng bước rời khỏi trung tâm cuộc chiến, sau đó ngồi xổm xuống ven đường, trông giống như một con bọ dưa hấu bị một cây gậy nhỏ chọc vào biến thành một quả bóng.Mẹ và anh trai nói chuyện điện thoại rất lâu, ngay cả tiền điện thoại mẹ cô còn không thèm tiếc nữa, xem ra là tức giận thật rồi.Cuối cùng, Lữ Tú Anh thở dài một hơi, muốn cúp điện thoại: "Được rồi, tiền mày kiếm được mày muốn tiêu như nào thì do mày, mẹ không quản nổi mày nữa rồi."Lữ Tú Anh đang định cúp điện thoại thì đột nhiên giọng nói của Lâm Dược Phi từ ống nghe vang lên: "Tiếu Tiếu, cứu cứu anh, em đưa mẹ về nhà xem lại căn nhà một lần nữa đi."Cạch một tiếng, Lữ Tú Anh đã cúp điện thoại.Đột nhiên nhận được mệnh lệnh nguy hiểm, Lâm Tiếu vô cùng hoang mang, cô có nên cứu anh trai không, cô cứu anh trai như thế nào: "Mẹ ơi, mẹ có muốn về nhà xem lại lần nữa không?" Lâm Tiếu hỏi một cách thận trọng.Sau khi Lữ Tú Anh thanh toán xong tiền điện thoại, bà đứng yên tại chỗ, hít thở sâu vài cái: "Đi thôi."Vừa rồi Lữ Tú Anh hoàn toàn không có xem kỹ căn nhà được sửa lại đã thành ra thế nào, bà muốn xem xem Lâm Dược Phi lấy đâu ra tự tin mà nói rằng chỉ cần bà xem kỹ một lần là có thể bớt giận.Bà tức giận không phải vì bà tiếc tiền, căn nhà này vốn dĩ vẫn ở được, sửa lại nguyên cả căn nhà như này phải tốn biết bao nhiêu tiền.Bây giờ Lâm Dược Phi kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tiền của anh không phải tự nhiên mà có, tất cả đều là anh đi sớm về muộn cực khổ kiếm ra. Lúc người khác làm việc anh cũng làm việc, lúc người khác nghỉ ngơi nhưng anh vẫn phải làm việc.Tiền mà Lâm Dược Phi cực khổ kiếm ra, Lữ Tú Anh thật sự không nỡ tiêu.Lữ Tú Anh thầm nghĩ như vậy, bà bước vào nhà, khoanh hai tay nhìn trái nhìn phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro