Trọng Sinh Vạch Trần Em Gái Trà Xanh, Ai Ngờ Được Gả Cho Lãnh Đạo Hải Quân
Trọng Sinh, Một...
2024-10-18 00:08:02
Giọng của Lưu Uyển Uyển vang lên bên cạnh. Cô ta đưa tay kéo Lưu Thanh Nguyệt dậy: "Chị à, anh ấy đã cứu chị, chúng ta phải cảm ơn anh ấy tử tế chứ."
Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Cảm ơn anh đã cứu chị của em!"
"Chúng em không có gì để đền đáp anh."
Lời vừa dứt, Lưu Thanh Nguyệt lập tức bừng tỉnh khỏi dòng ký ức.
"Chị, sao chị lại như vậy?"
"Chị mau cảm ơn anh ấy đi, tuy chúng ta không có gì để trả, nhưng..." Lưu Uyển Uyển còn đang lải nhải, thì đột nhiên...
"Chát!" Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống gương mặt cô ta, khiến Lưu Uyển Uyển choáng váng.
Phải mất vài giây, Lưu Uyển Uyển mới phản ứng lại. Ban đầu cô ta định nổi giận, nhưng nhìn quanh thấy vẫn còn nhiều người, nên chỉ dám ôm mặt, ấm ức hỏi: "Chị, sao chị lại đánh em?"
"Tại sao à?"
Lưu Thanh Nguyệt cười lạnh, xiết chặt chiếc áo khoác quanh người, bước chầm chậm về phía Lưu Uyển Uyển, "Tại sao em đẩy chị xuống hồ?"
“Cái gì???”
Không chỉ người đàn ông, mà cả những dân làng đứng xung quanh cũng ngơ ngác trước câu hỏi của Lưu Thanh Nguyệt.
Họ bắt đầu thấy mình sắp được chứng kiến một màn kịch hấp dẫn, liền đứng im theo dõi.
"Em có đẩy chị bao giờ chứ?" Lưu Uyển Uyển tim đập loạn xạ, vội vàng chối bỏ.
"Chị rõ ràng cảm nhận được có người đẩy chị từ phía sau. Lúc đó chỉ có hai chị em chúng ta. Không phải em đẩy chị, chẳng lẽ chị tự nhảy xuống hồ tự tử sao?" Lưu Thanh Nguyệt từng câu, từng chữ rõ ràng. Nghe vậy, dân làng cũng cảm thấy cô nói có lý.
Danh dự của con gái vô cùng quan trọng.
Không ai dại gì tự làm tổn hại bản thân, phải chăng thật sự là Lưu Uyển Uyển đã đẩy cô xuống hồ?
"Em không có, sao em có thể làm vậy với chị được?" Lưu Uyển Uyển cuống cuồng xua tay. Cô ta biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại.
Cô nhớ rõ Lưu Thanh Nguyệt trước đây đâu có cứng rắn như vậy! Rõ ràng là không dám chống lại bất cứ ai! Tại sao hôm nay lại khác?
Sao vừa rơi xuống nước rồi được kéo lên, cô lại như biến thành một người khác vậy?
"Em có phải thích Chu Hà Sơn không?"
Lưu Thanh Nguyệt không cho Lưu Uyển Uyển cơ hội biện hộ, dồn dập từng câu hỏi, "Có phải em và anh ta đã có quan hệ mờ ám?"
"Chị đã sớm nhận ra giữa em và Chu Hà Sơn có điều gì đó không bình thường. Có phải em đã để mắt tới anh ta, muốn chị chết đi để thay thế chị gả cho anh ta, nên mới đẩy chị xuống hồ đúng không?"
“Cái gì???”
Những người đứng xung quanh nghe thấy lời này, như thể vừa được chứng kiến một vụ tai tiếng gây chấn động.
Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Cảm ơn anh đã cứu chị của em!"
"Chúng em không có gì để đền đáp anh."
Lời vừa dứt, Lưu Thanh Nguyệt lập tức bừng tỉnh khỏi dòng ký ức.
"Chị, sao chị lại như vậy?"
"Chị mau cảm ơn anh ấy đi, tuy chúng ta không có gì để trả, nhưng..." Lưu Uyển Uyển còn đang lải nhải, thì đột nhiên...
"Chát!" Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống gương mặt cô ta, khiến Lưu Uyển Uyển choáng váng.
Phải mất vài giây, Lưu Uyển Uyển mới phản ứng lại. Ban đầu cô ta định nổi giận, nhưng nhìn quanh thấy vẫn còn nhiều người, nên chỉ dám ôm mặt, ấm ức hỏi: "Chị, sao chị lại đánh em?"
"Tại sao à?"
Lưu Thanh Nguyệt cười lạnh, xiết chặt chiếc áo khoác quanh người, bước chầm chậm về phía Lưu Uyển Uyển, "Tại sao em đẩy chị xuống hồ?"
“Cái gì???”
Không chỉ người đàn ông, mà cả những dân làng đứng xung quanh cũng ngơ ngác trước câu hỏi của Lưu Thanh Nguyệt.
Họ bắt đầu thấy mình sắp được chứng kiến một màn kịch hấp dẫn, liền đứng im theo dõi.
"Em có đẩy chị bao giờ chứ?" Lưu Uyển Uyển tim đập loạn xạ, vội vàng chối bỏ.
"Chị rõ ràng cảm nhận được có người đẩy chị từ phía sau. Lúc đó chỉ có hai chị em chúng ta. Không phải em đẩy chị, chẳng lẽ chị tự nhảy xuống hồ tự tử sao?" Lưu Thanh Nguyệt từng câu, từng chữ rõ ràng. Nghe vậy, dân làng cũng cảm thấy cô nói có lý.
Danh dự của con gái vô cùng quan trọng.
Không ai dại gì tự làm tổn hại bản thân, phải chăng thật sự là Lưu Uyển Uyển đã đẩy cô xuống hồ?
"Em không có, sao em có thể làm vậy với chị được?" Lưu Uyển Uyển cuống cuồng xua tay. Cô ta biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị hủy hoại.
Cô nhớ rõ Lưu Thanh Nguyệt trước đây đâu có cứng rắn như vậy! Rõ ràng là không dám chống lại bất cứ ai! Tại sao hôm nay lại khác?
Sao vừa rơi xuống nước rồi được kéo lên, cô lại như biến thành một người khác vậy?
"Em có phải thích Chu Hà Sơn không?"
Lưu Thanh Nguyệt không cho Lưu Uyển Uyển cơ hội biện hộ, dồn dập từng câu hỏi, "Có phải em và anh ta đã có quan hệ mờ ám?"
"Chị đã sớm nhận ra giữa em và Chu Hà Sơn có điều gì đó không bình thường. Có phải em đã để mắt tới anh ta, muốn chị chết đi để thay thế chị gả cho anh ta, nên mới đẩy chị xuống hồ đúng không?"
“Cái gì???”
Những người đứng xung quanh nghe thấy lời này, như thể vừa được chứng kiến một vụ tai tiếng gây chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro