Trọng Sinh Trước Lúc Mạt Thế: Ta Ở Mạt Thế Làm Xây Dựng
Chương 40
2024-11-23 19:58:23
Kiếp trước, Hàn Nhất Hiên đã thức tỉnh dị năng hệ kim. Trước tận thế, anh vốn là người đam mê súng ống, thích nghiên cứu về các loại vũ khí, thậm chí còn lén cất giữ một kho vũ khí. Sau khi thức tỉnh dị năng, niềm đam mê đó không giảm bớt, anh tiếp tục sáng tạo các loại vũ khí với sự hỗ trợ của dị năng hệ kim. Đến năm thứ tư sau tận thế, anh đã trở thành một bậc thầy nổi tiếng trong việc chế tạo vũ khí dị năng.
Diệp Hoài Viễn thì thức tỉnh dị năng hệ lôi, trở thành một trong những cường giả hàng đầu ở căn cứ Quang Minh của thành phố S. Khả năng sử dụng dị năng lôi của anh đã đạt đến mức điêu luyện, từng có người chứng kiến anh phối hợp với dị năng hệ thủy để giết hàng trăm con tang thi chỉ trong nháy mắt.
Biết được danh tính của hai người này, Đường Thi bắt đầu suy nghĩ xem liệu có nên đưa hai gia hoả này về cùng đội của mình, thực lực và nhân phẩm hai người này không tồi. Khi cô còn đang lưỡng lự, thì họ đã tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Nhất Hiên và Diệp Hoài Viễn cầm vũ khí từ tầng hầm bước lên. Họ ngạc nhiên khi thấy một nhóm người lạ trong nhà mình và xác tang thi nằm la liệt khắp nơi. Mặc dù mọi thứ hỗn loạn, họ vẫn có thể mơ hồ nhận ra đám tang thì là những người tham gia bữa tiệc.
Hàn Nhất Hiên có vẻ ngơ ngác hỏi: “Các cậu là ai?”
Lạc Trần, đội trưởng của nhóm, trả lời: “Xin chào, chúng tôi là tiểu đội dị năng Tia Nắng Ban Mai, tôi là đội trưởng Lạc Trần. Chúng tôi sống gần đây, đến đây để dọn dẹp tang thi vì nghĩ nơi này không còn ai”
Lạc Trần nói xong nhìn một chút chung quanh: “Các anh là chủ nhân của căn biệt thự này sao?”
Hàn Nhất Hiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Hàn Nhất Hiên, còn đây là Diệp Hoài Viễn. Hôm qua là sinh nhật của tôi, chúng tôi tổ chức tiệc tại đây, nhưng lúc nửa đêm đột nhiên có người biến thành quái vật và bắt đầu cắn người. A Viễn vì cứu tôi mà bị bắt, và chúng tôi phải trốn xuống hầm bí mật. Tôi bị sốt và ngất xỉu cho đến khi nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại.”
Hàn Nhất Hiên do chưa bị tận thế tàn phá tinh thần nên vẫn giữ sự nhiệt tình và không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Lạc Trần nhìn Diệp Hoài Viễn và nhận ra rằng việc anh ta bị tang thi bắt nhưng không biến đổi chắc chắn là dấu hiệu anh ta đã thức tỉnh dị năng.
“Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền đi về trước. Tạm biệt” - Lạc Trần nói khi thấy chủ nhà xuất hiện, không muốn lấy thêm đồ vật ở đây.
“Khoan đã!” - Hàn Nhất Hiên gọi với lại: “Tôi có thể hỏi vài câu không?”
“Được thôi.”
“Dị năng là gì?” - Hàn Nhất Hiên hỏi với vẻ ngơ ngác.
Lạc Trần ngạc nhiên nhìn họ, “Các anh không biết sao? Tối hôm qua tận thế bắt đầu, những người bị sốt sẽ hoặc biến thành tang thi, hoặc thức tỉnh dị năng. Tang thi chính là những quái vật các anh thấy nằm trên sàn. Bạn của anh bị tang thi bắt nhưng không biến thành tang thi, nghĩa là bạn anh đã thức tỉnh dị năng.”
Nghe vậy, Diệp Hoài Viễn đưa tay ra và phát ra một luồng năng lượng màu bạc.
“Cô đang nói đến thứ này sao?” anh hỏi.
Đường Thi gật đầu: “Đúng vậy, anh đã thức tỉnh dị năng hệ lôi (điện).”
Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Hoài Viễn chìm vào suy nghĩ, có lẽ đang tìm cách sử dụng dị năng của mình.
“Thế còn tôi? Dị năng của tôi là gì?” - Hàn Nhất Hiên hỏi, tay phát ra một luồng năng lượng màu vàng kim.
Đường Thi nhìn thoáng qua rồi nói: “Anh đã thức tỉnh dị năng hệ kim.”
Lạc Trần nhìn thấy Đường Thi chủ động trả lời, hiểu rằng cô có ý muốn chiêu mộ hai người này, liền hỏi: “Các anh đã có kế hoạch gì sau này chưa?”
“Chúng tôi định về nhà xem tình hình gia đình như thế nào” - Hàn Nhất Hiên đáp với vẻ lo lắng.
Lạc Trần tỏ vẻ đồng cảm và nhắc nhở: “Hiện tại, trong thành phố tang thi tràn lan, rất nguy hiểm. Tốt nhất các anh nên nghỉ ngơi rồi mới xuất phát.”
Đường Thi liếc nhìn hai người họ, rồi nói: “Ngày mai tôi định đến bệnh viện Tranh Thị, các anh có muốn đi cùng không? Rượu và thực phẩm đông lạnh ở đây sẽ là thù lao.”
Cô sở dĩ nguyện ý giúp họ vì biết rằng gia đình của Hàn Nhất Hiên và Diệp Hoài Viễn đều là những người tốt, trước tận thế đã làm nhiều việc thiện. Ngay cả sau tận thế, họ vẫn giữ vững nguyên tắc đạo đức.
Câu nói của Đường Thi khiến mọi người trong đội ngạc nhiên, vì không ai biết cô có kế hoạch đi đến bệnh viện – nơi thường là vùng dịch bệnh nguy hiểm nhất sau khi tận thế xảy ra.
Còn Hàn Nhất Hiên và Diệp Hoài Viễn thì ngạc nhiên trước sự bình thản của cô, như thể cô chỉ đang nói về chuyện thời tiết vậy!
Ở mạt thế, dám nói năng bình thản như vậy, người đó hoặc là cố tình làm nổi bật bản thân, hoặc là thực lực vô cùng mạnh mẽ, không sợ gì tang thi. Đường Thi rõ ràng không phải kiểu người phô trương, vậy chỉ có thể là cô thuộc nhóm người có năng lực mạnh mẽ.
Diệp Hoài Viễn thì thức tỉnh dị năng hệ lôi, trở thành một trong những cường giả hàng đầu ở căn cứ Quang Minh của thành phố S. Khả năng sử dụng dị năng lôi của anh đã đạt đến mức điêu luyện, từng có người chứng kiến anh phối hợp với dị năng hệ thủy để giết hàng trăm con tang thi chỉ trong nháy mắt.
Biết được danh tính của hai người này, Đường Thi bắt đầu suy nghĩ xem liệu có nên đưa hai gia hoả này về cùng đội của mình, thực lực và nhân phẩm hai người này không tồi. Khi cô còn đang lưỡng lự, thì họ đã tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Nhất Hiên và Diệp Hoài Viễn cầm vũ khí từ tầng hầm bước lên. Họ ngạc nhiên khi thấy một nhóm người lạ trong nhà mình và xác tang thi nằm la liệt khắp nơi. Mặc dù mọi thứ hỗn loạn, họ vẫn có thể mơ hồ nhận ra đám tang thì là những người tham gia bữa tiệc.
Hàn Nhất Hiên có vẻ ngơ ngác hỏi: “Các cậu là ai?”
Lạc Trần, đội trưởng của nhóm, trả lời: “Xin chào, chúng tôi là tiểu đội dị năng Tia Nắng Ban Mai, tôi là đội trưởng Lạc Trần. Chúng tôi sống gần đây, đến đây để dọn dẹp tang thi vì nghĩ nơi này không còn ai”
Lạc Trần nói xong nhìn một chút chung quanh: “Các anh là chủ nhân của căn biệt thự này sao?”
Hàn Nhất Hiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Hàn Nhất Hiên, còn đây là Diệp Hoài Viễn. Hôm qua là sinh nhật của tôi, chúng tôi tổ chức tiệc tại đây, nhưng lúc nửa đêm đột nhiên có người biến thành quái vật và bắt đầu cắn người. A Viễn vì cứu tôi mà bị bắt, và chúng tôi phải trốn xuống hầm bí mật. Tôi bị sốt và ngất xỉu cho đến khi nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại.”
Hàn Nhất Hiên do chưa bị tận thế tàn phá tinh thần nên vẫn giữ sự nhiệt tình và không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Lạc Trần nhìn Diệp Hoài Viễn và nhận ra rằng việc anh ta bị tang thi bắt nhưng không biến đổi chắc chắn là dấu hiệu anh ta đã thức tỉnh dị năng.
“Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền đi về trước. Tạm biệt” - Lạc Trần nói khi thấy chủ nhà xuất hiện, không muốn lấy thêm đồ vật ở đây.
“Khoan đã!” - Hàn Nhất Hiên gọi với lại: “Tôi có thể hỏi vài câu không?”
“Được thôi.”
“Dị năng là gì?” - Hàn Nhất Hiên hỏi với vẻ ngơ ngác.
Lạc Trần ngạc nhiên nhìn họ, “Các anh không biết sao? Tối hôm qua tận thế bắt đầu, những người bị sốt sẽ hoặc biến thành tang thi, hoặc thức tỉnh dị năng. Tang thi chính là những quái vật các anh thấy nằm trên sàn. Bạn của anh bị tang thi bắt nhưng không biến thành tang thi, nghĩa là bạn anh đã thức tỉnh dị năng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Diệp Hoài Viễn đưa tay ra và phát ra một luồng năng lượng màu bạc.
“Cô đang nói đến thứ này sao?” anh hỏi.
Đường Thi gật đầu: “Đúng vậy, anh đã thức tỉnh dị năng hệ lôi (điện).”
Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Hoài Viễn chìm vào suy nghĩ, có lẽ đang tìm cách sử dụng dị năng của mình.
“Thế còn tôi? Dị năng của tôi là gì?” - Hàn Nhất Hiên hỏi, tay phát ra một luồng năng lượng màu vàng kim.
Đường Thi nhìn thoáng qua rồi nói: “Anh đã thức tỉnh dị năng hệ kim.”
Lạc Trần nhìn thấy Đường Thi chủ động trả lời, hiểu rằng cô có ý muốn chiêu mộ hai người này, liền hỏi: “Các anh đã có kế hoạch gì sau này chưa?”
“Chúng tôi định về nhà xem tình hình gia đình như thế nào” - Hàn Nhất Hiên đáp với vẻ lo lắng.
Lạc Trần tỏ vẻ đồng cảm và nhắc nhở: “Hiện tại, trong thành phố tang thi tràn lan, rất nguy hiểm. Tốt nhất các anh nên nghỉ ngơi rồi mới xuất phát.”
Đường Thi liếc nhìn hai người họ, rồi nói: “Ngày mai tôi định đến bệnh viện Tranh Thị, các anh có muốn đi cùng không? Rượu và thực phẩm đông lạnh ở đây sẽ là thù lao.”
Cô sở dĩ nguyện ý giúp họ vì biết rằng gia đình của Hàn Nhất Hiên và Diệp Hoài Viễn đều là những người tốt, trước tận thế đã làm nhiều việc thiện. Ngay cả sau tận thế, họ vẫn giữ vững nguyên tắc đạo đức.
Câu nói của Đường Thi khiến mọi người trong đội ngạc nhiên, vì không ai biết cô có kế hoạch đi đến bệnh viện – nơi thường là vùng dịch bệnh nguy hiểm nhất sau khi tận thế xảy ra.
Còn Hàn Nhất Hiên và Diệp Hoài Viễn thì ngạc nhiên trước sự bình thản của cô, như thể cô chỉ đang nói về chuyện thời tiết vậy!
Ở mạt thế, dám nói năng bình thản như vậy, người đó hoặc là cố tình làm nổi bật bản thân, hoặc là thực lực vô cùng mạnh mẽ, không sợ gì tang thi. Đường Thi rõ ràng không phải kiểu người phô trương, vậy chỉ có thể là cô thuộc nhóm người có năng lực mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro