Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 3
2024-11-10 21:30:30
Ngô Sở Hàm kêu ca: “Dịch Tiệp, may mà buổi chiều cậu không tới, chúng tớ sắp bị huấn luyện đến chết rồi, vị huấn luyện viên biến thái kia bắt chúng tớ đứng tư thế quân đội nửa tiếng thì thôi, còn phải tập luyện thêm một tiếng dậm chân tại chỗ nữa, tớ phục rồi!”
Lúc mấy khuôn mặt tràn đầy sức sống ấy ập vào trong mắt Dịch Tiệp, hốc mắt của cô có chút ẩm ướt.
Sau khi chia khoa Văn Lý ở cấp ba, cô lựa chọn khoa Văn còn các cô ấy lại tiếp tục học khoa học tự nhiên, dần dần càng lúc càng xa. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không còn liên lạc nữa, cảm giác hiện tại giống như được gặp lại những người bạn cũ lâu năm.
Cô cong miệng cười: “May mà hôm nay tớ bị cảm nắng nên mới tránh được một kiếp.”
Dương Văn Quân kéo cô tới: “Ha ha, tuy rằng chúng tớ phải tập huấn rất mệt mỏi nhưng cậu đã bỏ lỡ một chuyện cực chấn động.”
Dịch Tiệp nghi hoặc nhìn cô nàng: “Sao?”
Dương Văn Quân làm mặt quỷ: “Hôm nay Viên Tĩnh Ngữ bị Lưu Chí Kiệt chọc khóc, huấn luyện viên phạt Lưu Chí Kiệt nhảy cóc vòng quanh sân thể dục ba vòng, cậu đoán xem cậu ta làm gì?”
Dịch Tiệp mím môi cười, hóa ra là chuyện này, đương nhiên cô biết, chắc qua cô chỉ phối hợp lắc đầu mà thôi.
Ngô Sở Hàm giành nói tin nóng trước: “Hôm nay lúc dậm chân tại chỗ, Lưu Chí Kiệt cứ cố ý dẫm dây giày của lớp trưởng, hại lớp trưởng phải ngồi xổm xuống cột dây giày, bị huấn luyện viên điểm danh phê bình, sau đó cậu ấy khóc luôn, tố cáo Lưu Chí Kiệt với huấn luyện viên, Lưu Chí Kiệt lại bị phạt tiếp.”
Dương Văn Quân tức giận mở miệng: “Hay đấy, cậu dám đoạt lời thoại của tớ! Chẳng qua các cậu lại không để ý tới việc lúc Lưu Chí Kiệt nhảy cóc, cậu ta cứ luôn cười hở cả lợi với Viên Tĩnh Ngữ đúng không? Tớ nghi ngờ cậu ta thích Viên Tĩnh Ngữ, đang cố ý khiến cậu ấy chú ý, he he.”
Quan điểm của mọi người về chuyện này lại rất đúng đắn.
Sau này bọn họ còn yêu nhau nữa, lại còn bị mời phụ huynh, dù máu bà tám trong người đã trào dâng nhưng Dịch Tiệp không thể nói ra, nghẹn lại rất khó chịu.
Sau khi nói chuyện linh tinh được vài phút, chuông báo hiệu giờ ăn tối vang lên, cả đám bèn chạy vội đến căng tin. Còn về việc tại sao phải chạy, là bởi vì chậm chân thì đồ ngon sẽ bị cướp sạch ngay.
Đến căng tin, mùi dầu mỡ khó tả trộn lẫn với mùi giẻ lau đã đánh thức những ký ức phủ đầy bụi bặm của Dịch Tiệp.
Cơm tập thể ở căng tin dở đến mức cô gần như phải ăn mỳ tôm thay cơm mỗi ngày trong cả một học kỳ, sau khi được học ngoại trú và có thẻ ra vào, ngày nào cô cũng ra khỏi cổng trường để ăn miến hoặc cơm rang, đúng là rất lãng phí tiền bạc, nhưng ai bảo cơm căng tin khó ăn quá làm gì? Có điều giờ cô đã khác, có khổ thế nào cũng ăn được!
Cô mở túi lấy thẻ trường ra quẹt, gọi một phần cà rốt xào thịt và cải xào, món canh hôm nay là canh trứng rong biển, sau đó cô đưa thẻ trường vào máy cảm ứng, tít! Dịch Tiệp liếc mắt một cái, đỉnh thật, chỉ có bốn tệ, cơm căng tin đúng là rẻ quá đi mất.
Bốn người tìm một bàn trống ngồi xuống, Dịch Tiệp nhìn cái bàn bóng loáng dầu mỡ mà nhăn mặt, răng hàm hơi tê, lần sau phải mang theo khăn giấy mới được.
Dịch Tiệp nếm thử từng món một, cà rốt xào quá lâu, mềm nhũn đến mức không cần nhai, cải thì có vị nước rửa chén, chỉ có canh trứng rong biển là tạm được, có điều trứng trong canh ít đến đáng thương.
Cô tự nhủ, chỉ có bốn tệ thôi mà, còn đòi hỏi được gì nữa. Nhưng rồi cô lại tự phản bác trong lòng, không, dù chỉ có bốn tệ thì cũng không thay đổi được sự thật là nó dở kinh khủng.
Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa này, sau đó cả bọn lại chạy về ký túc xá để lấy đồ rửa mặt tắm rửa và quần áo rồi cùng nhau đến nhà tắm công cộng. Dịch Tiệp cảm thấy đau đớn vô cùng, dù đã sống lại lần nữa nhưng cô vẫn thấy rất xấu hổ khi phải tắm chung với nhiều người như vậy.
Dương Văn Quân nhanh chân vọt vào trước chiếm một loạt vị trí, cô nàng ra hiệu cho cả đám mau lại đây. Thấy mọi người đều thoải mái cởi quần áo, Dịch Tiệp cũng đành nhắm mắt cởi theo.
Khi nước lạnh đổ ào lên người, Dịch Tiệp mới như giật mình tỉnh giấc. Đúng rồi, cô quên mất, nhà tắm ở trường không cung cấp nước nóng vào mùa hè.
Chuyện quái quỷ gì thế không biết, đúng là keo kiệt quá đáng. May là có mặt trời chói chang chiếu cả ngày cho nên nước cũng không quá lạnh. Dịch Tiệp nhớ đến việc sau này mình đau bụng kinh rất nghiêm trọng, chắc hẳn là vì chuyện này mà ra. Không được, cô phải nghĩ cách giải quyết nó.
Tắm rửa xong, Dịch Tiệp nhanh chóng thay quần áo, ra ngoài chờ bạn cùng phòng. Mấy phút sau, mọi người cũng ra hết, Dương Văn Quân tò mò hỏi tại sao hôm nay Dịch Tiệp tắm nhanh thế, cô chỉ cười cười rồi đáp qua loa rằng hôm nay mình không đổ mồ hôi nhiều.
Lúc mấy khuôn mặt tràn đầy sức sống ấy ập vào trong mắt Dịch Tiệp, hốc mắt của cô có chút ẩm ướt.
Sau khi chia khoa Văn Lý ở cấp ba, cô lựa chọn khoa Văn còn các cô ấy lại tiếp tục học khoa học tự nhiên, dần dần càng lúc càng xa. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không còn liên lạc nữa, cảm giác hiện tại giống như được gặp lại những người bạn cũ lâu năm.
Cô cong miệng cười: “May mà hôm nay tớ bị cảm nắng nên mới tránh được một kiếp.”
Dương Văn Quân kéo cô tới: “Ha ha, tuy rằng chúng tớ phải tập huấn rất mệt mỏi nhưng cậu đã bỏ lỡ một chuyện cực chấn động.”
Dịch Tiệp nghi hoặc nhìn cô nàng: “Sao?”
Dương Văn Quân làm mặt quỷ: “Hôm nay Viên Tĩnh Ngữ bị Lưu Chí Kiệt chọc khóc, huấn luyện viên phạt Lưu Chí Kiệt nhảy cóc vòng quanh sân thể dục ba vòng, cậu đoán xem cậu ta làm gì?”
Dịch Tiệp mím môi cười, hóa ra là chuyện này, đương nhiên cô biết, chắc qua cô chỉ phối hợp lắc đầu mà thôi.
Ngô Sở Hàm giành nói tin nóng trước: “Hôm nay lúc dậm chân tại chỗ, Lưu Chí Kiệt cứ cố ý dẫm dây giày của lớp trưởng, hại lớp trưởng phải ngồi xổm xuống cột dây giày, bị huấn luyện viên điểm danh phê bình, sau đó cậu ấy khóc luôn, tố cáo Lưu Chí Kiệt với huấn luyện viên, Lưu Chí Kiệt lại bị phạt tiếp.”
Dương Văn Quân tức giận mở miệng: “Hay đấy, cậu dám đoạt lời thoại của tớ! Chẳng qua các cậu lại không để ý tới việc lúc Lưu Chí Kiệt nhảy cóc, cậu ta cứ luôn cười hở cả lợi với Viên Tĩnh Ngữ đúng không? Tớ nghi ngờ cậu ta thích Viên Tĩnh Ngữ, đang cố ý khiến cậu ấy chú ý, he he.”
Quan điểm của mọi người về chuyện này lại rất đúng đắn.
Sau này bọn họ còn yêu nhau nữa, lại còn bị mời phụ huynh, dù máu bà tám trong người đã trào dâng nhưng Dịch Tiệp không thể nói ra, nghẹn lại rất khó chịu.
Sau khi nói chuyện linh tinh được vài phút, chuông báo hiệu giờ ăn tối vang lên, cả đám bèn chạy vội đến căng tin. Còn về việc tại sao phải chạy, là bởi vì chậm chân thì đồ ngon sẽ bị cướp sạch ngay.
Đến căng tin, mùi dầu mỡ khó tả trộn lẫn với mùi giẻ lau đã đánh thức những ký ức phủ đầy bụi bặm của Dịch Tiệp.
Cơm tập thể ở căng tin dở đến mức cô gần như phải ăn mỳ tôm thay cơm mỗi ngày trong cả một học kỳ, sau khi được học ngoại trú và có thẻ ra vào, ngày nào cô cũng ra khỏi cổng trường để ăn miến hoặc cơm rang, đúng là rất lãng phí tiền bạc, nhưng ai bảo cơm căng tin khó ăn quá làm gì? Có điều giờ cô đã khác, có khổ thế nào cũng ăn được!
Cô mở túi lấy thẻ trường ra quẹt, gọi một phần cà rốt xào thịt và cải xào, món canh hôm nay là canh trứng rong biển, sau đó cô đưa thẻ trường vào máy cảm ứng, tít! Dịch Tiệp liếc mắt một cái, đỉnh thật, chỉ có bốn tệ, cơm căng tin đúng là rẻ quá đi mất.
Bốn người tìm một bàn trống ngồi xuống, Dịch Tiệp nhìn cái bàn bóng loáng dầu mỡ mà nhăn mặt, răng hàm hơi tê, lần sau phải mang theo khăn giấy mới được.
Dịch Tiệp nếm thử từng món một, cà rốt xào quá lâu, mềm nhũn đến mức không cần nhai, cải thì có vị nước rửa chén, chỉ có canh trứng rong biển là tạm được, có điều trứng trong canh ít đến đáng thương.
Cô tự nhủ, chỉ có bốn tệ thôi mà, còn đòi hỏi được gì nữa. Nhưng rồi cô lại tự phản bác trong lòng, không, dù chỉ có bốn tệ thì cũng không thay đổi được sự thật là nó dở kinh khủng.
Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa này, sau đó cả bọn lại chạy về ký túc xá để lấy đồ rửa mặt tắm rửa và quần áo rồi cùng nhau đến nhà tắm công cộng. Dịch Tiệp cảm thấy đau đớn vô cùng, dù đã sống lại lần nữa nhưng cô vẫn thấy rất xấu hổ khi phải tắm chung với nhiều người như vậy.
Dương Văn Quân nhanh chân vọt vào trước chiếm một loạt vị trí, cô nàng ra hiệu cho cả đám mau lại đây. Thấy mọi người đều thoải mái cởi quần áo, Dịch Tiệp cũng đành nhắm mắt cởi theo.
Khi nước lạnh đổ ào lên người, Dịch Tiệp mới như giật mình tỉnh giấc. Đúng rồi, cô quên mất, nhà tắm ở trường không cung cấp nước nóng vào mùa hè.
Chuyện quái quỷ gì thế không biết, đúng là keo kiệt quá đáng. May là có mặt trời chói chang chiếu cả ngày cho nên nước cũng không quá lạnh. Dịch Tiệp nhớ đến việc sau này mình đau bụng kinh rất nghiêm trọng, chắc hẳn là vì chuyện này mà ra. Không được, cô phải nghĩ cách giải quyết nó.
Tắm rửa xong, Dịch Tiệp nhanh chóng thay quần áo, ra ngoài chờ bạn cùng phòng. Mấy phút sau, mọi người cũng ra hết, Dương Văn Quân tò mò hỏi tại sao hôm nay Dịch Tiệp tắm nhanh thế, cô chỉ cười cười rồi đáp qua loa rằng hôm nay mình không đổ mồ hôi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro