Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 16

2024-11-10 21:30:30

Giọng điệu của cô gái kia không mấy thân thiện: “Sao cậu lại đối xử với Trâu Khải Minh như vậy? Cậu có biết cậu ấy đã dùng hết tiền sinh hoạt trong hai tuần để chuẩn bị những món quà đó, mỗi ngày cậu ấy đều phải nhờ bạn bè giúp đỡ không?”

Dịch Tiệp biết cô ta đến làm phiền mình là vì ai rồi, hóa ra người tặng quà tên là Trâu Khải Minh, cô bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi bảo cậu ấy mua những thứ đó cho tôi, tôi hoàn toàn không quen biết cậu ấy. Cậu ấy làm gì là lựa chọn của cậu ấy, không có chuyện người khác kiên quyết nhét đồ cho tôi thì tôi phải nhận. Với lại chúng ta đều là học sinh, làm như vậy sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác thôi. Bạn học à, sắp vào học rồi, phiền cậu tránh ra.”

Hình như cô gái kia bị thái độ lạnh nhạt của Dịch Tiệp làm cho tức giận, cô ta định nổi cáu thì thấy giáo viên đi từ xa tới nên giận dữ bỏ lại một câu: “Cậu cứ chờ đấy!”

Dịch Tiệp sa sầm mặt, mình đang bị đe dọa sao? Đúng là tai bay vạ gió, thôi, đến đâu hay đến đó.

Buổi tối, Dịch Tiệp dành nửa tiếng đồng hồ để sửa lại bản thảo, cô nhìn tác phẩm đã hoàn thành thấy tràn đầy hạnh phúc.

Hôm sau, cô đưa bài văn cho thầy Chu xem, thầy Chu khen không dứt miệng, thầy ấy còn lấy một phong bì và một tập giấy viết thư trong sách ra.

Dịch Tiệp thấy trên đó có in tranh thủy mặc của Cố Cung, thầy Chu nói đó là quà thầy ấy mua của cửa hàng bán đồ văn hóa sáng tạo ở Cố Cung khi đi du lịch Bắc Kinh vào năm ngoái. Thầy ấy tặng cho Dịch Tiệp để giúp cô dệt hoa trên gấm*, hy vọng cô có thể đạt giải.

*Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.

Dịch Tiệp mỉm cười với thầy Chu, trong lòng vô cùng biết ơn, vốn dĩ cô định nhờ học sinh ngoại trú mua giấy viết thư đẹp ở bên ngoài rồi mang vào trường giúp cô, không ngờ hôm nay lại nhận được món quà này từ thầy ấy.

Hôm được nghỉ, Dịch Tiệp và Dương Văn Quân đang đứng chờ xe của bố Dương ở ven đường thì thấy cô gái chặn cô hôm trước cùng với vài cô gái ăn mặc chín chắn đi ở phía sau cô ta đang tiến về phía cô.

Dịch Tiệp cảm thấy có điều không ổn nên kéo Dương Văn Quân chạy vào siêu thị bên cạnh.

Bọn họ rất đông người, dù ngoài đường có nhiều người nhưng tuổi thiếu niên dễ bốc đồng nên ai biết họ sẽ làm chuyện lộ liễu táo bạo gì chứ. Hơn nữa, những cô gái phía sau trông không giống học sinh lắm nên tránh được thì cứ tránh đã.

Dương Văn Quân còn đang khó hiểu vì sao Dịch Tiệp lại đột ngột kéo mình vào siêu thị, Dịch Tiệp chỉ ra ngoài, Dương Văn Quân quay đầu nhìn thì thấy mấy cô gái trông không dễ đối phó đang đứng ở cửa chỉ trỏ vào Dịch Tiệp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương Văn Quân hỏi sao Dịch Tiệp lại chọc bọn họ, Dịch Tiệp kể nguyên nhân cho cô nàng biết, Dương Văn Quân tức giận đến mức mắng rằng: “Bọn họ ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm à, không sao, chắc bọn họ không dám vào đây đâu. Lát nữa bố tớ tới thì tớ sẽ gọi ông ấy vào đón cậu trước, cậu đừng sợ.”

Dịch Tiệp mỉm cười rạng rỡ: “Tớ không sợ, tớ chỉ không muốn gây rắc rối thôi. Cảm ơn cục cưng Quân Quân.”

Dương Văn Quân hơi đỏ mặt khi thấy nụ cười rạng rỡ của Dịch Tiệp: “Thật là, sến chết đi được.”

Dù sao hai người cũng tạm thời không thể ra ngoài nên họ đi dạo trong siêu thị, không ngờ mấy cô gái kia lại can đảm đến mức dám ngang nhiên bước vào siêu thị.

Bọn họ thấy Dịch Tiệp và Dương Văn Quân đứng ở góc siêu thị thì lập tức chặn lại, Dịch Tiệp thầm nghĩ không ổn rồi.

Một cô gái nhanh chóng túm Dịch Tiệp, sức lực cô ta rất lớn nên Dịch Tiệp không thể thoát ra. Dương Văn Quân định kéo cô ta ra giúp cô nhưng lại bị đẩy ngã xuống đất, Dịch Tiệp tức giận, cô chuẩn bị bất chấp tất cả một mình đối phó với bốn người họ. Cùng lắm thì cô chỉ bị thương một chút chứ cũng không còn cách nào khác, nếu họ có điện thoại trong người thì sẽ không bị động thế này.

Cô bình tĩnh mở miệng nói: “Chuyện của chúng ta không liên quan đến cậu ấy, để cậu ấy đi trước đi.”

Lưu Giai Hân, người đưa bọn họ đến nói: “Không được, ai biết cậu ta có đi mách lẻo hay không, cứ để cậu ta ở đây xem đi.”

Dịch Tiệp nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng: “Cậu để tâm đến chuyện của Trâu Khải Minh như vậy còn đến đây trả thù tôi, chẳng lẽ cậu thích cậu ấy nhưng cậu ấy lại thích tôi nên cậu đến đây để trút giận à?”

Cô gái kia rất tức giận, cô ta lao tới định tát Dịch Tiệp, hai tay của cô bị giữ chặt nên hoàn toàn không thể tránh được.

Khi bàn tay của cô gái kia chuẩn bị tát vào mặt Dịch Tiệp thì bị một bàn tay khác ngăn hành động của cô ta lại.

Người xuất hiện trước mắt là Vương Vũ Sam, việc này khiến trong lòng Dịch Tiệp vừa biết ơn vừa khó chịu, mình đang được bạn trai cũ cứu giúp ư? Vương Vũ Sam hỏi thăm tình hình của Dịch Tiệp trước, Dịch Tiệp nói rằng cô không sao thì thấy cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Số ký tự: 0