Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!
Chương 26
Thanh Tuyên
2024-07-15 07:04:42
Cố Tuyết Nhi nói nếu rảnh sẽ ghé qua rồi nhanh chóng cúp máy.
Dù gì cô cũng đã kết hôn,dùng số liên lạc của nhà họ Tưởng nói chuyện với Từ Bắc Nguyên thì cũng không hay.
Còn chuyện đi họp lớp gì đó còn phải xem tâm trạng của cô sao.
Cố Tuyết Nhi cũng không nghĩ quá nhiều,sau khi cúp máy thì lên lầu dứt khoát ngủ trưa bỏ chuyện này qua một bên.
Đến chiều,ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe.Báo hiệu Tưởng Thiên Dịch đã về nhà.
Cố Tuyết Nhi lúc này cũng vừa thức dậy,cô vừa đi xuống lầu vừa hay đụng mặt Tưởng Thiên Dịch đang đi lên.
Cô nở nụ cười,ôm lấy anh thân mật nói:“ Ông xã,anh đi làm về có mệt lắm không?”
Tưởng Thiên Dịch mỉm cười,ôm lấy eo cô,hôn lên chóp mũi cô đáp” Không mệt”
Cả hai cùng nhau đi lên lầu.Trong lúc Tưởng Thiên Dịch đi tắm thì cô ở ngoài xem vài tin tức trên mạng.Nhưng đa số chỉ là tin tức lá cải cũng không đáng để bận tâm.Xem cũng chỉ để giải trí.
Sau khi Tưởng Thiên Dịch tắm xong thì đến lượt cô.Nhưng hôm nay Cố Tuyết Nhi muốn gội đầu nên liền nhờ Tưởng Thiên Dịch vào giúp cô.
Cố Tuyết Nhi đang mang thai,đi lại hơi khó khăn nên những việc này thường sẽ có Tưởng Thiên Dịch bên cạnh phụ giúp.Trời hiện giờ cũng trở lạnh,vài mùa đông thì càng lạnh hơn.Đừng nói là gội đầu tắm đã là cả một vấn đề rồi.
Tưởng Thiên Dịch giúp cô làm ướt tóc,rồi lấy dầu gội để gội đầu cho cô.Hết thảy đều do Tưởng Thiên Dịch giúp,Cố Tuyết Nhi chỉ việc ngồi đó.
Cả hai đều sống cùng nhau suốt ba năm.Những việc sinh hoạt này cũng rất quen.Nhưng chuyện gội đầu này thì mới lần đầu.
Không biết do mảy mê làm gì Tưởng Thiên Dịch lại làm nước văng trúng quần áo của cả hai.Không khí lâm vào bế tắc.
Trên người Cố Tuyết Nhi chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng.Ở bên trong cũng không thèm mặc nội y.Một chút nước văng trúng cũng đủ để cảnh xuân hiện ra.
Chiếc áo thun trên người Tưởng Thiên Dịch cũng không khá hơn là bao.
Hai người đối mắt với nhau,không khí có chút ái muội.Tưởng Thiên Dịch không dám nhìn xuống,sợ nhìn trúng những nơi không nên nhìn.Đôi mắt Tưởng Thiên Dịch chỉ tập trung lên đầu Cố Tuyết Nhi,chuyên tâm gội đầu cho cô.
Để tránh trường hợp lâm vào ngại ngùng,Cố Tuyết Nhi mở miệng bắt chuyện:“ Lúc nãy học trưởng có điện rủ em đến họp lớp.Nhưng em không biết có đi được không nên không dám đồng ý.Anh thấy sao?”
Biểu cảm trên mặt Tưởng Thiên Dịch không thay đổi,anh vẫn chăm chú gội đầu cho cô,thuận miệng trả lời:“ Sao cũng được.Lâu lâu đi chơi cho khuya khỏa cũng tốt.Chừng nào đi thì nói với anh một tiếng,anh chở em đi”
Cố Tuyết Nhi mím môi chỉ muốn cắn tên này một cái.Ý của cô là có muốn đi với cô không chứ không phải là muốn anh chở cô đi.
Đề tài này nhanh chóng bị quên đi.Cố Tuyết Nhi cũng không muốn nhắc tới nữa.Chỉ sợ nói nhiều quá Tưởng Thiên Dịch lại phát giác ra rồi hỏi học trưởng trong lời nói của cô là ai thì phiền lắm.
Cũng may lúc nãy anh đã vặn nước sang nước ấm.Nếu không chắc cô đã chết cóng từ lâu rồi.Gội đầu xong Tưởng Thiên Dịch ra ngoài,trước khi ra anh còn dặn dò:“ Em đừng ngâm mình lâu quá không tốt đâu.Nhưng tốt nhất thì chỉ nên lau người là đủ rồi”
“…”
Ăn cơm xong,Tưởng Thiên Dịch lại vào thư phòng.Bỏ mặc Cố Tuyết Nhi đang buồn chán ở phòng ngủ.Đây là cuộc sống suốt ba năm nay của cô.
Lúc còn đi học,nhiều bạn nữ còn nói với nhau rằng nếu trong tương lai được làm dâu hào môn.Gả cho phú nhị đại thì tốt biết mấy.Được ăn sung mặc sướng,suốt ngày đếm tiền không hết.Lúc đó cô chỉ nghe rồi mỉm cười cũng không quan tâm lắm,nào ngờ cô lại là người được nếm thử mùi vị làm dâu hào môn trong hoàn cảnh này chứ.
Thành phố A đang là mùa đông.Không khí lạnh lẽo bao trùm thành phố.Buổi sáng thì còn dễ thở chứ vào thì chỉ hận không thể quấn vài lớp chăn rồi nằm trên giường.
Khoảng tám giờ tối,Cố Tuyết Nhi xuống lầu pha hai ly sữa nóng.Một ly cho cô và một ly cho anh.Nhanh chóng xử lí ly sữa của mình rồi cô mới đem ly sữa còn lại lên cho anh.
Cố Tuyết Nhi không gõ cửa mà đi vào luôn.Tưởng Thiên Dịch nghe thấy tiếng mở cửa thì liền biết là ai.
Tưởng Thiên Dịch ngẩng đầu,trong mắt tràn ngập ý cười nhìn cô:“ Tối rồi sao em còn qua đây?”
Cố Tuyết Nhi cười càng tươi hơn,đem cốc sữa đặt lên bàn đáp:“ Em thấy trời đã tối rồi nên qua đây xem anh đang làm gì.Tiện đường pha cho anh một cốc sữa.
Phòng ngủ và thư phòng đều nằm ở lầu hai.Phòng bếp thì ở lầu một.Cố Tuyết Nhi quả thật là” tiện đường” nên qua đây.
Tưởng Thiên Dịch cũng không có ý định vạch trần cô,ôm lấy eo cô ghì lại về phía mình.Anh chỉnh điều hòa lên cao hơn vì sợ cô lạnh.
Cố Tuyết Nhi dễ dàng ngồi vào lòng anh.Trời rất lạnh,lúc nãy Cố Tuyết Nhi xuống lầu mà cứ tưởng đã bị đông cứng.Nhưng không ngờ vừa mới ngồi vào lòng Tưởng Thiên Dịch lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cố Tuyết Nhi xấu hổ dựa vào hõm cổ anh nói lí nhí:“ Anh đang làm việc mà.Thả em ra!”
Tưởng Thiên Dịch cười nhẹ nhưng không có ý định buông tha.Một tay anh lầm việc còn tay kia siết chặt eo cô để cô luôn giữ thăng bằng tránh trường hợp bị ngã.
Ngồi một lúc Cố Tuyết Nhi sợ Tưởng Thiên Dịch mỏi tay nên liền đi xuống để anh làm việc tiếp.
“ Thiên Dịch,anh cứ làm việc của mình đi.Em đi về phòng ngủ trước.”
Tưởng Thiên Dịch bật cười thả cô ra.Anh lấy chiếc áo của mình khoác lên người cô rồi mới an tâm đáp” Buổi tối thời tiết rất lạnh.Em đi ra ngoài thì nhớ lấy áo mặc vào.Còn nữa,buổi tối cũng hạn chế ra ngoài,không tốt cho cơ thể đâu.Điều hòa ở phòng nhớ chỉnh cao lên tránh để bị lạnh.”
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu rồi đi về phòng.
Dù gì cô cũng đã kết hôn,dùng số liên lạc của nhà họ Tưởng nói chuyện với Từ Bắc Nguyên thì cũng không hay.
Còn chuyện đi họp lớp gì đó còn phải xem tâm trạng của cô sao.
Cố Tuyết Nhi cũng không nghĩ quá nhiều,sau khi cúp máy thì lên lầu dứt khoát ngủ trưa bỏ chuyện này qua một bên.
Đến chiều,ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe.Báo hiệu Tưởng Thiên Dịch đã về nhà.
Cố Tuyết Nhi lúc này cũng vừa thức dậy,cô vừa đi xuống lầu vừa hay đụng mặt Tưởng Thiên Dịch đang đi lên.
Cô nở nụ cười,ôm lấy anh thân mật nói:“ Ông xã,anh đi làm về có mệt lắm không?”
Tưởng Thiên Dịch mỉm cười,ôm lấy eo cô,hôn lên chóp mũi cô đáp” Không mệt”
Cả hai cùng nhau đi lên lầu.Trong lúc Tưởng Thiên Dịch đi tắm thì cô ở ngoài xem vài tin tức trên mạng.Nhưng đa số chỉ là tin tức lá cải cũng không đáng để bận tâm.Xem cũng chỉ để giải trí.
Sau khi Tưởng Thiên Dịch tắm xong thì đến lượt cô.Nhưng hôm nay Cố Tuyết Nhi muốn gội đầu nên liền nhờ Tưởng Thiên Dịch vào giúp cô.
Cố Tuyết Nhi đang mang thai,đi lại hơi khó khăn nên những việc này thường sẽ có Tưởng Thiên Dịch bên cạnh phụ giúp.Trời hiện giờ cũng trở lạnh,vài mùa đông thì càng lạnh hơn.Đừng nói là gội đầu tắm đã là cả một vấn đề rồi.
Tưởng Thiên Dịch giúp cô làm ướt tóc,rồi lấy dầu gội để gội đầu cho cô.Hết thảy đều do Tưởng Thiên Dịch giúp,Cố Tuyết Nhi chỉ việc ngồi đó.
Cả hai đều sống cùng nhau suốt ba năm.Những việc sinh hoạt này cũng rất quen.Nhưng chuyện gội đầu này thì mới lần đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết do mảy mê làm gì Tưởng Thiên Dịch lại làm nước văng trúng quần áo của cả hai.Không khí lâm vào bế tắc.
Trên người Cố Tuyết Nhi chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng.Ở bên trong cũng không thèm mặc nội y.Một chút nước văng trúng cũng đủ để cảnh xuân hiện ra.
Chiếc áo thun trên người Tưởng Thiên Dịch cũng không khá hơn là bao.
Hai người đối mắt với nhau,không khí có chút ái muội.Tưởng Thiên Dịch không dám nhìn xuống,sợ nhìn trúng những nơi không nên nhìn.Đôi mắt Tưởng Thiên Dịch chỉ tập trung lên đầu Cố Tuyết Nhi,chuyên tâm gội đầu cho cô.
Để tránh trường hợp lâm vào ngại ngùng,Cố Tuyết Nhi mở miệng bắt chuyện:“ Lúc nãy học trưởng có điện rủ em đến họp lớp.Nhưng em không biết có đi được không nên không dám đồng ý.Anh thấy sao?”
Biểu cảm trên mặt Tưởng Thiên Dịch không thay đổi,anh vẫn chăm chú gội đầu cho cô,thuận miệng trả lời:“ Sao cũng được.Lâu lâu đi chơi cho khuya khỏa cũng tốt.Chừng nào đi thì nói với anh một tiếng,anh chở em đi”
Cố Tuyết Nhi mím môi chỉ muốn cắn tên này một cái.Ý của cô là có muốn đi với cô không chứ không phải là muốn anh chở cô đi.
Đề tài này nhanh chóng bị quên đi.Cố Tuyết Nhi cũng không muốn nhắc tới nữa.Chỉ sợ nói nhiều quá Tưởng Thiên Dịch lại phát giác ra rồi hỏi học trưởng trong lời nói của cô là ai thì phiền lắm.
Cũng may lúc nãy anh đã vặn nước sang nước ấm.Nếu không chắc cô đã chết cóng từ lâu rồi.Gội đầu xong Tưởng Thiên Dịch ra ngoài,trước khi ra anh còn dặn dò:“ Em đừng ngâm mình lâu quá không tốt đâu.Nhưng tốt nhất thì chỉ nên lau người là đủ rồi”
“…”
Ăn cơm xong,Tưởng Thiên Dịch lại vào thư phòng.Bỏ mặc Cố Tuyết Nhi đang buồn chán ở phòng ngủ.Đây là cuộc sống suốt ba năm nay của cô.
Lúc còn đi học,nhiều bạn nữ còn nói với nhau rằng nếu trong tương lai được làm dâu hào môn.Gả cho phú nhị đại thì tốt biết mấy.Được ăn sung mặc sướng,suốt ngày đếm tiền không hết.Lúc đó cô chỉ nghe rồi mỉm cười cũng không quan tâm lắm,nào ngờ cô lại là người được nếm thử mùi vị làm dâu hào môn trong hoàn cảnh này chứ.
Thành phố A đang là mùa đông.Không khí lạnh lẽo bao trùm thành phố.Buổi sáng thì còn dễ thở chứ vào thì chỉ hận không thể quấn vài lớp chăn rồi nằm trên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng tám giờ tối,Cố Tuyết Nhi xuống lầu pha hai ly sữa nóng.Một ly cho cô và một ly cho anh.Nhanh chóng xử lí ly sữa của mình rồi cô mới đem ly sữa còn lại lên cho anh.
Cố Tuyết Nhi không gõ cửa mà đi vào luôn.Tưởng Thiên Dịch nghe thấy tiếng mở cửa thì liền biết là ai.
Tưởng Thiên Dịch ngẩng đầu,trong mắt tràn ngập ý cười nhìn cô:“ Tối rồi sao em còn qua đây?”
Cố Tuyết Nhi cười càng tươi hơn,đem cốc sữa đặt lên bàn đáp:“ Em thấy trời đã tối rồi nên qua đây xem anh đang làm gì.Tiện đường pha cho anh một cốc sữa.
Phòng ngủ và thư phòng đều nằm ở lầu hai.Phòng bếp thì ở lầu một.Cố Tuyết Nhi quả thật là” tiện đường” nên qua đây.
Tưởng Thiên Dịch cũng không có ý định vạch trần cô,ôm lấy eo cô ghì lại về phía mình.Anh chỉnh điều hòa lên cao hơn vì sợ cô lạnh.
Cố Tuyết Nhi dễ dàng ngồi vào lòng anh.Trời rất lạnh,lúc nãy Cố Tuyết Nhi xuống lầu mà cứ tưởng đã bị đông cứng.Nhưng không ngờ vừa mới ngồi vào lòng Tưởng Thiên Dịch lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
Cố Tuyết Nhi xấu hổ dựa vào hõm cổ anh nói lí nhí:“ Anh đang làm việc mà.Thả em ra!”
Tưởng Thiên Dịch cười nhẹ nhưng không có ý định buông tha.Một tay anh lầm việc còn tay kia siết chặt eo cô để cô luôn giữ thăng bằng tránh trường hợp bị ngã.
Ngồi một lúc Cố Tuyết Nhi sợ Tưởng Thiên Dịch mỏi tay nên liền đi xuống để anh làm việc tiếp.
“ Thiên Dịch,anh cứ làm việc của mình đi.Em đi về phòng ngủ trước.”
Tưởng Thiên Dịch bật cười thả cô ra.Anh lấy chiếc áo của mình khoác lên người cô rồi mới an tâm đáp” Buổi tối thời tiết rất lạnh.Em đi ra ngoài thì nhớ lấy áo mặc vào.Còn nữa,buổi tối cũng hạn chế ra ngoài,không tốt cho cơ thể đâu.Điều hòa ở phòng nhớ chỉnh cao lên tránh để bị lạnh.”
Cố Tuyết Nhi gật gật đầu rồi đi về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro