Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 14
2024-11-10 21:30:30
Hồi nhỏ Dịch Tiệp thực sự khá xinh đẹp, thuộc loại người mà ai cũng chú ý tới. Tuy nhiên, càng lớn lên, vẻ đẹp đó lại càng giảm đi, có lẽ vì cô không chú ý đến chế độ ăn uống và thức khuya nhiều, dẫn đến việc tăng cân và làn da không còn mịn màng, thường xuyên bị mụn. Dù vậy, cô vẫn là một cô gái xinh đẹp, thậm chí còn có công ty người mẫu từng mời cô.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu rồi không?
Dương Văn Quân cùng mấy bạn khác vây quanh Dịch Tiệp, liên tục trầm trồ. Ngô Sở Hàm tinh mắt nhìn thấy trên hộp socola có một bức thư được niêm phong kỹ lưỡng, vội vàng nhặt lên rồi bảo Dịch Tiệp mở ra xem. Cô cảm thấy mọi người xung quanh đều đang dỏng tai nghe ngóng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dịch Tiệp quyết định mang tất cả những thứ đó đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm. Hành động này khiến cả lớp không khỏi ngạc nhiên.
Thầy Hà, giáo viên chủ nhiệm, cũng bất ngờ khi thấy Dịch Tiệp mang theo những thứ này. Thầy hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Dịch Tiệp giải thích ngắn gọn, nói với thầy rằng cô chưa mở nó, đề nghị thầy mở thư ra xem rồi trả lại cho người bạn học kia, đồng thời nhắn nhủ bây giờ cô chỉ muốn tập trung học tập và mong bạn ấy cũng nỗ lực học hành.
Đây là lần đầu tiên thầy Hà gặp phải tình huống như vậy, cũng là lần đầu có một học sinh như Dịch Tiệp. Khi cô yêu cầu thầy giữ bí mật, thầy đã đồng ý một cách tự nhiên.
Sau đó, thầy Hà vỗ vai cô và nói rằng cô đã làm đúng. Nếu sau này có tình huống tương tự, cô có thể nhờ thầy giúp đỡ.
Dịch Tiệp thật lòng cảm ơn thầy Hà đã sẵn lòng giúp cô xử lý tình huống khó xử này. Với sự uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm, những người muốn gây rối cũng sẽ không dám ho he.
Khi trở lại lớp, Dịch Tiệp bình thản ngồi xuống chỗ của mình. Dương Văn Quân tiến lại gần hỏi cô ai là người tặng những thứ đó, nhưng cô thẳng thắn trả lời rằng mình không biết, mọi chuyện đã giao cho thầy Hà xử lý.
Dương Văn Quân hơi thất vọng vì không được nghe câu chuyện, nhưng sau đó lại cảm thấy tự hào vì bạn thân của mình trở thành người nổi tiếng. Nếu Dịch Tiệp biết suy nghĩ của cô nàng chắc cũng cạn lời luôn.
Từ sáng sớm, Trâu Khải Minh, học sinh lớp 396, đã vô cùng phấn khởi. Không biết khi nhận được những thứ đó, Dịch Tiệp sẽ vui đến mức nào. Cậu ấy đã hỏi rất nhiều bạn nữ trước khi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ. Món quà bất ngờ này chắc hẳn sẽ rất lãng mạn cho mà xem.
Lần đầu Trâu Khải Minh chú ý đến Dịch Tiệp là khi chạy đến cửa lớp 427 để tìm Vương Vũ Sam trong giờ giải lao.
Lúc đó, Dịch Tiệp chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế, một tay chống cằm, tay kia thì viết gì đó lên sách. Miệng cô dường như đang ôn từ vựng, tóc cột cao đuôi ngựa, làn da như phát sáng. Cuối cùng, cậu ấy cũng hiểu thế nào là tình yêu sét đánh.
Cậu ấy hỏi Vương Vũ Sam về tên của cô, rồi mỗi ngày đều âm thầm theo dõi.
Vốn tưởng sẽ nhận được một câu trả lời tốt, nhưng không ngờ vào giờ tự học buổi trưa, thầy chủ nhiệm gọi cậu ấy ra ngoài khiến Trâu Khải Minh hơi bất an, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt.
Quả nhiên, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc khiển trách cậu ấy. Thầy cũng truyền đạt lại nguyên văn lời của Dịch Tiệp, còn nói rằng em xem ý thức của bạn nữ người ta đi. Cuối cùng, thầy nhắc cậu ấy lựa thời gian mà đến văn phòng lấy lại đồ, đồng thời cảnh báo cậu ấy không được làm phiền Dịch Tiệp nữa.
Biết được kết quả, Trâu Khải Minh cảm thấy thất vọng tràn trề, vừa trở về lớp học đã nằm gục xuống bàn, vừa xấu hổ vừa buồn bực. Lần đầu tiên tỏ tình của cậu ấy cứ im lặng mà chết như thế rồi.
Thật ra Dịch Tiệp cảm thấy hơi lố. Một bó hoa hồng lớn trông có vẻ không hề rẻ và hộp socola đắt tiền thế này phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ?
Vì tâm hồn là của một người 27 tuổi nên cô không thể hiểu nổi hành động này. Nếu là người trưởng thành có khả năng độc lập tài chính thì đó là quyền tự do của họ, nhưng đối với học sinh mà nói thì điều này ngu ngốc vô cùng. Hơn nữa, việc tỏ tình công khai rất dễ khiến người khác cảm thấy khó xử, nên tốt nhất là giao cho thầy giáo xử lý một cách kín đáo.
Suốt cả một buổi chiều, Dịch Tiệp đều cảm nhận được ánh mắt vô hình của mọi người đang dõi theo. Cô như trở thành đề tài bàn tán, nhưng có lẽ qua một thời gian, mọi người sẽ bớt quan tâm.
Dịch Tiệp làm như không có chuyện gì, tự mình làm việc. Cô vẫn còn nhiều bài tập chưa hoàn thành và bài học chưa chuẩn bị, chỉ còn chưa đầy 20 ngày là đến hạn nộp bài, mà cô vẫn chưa bắt đầu viết. Sau kỳ nghỉ sắp tới sẽ là kỳ thi tháng, cô cần phải ôn tập nhiều hơn, không có thời gian để bận tâm đến cách người khác nhìn mình.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu rồi không?
Dương Văn Quân cùng mấy bạn khác vây quanh Dịch Tiệp, liên tục trầm trồ. Ngô Sở Hàm tinh mắt nhìn thấy trên hộp socola có một bức thư được niêm phong kỹ lưỡng, vội vàng nhặt lên rồi bảo Dịch Tiệp mở ra xem. Cô cảm thấy mọi người xung quanh đều đang dỏng tai nghe ngóng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dịch Tiệp quyết định mang tất cả những thứ đó đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm. Hành động này khiến cả lớp không khỏi ngạc nhiên.
Thầy Hà, giáo viên chủ nhiệm, cũng bất ngờ khi thấy Dịch Tiệp mang theo những thứ này. Thầy hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Dịch Tiệp giải thích ngắn gọn, nói với thầy rằng cô chưa mở nó, đề nghị thầy mở thư ra xem rồi trả lại cho người bạn học kia, đồng thời nhắn nhủ bây giờ cô chỉ muốn tập trung học tập và mong bạn ấy cũng nỗ lực học hành.
Đây là lần đầu tiên thầy Hà gặp phải tình huống như vậy, cũng là lần đầu có một học sinh như Dịch Tiệp. Khi cô yêu cầu thầy giữ bí mật, thầy đã đồng ý một cách tự nhiên.
Sau đó, thầy Hà vỗ vai cô và nói rằng cô đã làm đúng. Nếu sau này có tình huống tương tự, cô có thể nhờ thầy giúp đỡ.
Dịch Tiệp thật lòng cảm ơn thầy Hà đã sẵn lòng giúp cô xử lý tình huống khó xử này. Với sự uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm, những người muốn gây rối cũng sẽ không dám ho he.
Khi trở lại lớp, Dịch Tiệp bình thản ngồi xuống chỗ của mình. Dương Văn Quân tiến lại gần hỏi cô ai là người tặng những thứ đó, nhưng cô thẳng thắn trả lời rằng mình không biết, mọi chuyện đã giao cho thầy Hà xử lý.
Dương Văn Quân hơi thất vọng vì không được nghe câu chuyện, nhưng sau đó lại cảm thấy tự hào vì bạn thân của mình trở thành người nổi tiếng. Nếu Dịch Tiệp biết suy nghĩ của cô nàng chắc cũng cạn lời luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sáng sớm, Trâu Khải Minh, học sinh lớp 396, đã vô cùng phấn khởi. Không biết khi nhận được những thứ đó, Dịch Tiệp sẽ vui đến mức nào. Cậu ấy đã hỏi rất nhiều bạn nữ trước khi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ. Món quà bất ngờ này chắc hẳn sẽ rất lãng mạn cho mà xem.
Lần đầu Trâu Khải Minh chú ý đến Dịch Tiệp là khi chạy đến cửa lớp 427 để tìm Vương Vũ Sam trong giờ giải lao.
Lúc đó, Dịch Tiệp chỉ ngồi lặng lẽ trên ghế, một tay chống cằm, tay kia thì viết gì đó lên sách. Miệng cô dường như đang ôn từ vựng, tóc cột cao đuôi ngựa, làn da như phát sáng. Cuối cùng, cậu ấy cũng hiểu thế nào là tình yêu sét đánh.
Cậu ấy hỏi Vương Vũ Sam về tên của cô, rồi mỗi ngày đều âm thầm theo dõi.
Vốn tưởng sẽ nhận được một câu trả lời tốt, nhưng không ngờ vào giờ tự học buổi trưa, thầy chủ nhiệm gọi cậu ấy ra ngoài khiến Trâu Khải Minh hơi bất an, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt.
Quả nhiên, thầy chủ nhiệm nghiêm khắc khiển trách cậu ấy. Thầy cũng truyền đạt lại nguyên văn lời của Dịch Tiệp, còn nói rằng em xem ý thức của bạn nữ người ta đi. Cuối cùng, thầy nhắc cậu ấy lựa thời gian mà đến văn phòng lấy lại đồ, đồng thời cảnh báo cậu ấy không được làm phiền Dịch Tiệp nữa.
Biết được kết quả, Trâu Khải Minh cảm thấy thất vọng tràn trề, vừa trở về lớp học đã nằm gục xuống bàn, vừa xấu hổ vừa buồn bực. Lần đầu tiên tỏ tình của cậu ấy cứ im lặng mà chết như thế rồi.
Thật ra Dịch Tiệp cảm thấy hơi lố. Một bó hoa hồng lớn trông có vẻ không hề rẻ và hộp socola đắt tiền thế này phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ?
Vì tâm hồn là của một người 27 tuổi nên cô không thể hiểu nổi hành động này. Nếu là người trưởng thành có khả năng độc lập tài chính thì đó là quyền tự do của họ, nhưng đối với học sinh mà nói thì điều này ngu ngốc vô cùng. Hơn nữa, việc tỏ tình công khai rất dễ khiến người khác cảm thấy khó xử, nên tốt nhất là giao cho thầy giáo xử lý một cách kín đáo.
Suốt cả một buổi chiều, Dịch Tiệp đều cảm nhận được ánh mắt vô hình của mọi người đang dõi theo. Cô như trở thành đề tài bàn tán, nhưng có lẽ qua một thời gian, mọi người sẽ bớt quan tâm.
Dịch Tiệp làm như không có chuyện gì, tự mình làm việc. Cô vẫn còn nhiều bài tập chưa hoàn thành và bài học chưa chuẩn bị, chỉ còn chưa đầy 20 ngày là đến hạn nộp bài, mà cô vẫn chưa bắt đầu viết. Sau kỳ nghỉ sắp tới sẽ là kỳ thi tháng, cô cần phải ôn tập nhiều hơn, không có thời gian để bận tâm đến cách người khác nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro