Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng
Khác Thường
Xuân Nhật Mẫu Đan
2024-08-17 20:22:49
Được rồi, đã dâng đến tận cửa vậy thì nàng cũng cố mà nhận, Tần Tiểu Ngư nghĩ đến hiện tại lương thực ít như vậy, nên có chút không nhịn được mà muốn đen ăn đen.
Nhân loại không phải một gia tộc mà còn có câu không phải tộc ta ắt có lòng khác, chứ đừng nói đến việc là bọn họ ở các chủng tộc khác nhau.
Tần Tiểu Ngư vẫy tay, nàng nói với đám hổ con: "Gần đây cuộc sống của bộ lạc chúng ta càng ngày càng tốt, đợi đến sau này gà Thải Phượng cùng thỏ con của Vân Tiêu Thỏ càng nhiều lên, chúng ta đã có thể được ăn thịt mỗi ngày, đến lúc đó cho dù có đến mùa đông thì cũng không cần chịu đói, có thể ăn no, mặc ấm. Nhưng nếu có kẻ muốn đến quậy phá bộ lạc của chúng ta thì phải làm sao? Còn bắt hổ con, bắt cả gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu thì làm sao đây?"
Đám hổ con vừa nghe lời của Tần Tiểu Ngư nói, cho rằng lại có đồ ăn, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy trên tay của Tần Tiểu Ngư không có gì, cả đám phút chốc đã ỉu xìu xuống, chờ cho đến khi bọn chúng nghe hết câu nói của nàng, khuôn mặt đã lập tức giận dữ, ánh mắt hung tợn đầy sát khí nhìn lướt qua bốn phía.
Bắt hổ con?
Bắt gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu?
Tất nhiên bọn chúng sẽ không nhịn, phải bắt lấy và đánh đến chết.
Đám hổ con nhìn xung quanh với vẻ hung ác, ngay cả hổ con còn chưa hóa hình mà ánh mắt vẫn còn nổi lên lửa giận, hận không thể bắt được kẻ đó rồi há miệng cắn một cái.
Tần Tiểu Ngư thấy như vậy cũng đã đủ, nàng nói: "Được rồi, không tính những hổ con chạy không nhanh, chỉ có những hổ con đã hóa hình mới được đi theo ta, đến lúc đó chúng ta xem thử có thể lấy được chút gì từ trên tay của những người đó về đây không, có lẽ sẽ có thức ăn đúng không?"
Nàng mới vừa nói xong, đôi mắt của đám hổ con phút chốc đã trở nên sáng lấp lánh, tất cả đều nhìn Tần Tiểu Ngư đầy chờ mong, một trong số đó còn ưỡn ngực ngẩng đầu giống như mình là hổ con đáng tin cậy nhất.
"Ta, ta là kẻ mạnh nhất."
"Ta là lợi hại nhất."
"Ta ta ta, ta là lớn nhất!"
"Chọn ta đi."
"Ta!"
Còn có hổ con chưa hóa hình nhìn trái nhìn phải, sốt ruột đến mức gào khóc kêu lên: "Ngao --"
Tần Tiểu Ngư nhịn không được bật cười, nàng xoa cái đầu nhỏ của con hổ nhỏ còn chưa hóa hình này: "Các ngươi nhỏ quá nên không thể đi cùng được, nơi mà chúng ta đi có chút nguy hiểm."
"Ngao."
Trong mắt của đám hổ con chưa hóa hình hiện lên sự mất mát, trong mắt của chúng nó đều ảm đạm hơn không ít, Tần Tiểu Ngư suy nghĩ rồi nói: "Sẽ không sao đâu, nếu như thật sự có thức ăn và mang về bộ lạc được thì tất cả mọi người đều có phần."
"Ngao!" Đôi mắt của đám hổ con phút chốc bừng sáng trở lại.
Tần Tiểu Ngư nắm bắt thời gian và chọn ra những con hổ có thực lực mạnh mẽ trong đám hổ con đã hóa hình.
Trước đó nàng đã tìm cơ hội để nói chuyện của Mộ Vũ với tộc trưởng, dự tính sẽ mang theo một đám hổ con ra ngoài làm mồi dụ, rồi để cho các chiến sĩ lặng lẽ đi theo phía sau.
Đợi nàng nói xong, tộc trưởng cùng các chiến sĩ đều là khuôn mặt không có biểu tình, một đám lười biếng cảm thấy khó hiểu, vì sao phải làm như vậy, dù sao bọn họ cũng không bắt được hổ con.
Cho đến khi nghe được nàng nói những người đó có thể có vật tư, hay thật, nét mặt của bọn họ đã lập tức thay đổi, nhiệt tình đến mức như hận không thể lập tức xuất phát, cuối cùng thậm chí còn ân cần đưa một phần canh trứng mà nàng đã nấu cho nàng.
Nhân loại không phải một gia tộc mà còn có câu không phải tộc ta ắt có lòng khác, chứ đừng nói đến việc là bọn họ ở các chủng tộc khác nhau.
Tần Tiểu Ngư vẫy tay, nàng nói với đám hổ con: "Gần đây cuộc sống của bộ lạc chúng ta càng ngày càng tốt, đợi đến sau này gà Thải Phượng cùng thỏ con của Vân Tiêu Thỏ càng nhiều lên, chúng ta đã có thể được ăn thịt mỗi ngày, đến lúc đó cho dù có đến mùa đông thì cũng không cần chịu đói, có thể ăn no, mặc ấm. Nhưng nếu có kẻ muốn đến quậy phá bộ lạc của chúng ta thì phải làm sao? Còn bắt hổ con, bắt cả gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu thì làm sao đây?"
Đám hổ con vừa nghe lời của Tần Tiểu Ngư nói, cho rằng lại có đồ ăn, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy trên tay của Tần Tiểu Ngư không có gì, cả đám phút chốc đã ỉu xìu xuống, chờ cho đến khi bọn chúng nghe hết câu nói của nàng, khuôn mặt đã lập tức giận dữ, ánh mắt hung tợn đầy sát khí nhìn lướt qua bốn phía.
Bắt hổ con?
Bắt gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu?
Tất nhiên bọn chúng sẽ không nhịn, phải bắt lấy và đánh đến chết.
Đám hổ con nhìn xung quanh với vẻ hung ác, ngay cả hổ con còn chưa hóa hình mà ánh mắt vẫn còn nổi lên lửa giận, hận không thể bắt được kẻ đó rồi há miệng cắn một cái.
Tần Tiểu Ngư thấy như vậy cũng đã đủ, nàng nói: "Được rồi, không tính những hổ con chạy không nhanh, chỉ có những hổ con đã hóa hình mới được đi theo ta, đến lúc đó chúng ta xem thử có thể lấy được chút gì từ trên tay của những người đó về đây không, có lẽ sẽ có thức ăn đúng không?"
Nàng mới vừa nói xong, đôi mắt của đám hổ con phút chốc đã trở nên sáng lấp lánh, tất cả đều nhìn Tần Tiểu Ngư đầy chờ mong, một trong số đó còn ưỡn ngực ngẩng đầu giống như mình là hổ con đáng tin cậy nhất.
"Ta, ta là kẻ mạnh nhất."
"Ta là lợi hại nhất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta ta ta, ta là lớn nhất!"
"Chọn ta đi."
"Ta!"
Còn có hổ con chưa hóa hình nhìn trái nhìn phải, sốt ruột đến mức gào khóc kêu lên: "Ngao --"
Tần Tiểu Ngư nhịn không được bật cười, nàng xoa cái đầu nhỏ của con hổ nhỏ còn chưa hóa hình này: "Các ngươi nhỏ quá nên không thể đi cùng được, nơi mà chúng ta đi có chút nguy hiểm."
"Ngao."
Trong mắt của đám hổ con chưa hóa hình hiện lên sự mất mát, trong mắt của chúng nó đều ảm đạm hơn không ít, Tần Tiểu Ngư suy nghĩ rồi nói: "Sẽ không sao đâu, nếu như thật sự có thức ăn và mang về bộ lạc được thì tất cả mọi người đều có phần."
"Ngao!" Đôi mắt của đám hổ con phút chốc bừng sáng trở lại.
Tần Tiểu Ngư nắm bắt thời gian và chọn ra những con hổ có thực lực mạnh mẽ trong đám hổ con đã hóa hình.
Trước đó nàng đã tìm cơ hội để nói chuyện của Mộ Vũ với tộc trưởng, dự tính sẽ mang theo một đám hổ con ra ngoài làm mồi dụ, rồi để cho các chiến sĩ lặng lẽ đi theo phía sau.
Đợi nàng nói xong, tộc trưởng cùng các chiến sĩ đều là khuôn mặt không có biểu tình, một đám lười biếng cảm thấy khó hiểu, vì sao phải làm như vậy, dù sao bọn họ cũng không bắt được hổ con.
Cho đến khi nghe được nàng nói những người đó có thể có vật tư, hay thật, nét mặt của bọn họ đã lập tức thay đổi, nhiệt tình đến mức như hận không thể lập tức xuất phát, cuối cùng thậm chí còn ân cần đưa một phần canh trứng mà nàng đã nấu cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro