Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng
Con Người
Xuân Nhật Mẫu Đan
2024-08-17 20:22:49
Mấy ấu tể lớn hơn nhíu mày, nhìn thấy những ấu tể khác cũng đang làm việc hăng say, còn không nói chuyện, dù sao cũng không nghĩ ra được gì nên vẫn bắt đầu làm việc, không thể để thua được!
Đang chăm chỉ làm việc, thì trong đó có một con ấu tể đột nhiên ngẩng đầu lên, chẳng phải hắn muốn dạy cho ấu tể mới đến một bài học sao?
Vì sao lúc này bọn họ lại đang làm việc?
A, là vì trứng của gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu.
Hai mắt của hắn sáng bừng lên, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Ấu tể của hổ tộc chắc chắn sẽ không lười biếng khi làm việc, giống như việc bọn họ thích chiến đấu, chỉ cần trong lòng vẫn luôn cho rằng đây là công việc cần phải hoàn thành thì sẽ không xuất hiện chuyện lười biếng hay bỏ cuộc.
Tần Tiểu Ngư nhìn bọn họ dốc sức làm việc thì cũng thả lỏng được một chút, cuối cùng cũng xử lý xong những con hổ cứng đầu này. Nhưng mà muốn lâu dài thì vẫn phải có thức ăn, nếu không nàng sẽ bị đánh rất thảm.
Rốt cuộc bọn họ chỉ là chưa kịp phản ứng lại chứ không phải là kẻ ngu.
Tần Tiểu Ngư vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thì đã thấy cách đó không xa có một tiểu cô nương của nhân loại chạy tới.
Người kia mặc da thú giống như Tuyết Hổ tộc, nếu không phải trên người có hơi thở không đúng thì có khi đã khiến người cảm thấy đây là ấu tể của Tuyết Hổ tộc.
Vẻ mặt nàng ta hoảng loạn cùng nôn nóng, giống như là đang vội vàng một chuyện gì đó rất quan trọng, lại giống như là bị người bắt nạt, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tần Tiểu Ngư, nôn nóng dùng tay đào đất, giống như là đang muốn tìm thịt trùng.
Ấu tể của Tuyết Hổ tộc cũng là cái dạng này, dùng móng vuốt nhẹ nhàng đào bùn đất, tìm thịt trùng màu mỡ từ bên trong. Nhưng mà đây là tiểu cô nương của nhân loại, nàng ta không có thân thể cường tráng của Tuyết Hổ tộc, bởi vậy chỉ mới đào được một lát mà đã thấy đau rồi.
Tần Tiểu Ngư bắt lấy tay nàng ta, ngăn cản nàng ta tiếp tục đào xuống.
“Mau, mau thả ta ra, ta đang làm chuyện phải làm.” Nàng ta vội vàng nói.
Tần Tiểu Ngư nhìn tiểu cô nương của nhân loại đang không ngừng giãy giụa, nàng không dùng bao nhiêu sức lực mà, chỉ là hơi chạm vào một chút, nếu thật sự không muốn nàng chạm vào thì trực tiếp hất tay đi là được, nhưng mà tiểu cô nương này lại đỏ mắt lên, rất tủi thân mà nhìn nàng.
Thật giống như…… Là nàng áp bức nàng ta vậy.
Cái suy nghĩ này chợt lóe qua ở trong đầu, Tần Tiểu Ngư lập tức buông nàng ta ra.
Nàng nhìn tiểu cô nương của nhân loại này, thậm chí có chút hoài nghi, người này là cố ý ngồi xổm xuống bên cạnh mình, dùng sự tốt đẹp của mình để phụ trợ nàng, Tần Tiểu Ngư nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy ngươi tiếp tục làm đi.”
Mộ Vũ lập tức ngẩn người, không thể tin nổi mà nhìn Tần Tiểu Ngư, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Tiểu Ngư làm bộ khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Mộ Vũ thu hồi sự khiếp sợ nơi đáy mắt, nàng ta nhanh chóng cúi đầu, che dấu vẻ không cam lòng.
Tần Tiểu Ngư như là không nhìn thấy tiểu cô nương của nhân loại mới tới này nữa mà tiếp tục bắt trùng cùng mọi người.
Rõ ràng công việc cắt cỏ sẽ càng nhẹ nhàng hơn, nàng ta lại vội vã chạy tới như vậy, làm Tần Tiểu Ngư không khỏi âm thầm lưu ý một phen.
Đang chăm chỉ làm việc, thì trong đó có một con ấu tể đột nhiên ngẩng đầu lên, chẳng phải hắn muốn dạy cho ấu tể mới đến một bài học sao?
Vì sao lúc này bọn họ lại đang làm việc?
A, là vì trứng của gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu.
Hai mắt của hắn sáng bừng lên, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Ấu tể của hổ tộc chắc chắn sẽ không lười biếng khi làm việc, giống như việc bọn họ thích chiến đấu, chỉ cần trong lòng vẫn luôn cho rằng đây là công việc cần phải hoàn thành thì sẽ không xuất hiện chuyện lười biếng hay bỏ cuộc.
Tần Tiểu Ngư nhìn bọn họ dốc sức làm việc thì cũng thả lỏng được một chút, cuối cùng cũng xử lý xong những con hổ cứng đầu này. Nhưng mà muốn lâu dài thì vẫn phải có thức ăn, nếu không nàng sẽ bị đánh rất thảm.
Rốt cuộc bọn họ chỉ là chưa kịp phản ứng lại chứ không phải là kẻ ngu.
Tần Tiểu Ngư vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thì đã thấy cách đó không xa có một tiểu cô nương của nhân loại chạy tới.
Người kia mặc da thú giống như Tuyết Hổ tộc, nếu không phải trên người có hơi thở không đúng thì có khi đã khiến người cảm thấy đây là ấu tể của Tuyết Hổ tộc.
Vẻ mặt nàng ta hoảng loạn cùng nôn nóng, giống như là đang vội vàng một chuyện gì đó rất quan trọng, lại giống như là bị người bắt nạt, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tần Tiểu Ngư, nôn nóng dùng tay đào đất, giống như là đang muốn tìm thịt trùng.
Ấu tể của Tuyết Hổ tộc cũng là cái dạng này, dùng móng vuốt nhẹ nhàng đào bùn đất, tìm thịt trùng màu mỡ từ bên trong. Nhưng mà đây là tiểu cô nương của nhân loại, nàng ta không có thân thể cường tráng của Tuyết Hổ tộc, bởi vậy chỉ mới đào được một lát mà đã thấy đau rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tiểu Ngư bắt lấy tay nàng ta, ngăn cản nàng ta tiếp tục đào xuống.
“Mau, mau thả ta ra, ta đang làm chuyện phải làm.” Nàng ta vội vàng nói.
Tần Tiểu Ngư nhìn tiểu cô nương của nhân loại đang không ngừng giãy giụa, nàng không dùng bao nhiêu sức lực mà, chỉ là hơi chạm vào một chút, nếu thật sự không muốn nàng chạm vào thì trực tiếp hất tay đi là được, nhưng mà tiểu cô nương này lại đỏ mắt lên, rất tủi thân mà nhìn nàng.
Thật giống như…… Là nàng áp bức nàng ta vậy.
Cái suy nghĩ này chợt lóe qua ở trong đầu, Tần Tiểu Ngư lập tức buông nàng ta ra.
Nàng nhìn tiểu cô nương của nhân loại này, thậm chí có chút hoài nghi, người này là cố ý ngồi xổm xuống bên cạnh mình, dùng sự tốt đẹp của mình để phụ trợ nàng, Tần Tiểu Ngư nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy ngươi tiếp tục làm đi.”
Mộ Vũ lập tức ngẩn người, không thể tin nổi mà nhìn Tần Tiểu Ngư, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tần Tiểu Ngư làm bộ khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Mộ Vũ thu hồi sự khiếp sợ nơi đáy mắt, nàng ta nhanh chóng cúi đầu, che dấu vẻ không cam lòng.
Tần Tiểu Ngư như là không nhìn thấy tiểu cô nương của nhân loại mới tới này nữa mà tiếp tục bắt trùng cùng mọi người.
Rõ ràng công việc cắt cỏ sẽ càng nhẹ nhàng hơn, nàng ta lại vội vã chạy tới như vậy, làm Tần Tiểu Ngư không khỏi âm thầm lưu ý một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro