Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 38
2024-11-10 21:30:30
Sau khi công việc kinh doanh thất bại và nợ một khoản tiền lớn, Dịch Tiệp càng không dám đối mặt với gia đình, âm thầm làm việc để trả nợ, vì cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người thân.
Tốt quá, bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra, hai mẹ con thì thầm trò chuyện rất lâu, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau thức dậy, mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Sau khi ăn xong, hai mẹ con đến khách sạn để gặp dì Cả và mọi người.
Việc kiểm soát giao thông hiện nay của Thành phố C vẫn chưa nghiêm ngặt, nên sẽ không ai chú ý việc có năm người trên một chiếc xe, thế là cả gia đình lên xe, tán gẫu một lát thì đến nơi.
Năm chữ "Thị trấn nhỏ Lạc Du" mạ vàng khắc trên tảng đá lớn màu xám, bên ngoài thị trấn nhỏ trông có chút giống cổng thành Tây Vực, rất thần bí.
Đỗ xe xong, mọi người cùng nhau vào cổng, mỗi người trả 20 phí vào tại quầy bán vé, rẻ hơn nhiều so với 80 trong tương lai.
Vừa vào đập vào mắt là các cửa hàng san sát nhau, đủ tất cả như đồ chơi văn hóa, quần áo trang sức, ăn uống, studio ảnh, v.v.
Dì Cả và mẹ hiển nhiên là có hứng thú với quần áo trang sức hơn, nên đã kéo mọi người vào cửa hàng quần áo dạo xem, lúc đầu Dịch Tiệp và mấy người chị họ còn có hứng thú, vì dù sao thì những bộ quần áo mang đầy phong cách nước ngoài này cũng rất mới lạ. Nhưng lại không chịu được việc dạo hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, hết thử quần áo thì lại thử giày thế này.
Cuối cùng Dịch Thần được dượng Cả dẫn đi chỗ khác chơi. Lý Bội Bội nháy mắt với Dịch Tiệp chỉ vào một studio ảnh trang trí độc đáo cách đó không xa, sau khi báo với dì Cả và những người khác thì kéo Dịch Tiệp vào studio ảnh.
Studio ảnh trang trí theo phong cách thị trấn nhỏ này chủ yếu chụp theo phong cách nước ngoài, trước đây Dịch Tiệp cũng đã từng trang điểm theo phong cách tương tự này rất nhiều lần mỗi khi ra ngoài chụp ảnh chân dung. Vì rất hứng thú với makeup, nên cô đã học khá nhiều kỹ thuật trang điểm khác nhau.
Rất dễ thấy việc trang điểm vào năm 2012 vẫn còn tương đối lạc hậu, bởi vì Dịch Tiệp thấy việc đánh phấn dày của những người khách đó hoàn toàn không có chỗ nào là đẹp, cảm giác như chỉ cần đi vài bước là lớp phấn trên mặt sẽ rơi xuống.
Tiếc là người luôn có gu thẩm mỹ tốt như chị họ cũng bị ảnh hưởng bởi thời đại, còn cảm thấy không tệ lắm, vì dù sao cũng chưa từng thử phong cách này, thế là kêu gào muốn chụp.
Ông chủ nhìn thấy có khách tới lập tức ra chào đón, ông ta nhìn chằm chằm hai chị em xinh đẹp trước mặt, nhất là cô gái nhỏ tuổi trẻ trung tới chói mắt kia, nếu hình chụp ra không tệ thì có thể trao đổi chụp miễn phí cũng như dùng ảnh chân dung đó quảng cáo, có điều phải xem có ăn ảnh không trước đã.
Lý Bội Bội hỏi ông chủ giá cả thế nào.
“Phía chúng tôi là thế này, ảnh chân dung một người thì 298, sẽ có mười bức ảnh chỉnh sửa, và tặng một khung ảnh tinh xảo, ảnh chân dung hai người thì 428, có mười hai bức ảnh chỉnh sửa, tặng khung ảnh tinh xảo và một cặp ly uống nước.”
Lý Bội Bội vừa định nói chụp chân dung hai người, thì Dịch Tiệp lập tức nói mình không chụp, Lý Bội Bội giơ hai tay phản đối, nghĩ rằng có lẽ Tiểu Tiệp không muốn để mình tiêu tiền mời khách, nên thuyết phục: "Không sao, chị của em có tiền, chị bao."
Dịch Tiệp biết cô ấy đã nghĩ nhiều, thế là nói do mình không có hứng thú với kiểu tạo hình này, rồi đảm bảo hết lần tới lần khác rằng nếu lần sau gặp được kiểu mình thích nhất định sẽ chụp chung với cô ấy, nên Lý Bội Bội chỉ có thể tiu nghỉu chụp một mình.
Dịch Tiệp giúp cô ấy chọn một bộ quần áo dân tộc Tạng để thay, mặt Lý Bội Bội là kiểu mặt chán đời, nên rất hợp với phong cách dân tộc Tạng.
Nhưng khi nghe thợ trang điểm nói ý tưởng trang điểm cũng như dự định đánh phấn mắt màu đỏ cho Lý Bội Bội, thì cô không thể nhịn được nữa, nếu không ra tay thì bộ ảnh này sau này chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen tối của chị họ.
Cô hỏi thợ trang điểm: “Nếu tự trang điểm thì có rẻ hơn không?”
Đây là lần đầu tiên thợ trang điểm nghe thấy yêu cầu như vậy, thế là ngớ người vài giây rồi nói đợi đi hỏi ông chủ.
Lý Bội Bội nghi ngờ hỏi Dịch Tiệp: "Sao lại tự làm, chị đâu có biết trang điểm, trang điểm bình thường thì được, chứ cái này thì không được!"
Dịch Tiệp nhẹ giọng nói với Lý Bội Bội: "Chị, chị tin em không, nếu tin em thì nghe em, nếu làm xong mà không đẹp thì chị có đánh chết em, em cũng không dám hó hé."
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của Dịch Tiệp, Lý Bội Bội ngẩn người thầm nhủ mình là một người chị tốt, em gái có ý tưởng thì cứ để em ấy làm, cùng lắm thì tốn thêm tiền trang điểm lại lần nữa, ôi, dù sao thì cũng không dễ gì mới được đi ra ngoài chơi một chuyến, để em ấy kiếm chút thú vui đi, ngày thường đã học tới ngốc luôn rồi.
Tốt quá, bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra, hai mẹ con thì thầm trò chuyện rất lâu, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Sáng hôm sau thức dậy, mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Sau khi ăn xong, hai mẹ con đến khách sạn để gặp dì Cả và mọi người.
Việc kiểm soát giao thông hiện nay của Thành phố C vẫn chưa nghiêm ngặt, nên sẽ không ai chú ý việc có năm người trên một chiếc xe, thế là cả gia đình lên xe, tán gẫu một lát thì đến nơi.
Năm chữ "Thị trấn nhỏ Lạc Du" mạ vàng khắc trên tảng đá lớn màu xám, bên ngoài thị trấn nhỏ trông có chút giống cổng thành Tây Vực, rất thần bí.
Đỗ xe xong, mọi người cùng nhau vào cổng, mỗi người trả 20 phí vào tại quầy bán vé, rẻ hơn nhiều so với 80 trong tương lai.
Vừa vào đập vào mắt là các cửa hàng san sát nhau, đủ tất cả như đồ chơi văn hóa, quần áo trang sức, ăn uống, studio ảnh, v.v.
Dì Cả và mẹ hiển nhiên là có hứng thú với quần áo trang sức hơn, nên đã kéo mọi người vào cửa hàng quần áo dạo xem, lúc đầu Dịch Tiệp và mấy người chị họ còn có hứng thú, vì dù sao thì những bộ quần áo mang đầy phong cách nước ngoài này cũng rất mới lạ. Nhưng lại không chịu được việc dạo hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, hết thử quần áo thì lại thử giày thế này.
Cuối cùng Dịch Thần được dượng Cả dẫn đi chỗ khác chơi. Lý Bội Bội nháy mắt với Dịch Tiệp chỉ vào một studio ảnh trang trí độc đáo cách đó không xa, sau khi báo với dì Cả và những người khác thì kéo Dịch Tiệp vào studio ảnh.
Studio ảnh trang trí theo phong cách thị trấn nhỏ này chủ yếu chụp theo phong cách nước ngoài, trước đây Dịch Tiệp cũng đã từng trang điểm theo phong cách tương tự này rất nhiều lần mỗi khi ra ngoài chụp ảnh chân dung. Vì rất hứng thú với makeup, nên cô đã học khá nhiều kỹ thuật trang điểm khác nhau.
Rất dễ thấy việc trang điểm vào năm 2012 vẫn còn tương đối lạc hậu, bởi vì Dịch Tiệp thấy việc đánh phấn dày của những người khách đó hoàn toàn không có chỗ nào là đẹp, cảm giác như chỉ cần đi vài bước là lớp phấn trên mặt sẽ rơi xuống.
Tiếc là người luôn có gu thẩm mỹ tốt như chị họ cũng bị ảnh hưởng bởi thời đại, còn cảm thấy không tệ lắm, vì dù sao cũng chưa từng thử phong cách này, thế là kêu gào muốn chụp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông chủ nhìn thấy có khách tới lập tức ra chào đón, ông ta nhìn chằm chằm hai chị em xinh đẹp trước mặt, nhất là cô gái nhỏ tuổi trẻ trung tới chói mắt kia, nếu hình chụp ra không tệ thì có thể trao đổi chụp miễn phí cũng như dùng ảnh chân dung đó quảng cáo, có điều phải xem có ăn ảnh không trước đã.
Lý Bội Bội hỏi ông chủ giá cả thế nào.
“Phía chúng tôi là thế này, ảnh chân dung một người thì 298, sẽ có mười bức ảnh chỉnh sửa, và tặng một khung ảnh tinh xảo, ảnh chân dung hai người thì 428, có mười hai bức ảnh chỉnh sửa, tặng khung ảnh tinh xảo và một cặp ly uống nước.”
Lý Bội Bội vừa định nói chụp chân dung hai người, thì Dịch Tiệp lập tức nói mình không chụp, Lý Bội Bội giơ hai tay phản đối, nghĩ rằng có lẽ Tiểu Tiệp không muốn để mình tiêu tiền mời khách, nên thuyết phục: "Không sao, chị của em có tiền, chị bao."
Dịch Tiệp biết cô ấy đã nghĩ nhiều, thế là nói do mình không có hứng thú với kiểu tạo hình này, rồi đảm bảo hết lần tới lần khác rằng nếu lần sau gặp được kiểu mình thích nhất định sẽ chụp chung với cô ấy, nên Lý Bội Bội chỉ có thể tiu nghỉu chụp một mình.
Dịch Tiệp giúp cô ấy chọn một bộ quần áo dân tộc Tạng để thay, mặt Lý Bội Bội là kiểu mặt chán đời, nên rất hợp với phong cách dân tộc Tạng.
Nhưng khi nghe thợ trang điểm nói ý tưởng trang điểm cũng như dự định đánh phấn mắt màu đỏ cho Lý Bội Bội, thì cô không thể nhịn được nữa, nếu không ra tay thì bộ ảnh này sau này chắc chắn sẽ trở thành lịch sử đen tối của chị họ.
Cô hỏi thợ trang điểm: “Nếu tự trang điểm thì có rẻ hơn không?”
Đây là lần đầu tiên thợ trang điểm nghe thấy yêu cầu như vậy, thế là ngớ người vài giây rồi nói đợi đi hỏi ông chủ.
Lý Bội Bội nghi ngờ hỏi Dịch Tiệp: "Sao lại tự làm, chị đâu có biết trang điểm, trang điểm bình thường thì được, chứ cái này thì không được!"
Dịch Tiệp nhẹ giọng nói với Lý Bội Bội: "Chị, chị tin em không, nếu tin em thì nghe em, nếu làm xong mà không đẹp thì chị có đánh chết em, em cũng không dám hó hé."
Nhìn dáng vẻ vô cùng tự tin của Dịch Tiệp, Lý Bội Bội ngẩn người thầm nhủ mình là một người chị tốt, em gái có ý tưởng thì cứ để em ấy làm, cùng lắm thì tốn thêm tiền trang điểm lại lần nữa, ôi, dù sao thì cũng không dễ gì mới được đi ra ngoài chơi một chuyến, để em ấy kiếm chút thú vui đi, ngày thường đã học tới ngốc luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro