Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 29

2024-11-10 21:30:30

Hôm nay Dịch Tiệp miệt mài cày đề Vật lý, thanh tiến độ nhiệm vụ chẳng biết đã lên tới 95% từ bao giờ. Hoàn thành sớm được nhiệm vụ Vật lý này, Dịch Tiệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đột nhiên, cô cảm nhận được không gian hệ thống có sự xao động, nghĩ rằng Bay Bay xảy ra chuyện gì rồi, cô lập tức mở bảng hệ thống ra xem. Lúc này mới phát hiện điểm năng lượng đang tăng lên chóng mặt, hiện giờ cô đã có hơn 20.000 điểm mà nó vẫn đang liên tục nhảy vọt. Không hiểu sao cô bỗng phất lên như vậy!

“Bay Bay, có chuyện gì vậy?” Dịch Tiệp giật mình hỏi.

“Ký chủ, bài văn của cô đã được xuất bản trong Học Sinh Cấp Ba Đọc Gì và lan truyền rộng rãi trong giới học sinh, cho nên danh tiếng của cô đang tăng cao, điểm năng lượng vì thế cũng tăng nhanh chóng mặt.” Giọng của Bay Bay xen lẫn niềm vui khó nén.

“Thì ra là vậy, vậy thì tốt quá, nhiều điểm năng lượng như này thì khi nhiệm vụ thất bại bị trừ điểm cũng không quá buồn.”

“Ký chủ, cô đừng nghĩ vậy chứ! Con đê ngàn dặm cũng có thể sụp đổ chỉ vì một tổ kiến đó!” Bay Bay khuyên nhủ hết nước hết cái.

“Yên tâm đi, tao chỉ nói vậy mà thôi. Tao sẽ nghiêm túc thực hiện mọi nhiệm vụ được giao.”

Không bao lâu sau, lớp trưởng mang vào một chồng “Học Sinh Cấp Ba Đọc Gì” vào lớp, phát cho mỗi bạn học hai bản.

Cái này cũng được xem như là một gia vị làm phong phú thêm những ngày tháng cấp ba nhàm chán, cho nên đa số bạn học đều cầm lên lật thử ngay, mới lật được vài trang thì bài văn của Dịch Tiệp đã xuất hiện.

Loại bài văn vừa hồng vừa chuyên(*) vốn sẽ bị tất cả mọi người bỏ qua trong chớp mắt, nhưng cái tên Trường cấp ba Minh Đức và chữ ký Dịch Tiệp lớp mười 427 thật sự quá dễ thấy.

(*) Nghĩa là vừa có đạo đức cách mạng vừa mang tính chuyên môn.

“Vãi chưởng, đây là bài văn của Dịch Tiệp à? Tôi không nhìn lầm đấy chứ?”

“Người anh em à, tôi nghĩ cậu không nhìn lầm đâu, bởi vì tôi cũng thấy giống cậu đấy.”

Văn Hạc Phi bèn hỏi thẳng Dịch Tiệp luôn: “Dịch Tiệp, đây là bài văn của cậu sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dịch Tiệp vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời, Dương Văn Quân đã đáp lời thay: “Đương nhiên rồi, Dịch Tiệp viết được mấy tuần rồi cơ. Cậu ấy nộp bài cách đây không lâu, không ngờ đạt giải Nhì toàn quốc luôn đấy.”

Là người bạn thân nhất trong trường của Dịch Tiệp, cô nàng đương nhiên biết chuyện này. Chờ mãi cuối cùng cũng có thể đem đi khoe khoang với mọi người rằng bạn thân nhất của cô nàng đỉnh như vậy.

Mọi người nghe vậy đều ồ lên, ánh mắt đổ dồn về phía Dịch Tiệp, không ngờ cao thủ đang ở ngay cạnh mình.

Vạn Hạc Phi nghe Dương Văn Quân nói vậy thì nịnh nọt chạy đến bên cạnh Dịch Tiệp: “Sau này giàu rồi thì đừng quên bạn bè đấy nhá!”

Dịch Tiệp nhướng mày: “Còn nghèo lắm, tôi chỉ được giải Nhì thôi, còn giải Nhất phía trên kia mà.”

Cán sự môn Thể dục Lưu Chí Kiệt cũng xen lời: “Nếu là tôi thì tới cái giải Khuyến khích cũng không lấy được ấy chứ. Cậu giỏi ghê, cái này là ấn phẩm xuất bản toàn quốc đó.”

Mọi người đều hùa theo, Viên Tĩnh Ngữ thấy Lưu Chí Kiệt khen Dịch Tiệp như vậy thì yên lặng lấy bài tập ra bắt đầu làm, không tham dự vào trận ồn ào này.

Tương Viện chỉ chú ý đến ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng của Vương Vũ Sam dành cho Dịch Tiệp, nhỏ quyết định cũng sẽ gửi bài về cho Học Sinh Cấp Ba Đọc Gì!

Dịch Tiệp không hề hay biết gì về chuyện này, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mọi người bao gồm các cuộc thi mà cô phải tham gia, quy trình gửi bài, đồng thời cũng cổ vũ mọi người nên thử gửi bài, coi như để rèn luyện bản thân. Có vài bạn học viết văn khá hay cũng bắt đầu lung lay, quyết định thử xem.

Cuối cùng điểm năng lượng của cô ổn định ở mức 40.000 điểm, tốc độ tăng lên cũng bắt đầu chậm lại.

Với số điểm năng lượng khổng lồ như này, Dịch Tiệp vui vẻ vô cùng, đến tối hôm đó cô bèn mời các bạn cùng phòng ký túc xá đồ ăn vặt. Lần này, Ngô Trù Hàn không còn tỏ thái độ khó chịu nữa, có lẽ cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, hoặc giả chỉ là bằng mặt không bằng lòng cũng không sao. Học kỳ sau Dịch Tiệp sẽ bắt đầu học ngoại trú, cho nên cô chỉ mong có thể sống hòa thuận với các bạn trong thời gian còn ở ký túc xá là được rồi.

Dịch Tiệp lén nhét thêm vài hộp rau câu và một túi khoai tây chiên cho Dương Văn Quân, Dương Văn Quân nhận lấy rồi nháy mắt lia lịa với cô. Dịch Tiệp nghĩ thầm cậu gây chú ý quá rồi đó.

“Nhiệm vụ ba đã hoàn thành!” Nghe tiếng Bay Bay thông báo, Dịch Tiệp ngã phịch cả người ra bàn, cuối cùng cũng hoàn thành được một cái.

Một tháng đã trôi qua được gần một nửa, cô vẫn chưa chắc mình có hoàn thành được môn Hóa học và Sinh học không, nhưng dù sao thì vẫn phải dùng đạo cụ, cố gắng hết sức là được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Số ký tự: 0