Trọng Sinh Về Thập Niên 80, Tìm Cha Cho Con Chỉ Vì Một Đêm Say
Trở Về Mười Tám...
2024-09-30 01:39:17
Khi cô mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy, đừng làm Khải Khải sợ mà."
Bản năng của người mẹ khiến Đồng Nguyệt Hân chưa kịp nhìn rõ con trai, cô đã vội ôm con vào lòng.
Trước khi tỉnh lại, những lời của Lục Chí Dĩnh và Cố Hiểu Quyên vẫn rõ ràng trong đầu cô, đến mức ngay khi nghe thấy giọng Lục Minh Khải, cô lập tức nghĩ rằng con mình đang gặp nguy hiểm.
"Mẹ..."
Lục Minh Khải nhỏ giọng gọi, tuy khó thở nhưng không có ý định đẩy cô ra, mà chỉ mếu máo: "Khải Khải... sắp thở không nổi rồi..."
"Hả?"
Lúc này Đồng Nguyệt Hân mới tỉnh táo, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con trai, vội vàng nới lỏng tay ra. Định trấn an con, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, cẩn thận ngắm nghía đứa trẻ trước mặt.
Khuôn mặt của Lục Minh Khải...
Sao lại nhỏ thế này?
Và cả chiều cao của con cũng... nhỏ đi rất nhiều!
Vừa rồi trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc con mình an toàn là được, không để ý đến chuyện khác. Giờ nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt bé nhỏ, đôi tay cũng nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh nhìn cô, trông con chỉ tầm... hai, ba tuổi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đồng Nguyệt Hân lo lắng nhìn Minh Khải kỹ hơn, sau khi chắc chắn đây đúng là con trai mình, cô càng bối rối hơn, liền hỏi: "Khải Khải?"
Lục Minh Khải không hiểu vì sao mẹ mình bỗng trở nên khác lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đáp bằng giọng trẻ con: "Dạ, mẹ, Khải Khải đây. Mẹ vừa ngã từ cầu thang xuống, dù Khải Khải có gọi thế nào mẹ cũng không trả lời."
Trong lòng Đồng Nguyệt Hân vẫn tràn ngập sự kinh ngạc, thậm chí còn nghĩ mình đang mơ. Cô véo mạnh vào tay mình, dùng lực rất mạnh, đến nỗi mu bàn tay đỏ cả lên.
Đau quá!
Không phải là mơ?
Lục Minh Khải thấy hành động của mẹ, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc nhìn cô. Một lúc lâu mới phản ứng lại, cậu bé vội nắm lấy tay mẹ, thổi phù phù, vừa thổi vừa nói: "Mẹ, phù phù! Phù phù, không đau nữa!"
Nhìn đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh trước mặt, nước mắt của Đồng Nguyệt Hân suýt nữa rơi xuống.
Nếu đây không phải là mơ, thì có nghĩa những chuyện trước kia chỉ là mơ thôi sao? Cái gì mà Lục Chí Dĩnh, Cố Hiểu Quyên, chuyện mình mất đi con trai yêu quý, tất cả đều chỉ là một giấc mơ?
Bản năng của người mẹ khiến Đồng Nguyệt Hân chưa kịp nhìn rõ con trai, cô đã vội ôm con vào lòng.
Trước khi tỉnh lại, những lời của Lục Chí Dĩnh và Cố Hiểu Quyên vẫn rõ ràng trong đầu cô, đến mức ngay khi nghe thấy giọng Lục Minh Khải, cô lập tức nghĩ rằng con mình đang gặp nguy hiểm.
"Mẹ..."
Lục Minh Khải nhỏ giọng gọi, tuy khó thở nhưng không có ý định đẩy cô ra, mà chỉ mếu máo: "Khải Khải... sắp thở không nổi rồi..."
"Hả?"
Lúc này Đồng Nguyệt Hân mới tỉnh táo, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của con trai, vội vàng nới lỏng tay ra. Định trấn an con, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng, cẩn thận ngắm nghía đứa trẻ trước mặt.
Khuôn mặt của Lục Minh Khải...
Sao lại nhỏ thế này?
Và cả chiều cao của con cũng... nhỏ đi rất nhiều!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc con mình an toàn là được, không để ý đến chuyện khác. Giờ nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt bé nhỏ, đôi tay cũng nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh nhìn cô, trông con chỉ tầm... hai, ba tuổi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đồng Nguyệt Hân lo lắng nhìn Minh Khải kỹ hơn, sau khi chắc chắn đây đúng là con trai mình, cô càng bối rối hơn, liền hỏi: "Khải Khải?"
Lục Minh Khải không hiểu vì sao mẹ mình bỗng trở nên khác lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đáp bằng giọng trẻ con: "Dạ, mẹ, Khải Khải đây. Mẹ vừa ngã từ cầu thang xuống, dù Khải Khải có gọi thế nào mẹ cũng không trả lời."
Trong lòng Đồng Nguyệt Hân vẫn tràn ngập sự kinh ngạc, thậm chí còn nghĩ mình đang mơ. Cô véo mạnh vào tay mình, dùng lực rất mạnh, đến nỗi mu bàn tay đỏ cả lên.
Đau quá!
Không phải là mơ?
Lục Minh Khải thấy hành động của mẹ, đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc nhìn cô. Một lúc lâu mới phản ứng lại, cậu bé vội nắm lấy tay mẹ, thổi phù phù, vừa thổi vừa nói: "Mẹ, phù phù! Phù phù, không đau nữa!"
Nhìn đứa con ngoan ngoãn, khỏe mạnh trước mặt, nước mắt của Đồng Nguyệt Hân suýt nữa rơi xuống.
Nếu đây không phải là mơ, thì có nghĩa những chuyện trước kia chỉ là mơ thôi sao? Cái gì mà Lục Chí Dĩnh, Cố Hiểu Quyên, chuyện mình mất đi con trai yêu quý, tất cả đều chỉ là một giấc mơ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro