Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu
Chương 42
2024-11-10 21:30:30
Trương Bội Dao dỗ dành cậu nhóc nói sẽ mau chóng về nhà ở bên cậu nhóc, bảo Dịch Thần ngoan ngoãn nghe lời dì Cả và chị gái, lúc này Trương Bội Dao cũng không biết rằng lời nói của mình sẽ thành hiện thực.
Dù Dịch Tiệp không nỡ nhưng nghĩ tới việc chưa tới hai tháng nữa là mẹ sẽ về Huyện Văn, thì nỗi buồn cũng vơi bớt.
Lý Bội Bội xuất phát về thẳng Thượng Hải từ Thành phố C, đường về Huyện Văn thiếu giọng nói ríu rít của chị họ yên tĩnh hơn nhiều.
Dịch Tiệp đang chợp mắt nghỉ ngơi, trong đầu chợt đinh lên một tiếng: "Ký chủ, cô đã thành công giữ được thành tích tốt đầu tiên, có thể rút ba Blind Box phần thưởng."
Dịch Tiệp kiềm chế niềm vui sướng, nhìn em trai đang ngủ say bên cạnh, sau đó nhắm mắt tiến vào không gian hệ thống, chuẩn bị rút Blind Box: "Bay Bay, chuẩn bị rút thưởng."
"Được, ký chủ."
Một bức tường Blind Box to lớn xuất hiện trước mặt Dịch Tiệp sau một tiếng soạt, trên đó có gần hàng nghìn hộp Blind Box, Dịch Tiệp mắc chứng khó chọn lựa, nên đắn đo rất lâu, rồi chọn ra ba hộp vừa mắt nhất. Sau khi chọn xong, bức tường Blind Box lập tức biến mất.
"Blind Box đã chọn, không được thay đổi, chọn được cái gì thì trả tiền cái đó."
Dịch Tiệp thổi một hơi vào tay mình, tràn đầy thành kính mở hộp Blind Box đầu tiên ra, hả? Một cục tẩy? Rồi thấy cạnh cục gôm tẩy xuất hiện vài dòng giới thiệu ảo: “Đúng, đây chính là cục Gôm Tẩy bình thường, nếu nói về tác dụng, thì chỉ có như vậy thôi, chúc mừng bạn, mãi mãi sẽ không bao giờ dùng hết.”
Đầu Dịch Tiệp đầy vạch đen, cái này... có còn hơn không vậy, mặc dù bây giờ về cơ bản cô không cần cục gôm tẩy, nhưng... cô vẫn rất tức giận, số mình sao thế này.
Lòng tin của Dịch Tiệp giảm đi một nửa, cô mở hộp Blind Box thứ hai, nhìn thấy một tờ giấy trắng: “Một tờ Giấy Trắng bình thường không có gì mới lạ đến từ năm 3056, chỉ là khó xé hơn so với giấy bây giờ.” Dịch Tiệp nổi giận! Lại mở ra cái gì thế này?
Tiếp đó cô mở hộp Blind Box thứ ba ra, muốn ra gì thì ra, cô không còn hy vọng nữa. Nhưng hy vọng càng thấp thì kết quả lại càng cao, lần này mở ra được đạo cụ đặc biệt. Một chai thuốc nhỏ mắt nằm yên trong hộp: “Thuốc Nhỏ Mắt Tinh Tinh Lượng, mỗi ngày một giọt, đảm bảo không cận thị, mỗi ngày một giọt, cải thiện thị lực, sử dụng không giới hạn.”
Cuối cùng cũng được an ủi một chút, Dịch Tiệp rốt cuộc cũng cảm thấy tay mình cũng không đến nỗi tệ.
Rời khỏi không gian hệ thống, Dịch Tiệp nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không lâu sau thì tới nhà.
Buổi tối, Dịch Tiệp sau khi kiểm tra cũng như chỉnh sửa tài liệu cho bài phát biểu tiếng Anh, thì chờ ngày mai đi học nhờ cô Phó, cô giáo dạy Tiếng Anh xem có còn chỗ nào cần phải sửa thêm không.
Cô dùng điện thoại di động tải phần mềm luyện nói Tiếng Anh. Phần mềm này có một ưu điểm, là có thể đọc các đoạn văn dài bằng tiếng Anh bằng giọng phổ thông thuần túy nhất, còn có thể chọn giọng Anh - Mỹ hoặc giọng Anh - Anh.
Dịch Tiệp chia nhỏ bài phát biểu thành các đoạn nhỏ rồi nhập vào phần mềm, sau đó dùng máy ghi âm lặp lại chị họ dùng hồi cấp hai ghi âm lại mỗi đoạn đọc đó.
Cô chỉ có thể nghĩ ra cách rườm rà này, vì chắc chắc không thể công khai sử dụng điện thoại trong lớp, tới bây giờ cô vẫn còn nhớ hình phạt đáng sợ khi phát hiện học sinh chơi điện thoại trong lớp của lão Hà vào năm đó, đó chính là xách một xô nước tới, bắt cả lớp nhìn điện thoại thả vào thùng nước cho đến khi hỏng, khiến bạn học đó khóc thét ngay tại chỗ.
Nên cô không dám thách thức uy quyền của lão Hà, nhưng mấy ngày tiếp theo cô phải luyện nói trong lớp, vì vậy máy ghi âm lặp lại sẽ rất hữu dụng, mặc dù ngoài việc nghe và ghi âm thì cũng chẳng làm được gì.
Mọi việc sắp xếp xong, Dịch Tiệp móc điện thoại ra chuẩn bị đăng kí tài khoản Weibo, nếu theo quy trình chế tác của một chương trình, thì có lẽ khoảng nửa tháng nữa mới có thể lên sóng, nên cô sẽ chuẩn bị tài khoản trước, đăng một vài bài đăng, sau đó chờ cư dân mạng tương tác.
Cô lười tìm kiếm tên mạng đặc biệt nào đó, mà dùng thẳng hai chữ “Dịch Tiệp” cho xong.
Còn về nội dung bài đăng đầu tiên, thì cô cũng đã nghĩ ra rồi. Thứ phù hợp với thân phận học sinh của cô bây giờ nhất không phải chính là đống bài tập và vở ghi chép sao.
Cô chỉnh ánh sáng sang màu ấm, bày vở ghi chép và bài kiểm tra mình đã làm xong một cách gọn gàng nhất, rồi vào bếp chuẩn bị một đĩa trái cây đặt lên, sau đó tìm một góc phù hợp chụp một bức ảnh tràn đầy không khí học tập, kèm theo caption: "Kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh.", cuối cùng nhấn đăng.
Chắc sẽ không có ai thích bài đăng đâu, vì bây giờ cô chỉ là một người vô danh trên mạng mà thôi.
Dù Dịch Tiệp không nỡ nhưng nghĩ tới việc chưa tới hai tháng nữa là mẹ sẽ về Huyện Văn, thì nỗi buồn cũng vơi bớt.
Lý Bội Bội xuất phát về thẳng Thượng Hải từ Thành phố C, đường về Huyện Văn thiếu giọng nói ríu rít của chị họ yên tĩnh hơn nhiều.
Dịch Tiệp đang chợp mắt nghỉ ngơi, trong đầu chợt đinh lên một tiếng: "Ký chủ, cô đã thành công giữ được thành tích tốt đầu tiên, có thể rút ba Blind Box phần thưởng."
Dịch Tiệp kiềm chế niềm vui sướng, nhìn em trai đang ngủ say bên cạnh, sau đó nhắm mắt tiến vào không gian hệ thống, chuẩn bị rút Blind Box: "Bay Bay, chuẩn bị rút thưởng."
"Được, ký chủ."
Một bức tường Blind Box to lớn xuất hiện trước mặt Dịch Tiệp sau một tiếng soạt, trên đó có gần hàng nghìn hộp Blind Box, Dịch Tiệp mắc chứng khó chọn lựa, nên đắn đo rất lâu, rồi chọn ra ba hộp vừa mắt nhất. Sau khi chọn xong, bức tường Blind Box lập tức biến mất.
"Blind Box đã chọn, không được thay đổi, chọn được cái gì thì trả tiền cái đó."
Dịch Tiệp thổi một hơi vào tay mình, tràn đầy thành kính mở hộp Blind Box đầu tiên ra, hả? Một cục tẩy? Rồi thấy cạnh cục gôm tẩy xuất hiện vài dòng giới thiệu ảo: “Đúng, đây chính là cục Gôm Tẩy bình thường, nếu nói về tác dụng, thì chỉ có như vậy thôi, chúc mừng bạn, mãi mãi sẽ không bao giờ dùng hết.”
Đầu Dịch Tiệp đầy vạch đen, cái này... có còn hơn không vậy, mặc dù bây giờ về cơ bản cô không cần cục gôm tẩy, nhưng... cô vẫn rất tức giận, số mình sao thế này.
Lòng tin của Dịch Tiệp giảm đi một nửa, cô mở hộp Blind Box thứ hai, nhìn thấy một tờ giấy trắng: “Một tờ Giấy Trắng bình thường không có gì mới lạ đến từ năm 3056, chỉ là khó xé hơn so với giấy bây giờ.” Dịch Tiệp nổi giận! Lại mở ra cái gì thế này?
Tiếp đó cô mở hộp Blind Box thứ ba ra, muốn ra gì thì ra, cô không còn hy vọng nữa. Nhưng hy vọng càng thấp thì kết quả lại càng cao, lần này mở ra được đạo cụ đặc biệt. Một chai thuốc nhỏ mắt nằm yên trong hộp: “Thuốc Nhỏ Mắt Tinh Tinh Lượng, mỗi ngày một giọt, đảm bảo không cận thị, mỗi ngày một giọt, cải thiện thị lực, sử dụng không giới hạn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cũng được an ủi một chút, Dịch Tiệp rốt cuộc cũng cảm thấy tay mình cũng không đến nỗi tệ.
Rời khỏi không gian hệ thống, Dịch Tiệp nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không lâu sau thì tới nhà.
Buổi tối, Dịch Tiệp sau khi kiểm tra cũng như chỉnh sửa tài liệu cho bài phát biểu tiếng Anh, thì chờ ngày mai đi học nhờ cô Phó, cô giáo dạy Tiếng Anh xem có còn chỗ nào cần phải sửa thêm không.
Cô dùng điện thoại di động tải phần mềm luyện nói Tiếng Anh. Phần mềm này có một ưu điểm, là có thể đọc các đoạn văn dài bằng tiếng Anh bằng giọng phổ thông thuần túy nhất, còn có thể chọn giọng Anh - Mỹ hoặc giọng Anh - Anh.
Dịch Tiệp chia nhỏ bài phát biểu thành các đoạn nhỏ rồi nhập vào phần mềm, sau đó dùng máy ghi âm lặp lại chị họ dùng hồi cấp hai ghi âm lại mỗi đoạn đọc đó.
Cô chỉ có thể nghĩ ra cách rườm rà này, vì chắc chắc không thể công khai sử dụng điện thoại trong lớp, tới bây giờ cô vẫn còn nhớ hình phạt đáng sợ khi phát hiện học sinh chơi điện thoại trong lớp của lão Hà vào năm đó, đó chính là xách một xô nước tới, bắt cả lớp nhìn điện thoại thả vào thùng nước cho đến khi hỏng, khiến bạn học đó khóc thét ngay tại chỗ.
Nên cô không dám thách thức uy quyền của lão Hà, nhưng mấy ngày tiếp theo cô phải luyện nói trong lớp, vì vậy máy ghi âm lặp lại sẽ rất hữu dụng, mặc dù ngoài việc nghe và ghi âm thì cũng chẳng làm được gì.
Mọi việc sắp xếp xong, Dịch Tiệp móc điện thoại ra chuẩn bị đăng kí tài khoản Weibo, nếu theo quy trình chế tác của một chương trình, thì có lẽ khoảng nửa tháng nữa mới có thể lên sóng, nên cô sẽ chuẩn bị tài khoản trước, đăng một vài bài đăng, sau đó chờ cư dân mạng tương tác.
Cô lười tìm kiếm tên mạng đặc biệt nào đó, mà dùng thẳng hai chữ “Dịch Tiệp” cho xong.
Còn về nội dung bài đăng đầu tiên, thì cô cũng đã nghĩ ra rồi. Thứ phù hợp với thân phận học sinh của cô bây giờ nhất không phải chính là đống bài tập và vở ghi chép sao.
Cô chỉnh ánh sáng sang màu ấm, bày vở ghi chép và bài kiểm tra mình đã làm xong một cách gọn gàng nhất, rồi vào bếp chuẩn bị một đĩa trái cây đặt lên, sau đó tìm một góc phù hợp chụp một bức ảnh tràn đầy không khí học tập, kèm theo caption: "Kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh.", cuối cùng nhấn đăng.
Chắc sẽ không có ai thích bài đăng đâu, vì bây giờ cô chỉ là một người vô danh trên mạng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro