Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Chương 7

2024-11-10 21:30:30

“Đing đing đing…” Dịch Tiệp nhanh chóng mặc đồng phục rồi xuống giường, tất cả bạn cùng phòng của cô vẫn còn nằm ì trên giường, Dịch Tiệp liền hô to: “Các cậu không mau dậy là lát nữa tập trung muộn bị phạt chạy năm vòng sân đấy!”

Một tràng tiếng la ó vang lên. Cát Ninh là người đầu tiên mở mắt, thò đầu ra khỏi màn nói: “Hôm nay cậu dậy sớm nhất đấy à, không thể tin được.”

Dịch Tiệp hơi xẩu hổ, quả thật trước đây cô chính là chúa bám giường. Cô hắng giọng nói: “Tôi quyết định từ nay về sau sẽ ngủ sớm dậy sớm, mau cổ vũ cho tôi đi.”

Mọi người đều cười xì một tiếng, Dịch Tiệp lại bừng bừng khí thế, cứ chờ xem, cô sẽ chứng minh mình làm được.

Một vài người chạy như bay đến sân tập, đứng vào vị trí tập trung đã được chỉ định của lớp, có hơn nửa số người đã đến trước.

Sau khi đứng vào hàng ngũ, không lâu sau mọi người cũng đã tập hợp đầy đủ, thời gian tập trung kết thúc nhưng trong đội vẫn còn hai chỗ trống.

Huấn luyện viên Ngô đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Từ phía xa có hai bóng người đang chạy đến, đó là Quách Tử Gia và Vạn Hạc Phi. Hai người họ mặc đồng phục huấn luyện lôi thôi lết thết, đặc biệt là Vạn Hạc Phi còn cài sai một chiếc cúc. Huấn luyện viên Ngô nghiêm mặt trách mắng: "Trên chiến trường, em chậm một phút là mất cả mạng."

Vạn Hạc Phi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chúng ta có ở trên chiến trường đâu." Quách Tử Gia cũng gật đầu đồng ý. Nghe vậy, huấn luyện viên Ngô lại cười, đến nỗi làm cho người xem nổi da gà.

"Rất tốt, các em là lính của tôi, được huấn luyện dưới tay tôi, tôi phạt thế nào các em cũng phải chấp nhận, chạy quanh sân tập mười vòng, lập tức chấp hành!"

Vẻ mặt hai người như thể sống không còn gì luyến tiếc: "Huấn luyện viên ơi..."

"Tôi đếm đến ba là bắt đầu, chậm một giây là thêm một vòng." Lúc này huấn luyện viên Ngô thực sự giống hệt như Diêm Vương mặt đen, không hổ là huấn luyện viên biến thái.

Không còn cách nào khác, Quách Tử Gia và Vạn Hạc Phi đành phải chấp nhận chạy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lớp điểm danh xong, chỉnh đốn tư thế quân đội một lúc, huấn luyện viên Ngô tuyên bố giải tán đi ăn cơm.

Khi mọi người rời đi, ai cũng đồng cảm nhìn hai người còn chưa chạy xong kia. Bình thường Quách Tử Gia trông khá vạm vỡ, chạy xong đã mệt đến mức sắp không nhìn ra hình người, huống chi là Vạn Hạc Phi dáng người nhỏ bé, chạy vài bước đã dừng lại thở hổn hển.

Huấn luyện viên Ngô vẫn ở giữa sân tập nhìn về phía bọn họ quát to: "Các em còn đứng nhìn thì cùng chạy luôn!" Mọi người hối hả trốn chạy tới nhà ăn, sợ bị liên lụy.

Huấn luyện quân sự ở cấp ba không vui như ở đại học, có lẽ là để học sinh nhanh chóng thích nghi với không khí căng thẳng của cấp ba nên huấn luyện rất nghiêm khắc. Mỗi một ngày trôi qua, dù đã trải qua nhiều thử thách của xã hội, Dịch Tiệp cũng cảm thấy khổ không tả nổi.

Cứ theo đúng trình tự thấm thoát đã qua mấy ngày, nhìn thấy kỳ huấn luyện quân sự sắp kết thúc, mỗi lớp đều chuẩn bị cho nghi lễ tổng duyệt cuối cùng. Giáo viên chủ nhiệm và huấn luyện viên đều ra lệnh bảo lớp chọn phải làm gương, cũng may là vào cấp ba tinh thần tập thể rất cao, không có tâm lý phản kháng, nghiêm túc làm theo mệnh lệnh của huấn luyện viên.

Đang trong thời gian huấn luyện thì bỗng tổng huấn luyện viên nhíu mày gọi huấn luyện viên Ngô đi họp, huấn luyện viên Ngô tuyên bố nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người không thèm quan tâm đến hình tượng mà ngồi bệt xuống đất. Dịch Tiệp nhìn theo bước chân của hai thầy đi xa, luôn cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó.

Không lâu sau, lão Hà gọi mọi người về lớp tự học. Mọi người đều thắc mắc quay về lớp, buổi chiều không huấn luyện nữa sao?

"Hiện tại mục tiêu chính của các em là học tập, bỏ hết những suy nghĩ thượng vàng hạ cám đó đi, đừng vì tham cái nhỏ mà mất cái lớn. Từ ngày mai, chúng ta sẽ kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, bắt đầu cuộc sống học tập căng thẳng. Mọi người đều phải nghiêm túc hơn, đừng chơi cùng các bạn ở lớp thường rồi học những thói quen xấu, đến lúc đó hối hận cũng không kịp."

Cả lớp đều ngạc nhiên với thông báo đột ngột này, nhao nhao hỏi lão Hà tại sao. Lão Hà trừng mắt nhìn bạn học vừa đặt câu hỏi: "Hỏi nhiều vậy làm gì, lớp trưởng lên bục giảng ngồi, giám sát mọi người tự học, lớp phó học tập phối hợp quản lý kỷ luật, tôi đi họp." Lão Hà vẫn rất tin tưởng vào hai học sinh có điểm số đứng nhất nhì lớp.

Sau khi lão Hà đi, sự nhiệt tình thảo luận của mọi người không hề giảm sút, chia ra hai ba người một nhóm thảo luận, hoặc truyền giấy hoặc nói nhỏ. Viên Tĩnh Ngữ dùng cây thước gõ mạnh vào bục giảng: "Ai còn nói chuyện hoặc truyền giấy, tôi sẽ ghi tên lên bảng, đến lúc lão Hà phạt thì đừng trách tôi."

Uy thế giáo viên chủ nhiệm kiêm phó hiệu trưởng của lão Hà vẫn rất đáng sợ, ít nhất thì bên ngoài cũng yên tĩnh hẳn. Lớp phó học tập Hoàng Tình cũng thường nhìn xung quanh, vì vậy toàn thể càng trở nên yên lặng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba, Tôi Dương Danh Thành Tựu

Số ký tự: 0