Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 25
2024-11-10 21:30:30
Dịch Tiệp nhìn ghi chép trên bàn, hỏi Bay Bay cô có thể đem những ghi chép này ra ngoài được không?
“Không đem ra được đâu, đây đều là số liệu ảo trong không gian của hệ thống thôi.”
“Vậy mày chụp lại giúp tao được không? Giữ lại dữ liệu giống như chụp ảnh màn hình điện thoại ấy?” Dịch Tiệp ranh mãnh hỏi.
“... Chuyện này thì được.”
Ye, lại thêm một lần lợi dụng sơ hở thành công.
Đến giờ giải lao cùng ngày, lão Hà gọi Dịch Tiệp đến văn phòng: “Dịch Tiệp, em đúng là làm trường chúng ta nở mày nở mặt, bài văn em nộp đã được giải Nhì toàn quốc rồi. Sáng nay bên ban tổ chức đã gọi tới, thầy vừa mới ra khỏi văn phòng hiệu trưởng đây. Khoảng hai hôm nữa phần thưởng sẽ được gửi tới trường học, trường cũng sẽ thưởng riêng cho em để cổ vũ, em cũng được chọn là đại diện học sinh xuất sắc trong học kỳ này rồi.”
Dịch Tiệp bị chuỗi tin mừng này làm cho vui đến ngẩn người, không ngờ mình mà lại đạt được giải Nhì sao?
Vốn cô chỉ nuôi hy vọng đạt được giải Ba, mặc dù dựa vào kinh nghiệm sống của mình thì bài văn của cô sẽ có góc nhìn sâu sắc hơn so với nhiều học sinh cấp ba, nhưng cô cũng biết người giỏi sẽ có người giỏi hơn, núi cao sẽ có núi cao hơn.
Cô nghĩ sẽ có nhiều người có tài văn chương hơn cô, không ngờ rằng lần này lại được một giải thưởng lớn ưu ái đến vậy, còn về giải Nhất, cô vẫn tự hiểu năng lực của mình, đến tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ đạt được.
Nhìn phần thưởng của trường cũng đủ hiểu giải Nhì rất hiếm hoi rồi, cô bèn nghiêm mặt hỏi: “Thầy ơi, trường sẽ thưởng gì cho em vậy ạ?
Lão Hà cười cười lấy từ trong cặp tài liệu một phong bì: “Đây là 1000 tệ mà hiệu trưởng thưởng cho em.”
Dịch Tiệp run tay cầm lấy, thầy hiệu trưởng tốt quá đi mất, lão Hà lại lấy thêm một cây bút máy từ trong ngăn kéo ra: “Đây là bút máy mà con gái thầy mua cho thầy lúc ở bên Nhật, thầy tặng nó cho em, hy vọng sau này em sẽ viết ra nhiều bài văn hay hơn!”
Dịch Tiệp lập tức đẩy cây bút máy về: “Thầy ơi, đây là quà con gái tặng thầy, em không thể nhận được ạ.”
Lão Hà dùng sức đẩy cây bút máy về lại trong tay Dịch Tiệp: “Đồ tốt phải ở trong tay đúng người thì mới có thể tỏa sáng, cho em thì em cứ nhận đi.”
Dịch Tiệp nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu trước thầy Hà: “Em cảm ơn thầy ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng!”
“Được được được!” Lão Hà vui vẻ vô cùng, không chỉ vì Dịch Tiệp đoạt giải mà còn vì phần quà ông ấy tặng được nhận rất chân thành.
Dịch Tiệp cất 1000 tệ này vào túi hệ thống, cô không tìm ra được nơi nào an toàn hơn so với chỗ này. Sau khi về nhà cô kể với dì Cả về việc đạt giải này, dì mừng như nở hoa, báo ngay tin vui cho em gái, hai người trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại, nội dung chỉ đơn giản là khen Dịch Tiệp hết lời này đến lời nọ.
Dì bảo Dịch Tiệp tự giữ tiền thưởng, dì sẽ lập cho cô một cái thẻ ngân hàng. Từ nay về sau, tất cả tiền thưởng đều sẽ được gửi vào đó, mở tiết kiệm dài hạn, để dành dần.
Dịch Tiệp không hề phản đối. Dù sao thì cô cũng có nhiều cách khác để kiếm tiền, không cần thiết phải cãi lại dì. Những khoản tiền công khai như này cũng không thể giấu giếm được. Nếu cô lấy tiền đi tiêu hết chắc chắn sẽ bị cả nhà mắng cho một trận.
Tối hôm đó, cả nhà đi ăn nhà hàng, dượng uống hơi nhiều rượu, hứng lên bảo Dịch Tiệp đọc lại bài văn đoạt giải cho cả nhà nghe, còn lớn giọng nói mọi người hãy cùng nhau nghe tác phẩm xuất sắc của “ngôi sao văn học” nào làm Dịch Tiệp xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn. May mà cả nhà đều ăn trong phòng riêng, dì Cả cuối cùng cũng thành công giải cứu cô.
Trước khi đi ngủ, Dịch Tiệp đọc cuốn tập hợp các bài văn mẫu được thưởng của nhiệm vụ. Bài nào bài nấy cũng được viết rất hay!
Nội dung không chỉ chi tiết hơn so với sách trên thị trường mà còn được phân loại rất rõ ràng, không chỉ đơn thuần phân loại theo kiểu văn nghị luận hay văn tự sự mà còn phân loại theo nhiều cách khác nhau.
Cụ thể đến mức phân loại theo cách mở đầu, kỹ thuật sáng tác được sử dụng… Mục lục được thiết kế rất khoa học rõ ràng, bên cạnh mỗi bài văn đều có nhận xét của giáo viên nổi tiếng, không hề qua loa đại khái.
Phần thưởng này thật sự rất giá trị, quả nhiên là hàng của hệ thống đều là hàng chất lượng cao. Tiếc là hiện tại chưa có nhiệm vụ mới để làm, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ phần thưởng nào của hệ thống.
Bởi vì thức đêm đọc sách mà sáng hôm sau Dịch Tiệp dậy muộn, khoảng mười giờ mới dậy. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn bánh bao và sữa đậu nành. Chỉ có mình Dịch Thần đang ở nhà xem TV: “Thần Thần, dì và dượng đi đâu cả rồi?”
“Dì Cả đến văn phòng có chuyện gấp, đến trưa mới về, còn dượng thì đi đánh bài rồi ạ. Chị ơi sao chị dậy muốn thế, em xem nhiều tập phim hoạt hình lắm rồi đó.” Dịch Thần lên án đáp.
“Không đem ra được đâu, đây đều là số liệu ảo trong không gian của hệ thống thôi.”
“Vậy mày chụp lại giúp tao được không? Giữ lại dữ liệu giống như chụp ảnh màn hình điện thoại ấy?” Dịch Tiệp ranh mãnh hỏi.
“... Chuyện này thì được.”
Ye, lại thêm một lần lợi dụng sơ hở thành công.
Đến giờ giải lao cùng ngày, lão Hà gọi Dịch Tiệp đến văn phòng: “Dịch Tiệp, em đúng là làm trường chúng ta nở mày nở mặt, bài văn em nộp đã được giải Nhì toàn quốc rồi. Sáng nay bên ban tổ chức đã gọi tới, thầy vừa mới ra khỏi văn phòng hiệu trưởng đây. Khoảng hai hôm nữa phần thưởng sẽ được gửi tới trường học, trường cũng sẽ thưởng riêng cho em để cổ vũ, em cũng được chọn là đại diện học sinh xuất sắc trong học kỳ này rồi.”
Dịch Tiệp bị chuỗi tin mừng này làm cho vui đến ngẩn người, không ngờ mình mà lại đạt được giải Nhì sao?
Vốn cô chỉ nuôi hy vọng đạt được giải Ba, mặc dù dựa vào kinh nghiệm sống của mình thì bài văn của cô sẽ có góc nhìn sâu sắc hơn so với nhiều học sinh cấp ba, nhưng cô cũng biết người giỏi sẽ có người giỏi hơn, núi cao sẽ có núi cao hơn.
Cô nghĩ sẽ có nhiều người có tài văn chương hơn cô, không ngờ rằng lần này lại được một giải thưởng lớn ưu ái đến vậy, còn về giải Nhất, cô vẫn tự hiểu năng lực của mình, đến tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ đạt được.
Nhìn phần thưởng của trường cũng đủ hiểu giải Nhì rất hiếm hoi rồi, cô bèn nghiêm mặt hỏi: “Thầy ơi, trường sẽ thưởng gì cho em vậy ạ?
Lão Hà cười cười lấy từ trong cặp tài liệu một phong bì: “Đây là 1000 tệ mà hiệu trưởng thưởng cho em.”
Dịch Tiệp run tay cầm lấy, thầy hiệu trưởng tốt quá đi mất, lão Hà lại lấy thêm một cây bút máy từ trong ngăn kéo ra: “Đây là bút máy mà con gái thầy mua cho thầy lúc ở bên Nhật, thầy tặng nó cho em, hy vọng sau này em sẽ viết ra nhiều bài văn hay hơn!”
Dịch Tiệp lập tức đẩy cây bút máy về: “Thầy ơi, đây là quà con gái tặng thầy, em không thể nhận được ạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão Hà dùng sức đẩy cây bút máy về lại trong tay Dịch Tiệp: “Đồ tốt phải ở trong tay đúng người thì mới có thể tỏa sáng, cho em thì em cứ nhận đi.”
Dịch Tiệp nắm chặt cây bút trong tay, cúi đầu trước thầy Hà: “Em cảm ơn thầy ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng!”
“Được được được!” Lão Hà vui vẻ vô cùng, không chỉ vì Dịch Tiệp đoạt giải mà còn vì phần quà ông ấy tặng được nhận rất chân thành.
Dịch Tiệp cất 1000 tệ này vào túi hệ thống, cô không tìm ra được nơi nào an toàn hơn so với chỗ này. Sau khi về nhà cô kể với dì Cả về việc đạt giải này, dì mừng như nở hoa, báo ngay tin vui cho em gái, hai người trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại, nội dung chỉ đơn giản là khen Dịch Tiệp hết lời này đến lời nọ.
Dì bảo Dịch Tiệp tự giữ tiền thưởng, dì sẽ lập cho cô một cái thẻ ngân hàng. Từ nay về sau, tất cả tiền thưởng đều sẽ được gửi vào đó, mở tiết kiệm dài hạn, để dành dần.
Dịch Tiệp không hề phản đối. Dù sao thì cô cũng có nhiều cách khác để kiếm tiền, không cần thiết phải cãi lại dì. Những khoản tiền công khai như này cũng không thể giấu giếm được. Nếu cô lấy tiền đi tiêu hết chắc chắn sẽ bị cả nhà mắng cho một trận.
Tối hôm đó, cả nhà đi ăn nhà hàng, dượng uống hơi nhiều rượu, hứng lên bảo Dịch Tiệp đọc lại bài văn đoạt giải cho cả nhà nghe, còn lớn giọng nói mọi người hãy cùng nhau nghe tác phẩm xuất sắc của “ngôi sao văn học” nào làm Dịch Tiệp xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn. May mà cả nhà đều ăn trong phòng riêng, dì Cả cuối cùng cũng thành công giải cứu cô.
Trước khi đi ngủ, Dịch Tiệp đọc cuốn tập hợp các bài văn mẫu được thưởng của nhiệm vụ. Bài nào bài nấy cũng được viết rất hay!
Nội dung không chỉ chi tiết hơn so với sách trên thị trường mà còn được phân loại rất rõ ràng, không chỉ đơn thuần phân loại theo kiểu văn nghị luận hay văn tự sự mà còn phân loại theo nhiều cách khác nhau.
Cụ thể đến mức phân loại theo cách mở đầu, kỹ thuật sáng tác được sử dụng… Mục lục được thiết kế rất khoa học rõ ràng, bên cạnh mỗi bài văn đều có nhận xét của giáo viên nổi tiếng, không hề qua loa đại khái.
Phần thưởng này thật sự rất giá trị, quả nhiên là hàng của hệ thống đều là hàng chất lượng cao. Tiếc là hiện tại chưa có nhiệm vụ mới để làm, cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ phần thưởng nào của hệ thống.
Bởi vì thức đêm đọc sách mà sáng hôm sau Dịch Tiệp dậy muộn, khoảng mười giờ mới dậy. Trên bàn đã chuẩn bị sẵn bánh bao và sữa đậu nành. Chỉ có mình Dịch Thần đang ở nhà xem TV: “Thần Thần, dì và dượng đi đâu cả rồi?”
“Dì Cả đến văn phòng có chuyện gấp, đến trưa mới về, còn dượng thì đi đánh bài rồi ạ. Chị ơi sao chị dậy muốn thế, em xem nhiều tập phim hoạt hình lắm rồi đó.” Dịch Thần lên án đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro