Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng
Không Hợp Lý
Xuân Nhật Mẫu Đan
2024-08-17 20:22:49
Nàng ta đi phía trước, cuối cùng nhìn thoáng qua Tần Tiểu Ngư, nhìn chỗ nàng tràn đầy một đống sâu, trong lòng phi một tiếng, thật giả.
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, trong lòng Mộ Vũ vẫn kiêng kị Tần Tiểu Ngư, mới đi ra từ trong ấu động vào ngày hôm qua mà đã đạt được chú ý của lão già kia, còn có quyền lợi đặc biệt, có thể đi ra ngoài cùng với các chiến sĩ, sau khi trở về lại trực tiếp thành kẻ đứng đầu của các ấu tể, quản lý mấy ấu tể Tuyết Hổ tộc.
Đáng giận nhất chính là, những ấu tể Tuyết Hổ tộc không có đầu óc này lại thật sự cam tâm bị mẫu thú này quả lý.
Vốn dĩ nàng ta đã chịu khổ hai năm ở chỗ này rồi, mắt thấy ấu tể đứng đầu đời trước đã thành niên, mặc cho ấu tể này còn chưa định ra được, đang định tìm cơ hội làm Bưu lên làm đầu đàn ấu tể, sau đó nàng ta tìm cơ hội làm Bưu mang toàn bộ ấu tể nơi này ra ngoài, sau đó bắt lấy.
Kết quả mọi kế hoạch đều đã được sắp đặt hoàn hảo, thậm chí nàng ta đã thông báo cho người trong gia tộc, vậy mà mọi chuyện bên này lại thay đổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Vũ liền vô cùng nôn nóng, nàng ta không phải do nữ nhân kia sinh, nếu không có một chút công lao nào thì chính mình cùng mẫu thân sẽ không có khả năng được thừa nhận, dựa vào cái gì mà người tỷ tỷ kia lại có thể được về đến nhà, mà nàng ta cùng mẫu thân chỉ có thể dựa vào một chút bố thí mà sống qua ngày.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Vũ trở nên tàn nhẫn.
Nàng ta hung hăng cắt cỏ, dường như đang cắt bỏ toàn bộ trở ngại trong cuộc đời mình.
Nàng ta tuyệt đối sẽ không cho hai mẹ con kia được chỗ tốt!
Nàng ta muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về nàng ta!
Sau khi túi da thú của Tần Tiểu Ngư được chứa đầy thì nàng nhấc lên, gà Thải Phượng không thể chỉ ăn sâu mãi mà còn phải ăn chút đồ vật khác.
Ánh mắt nàng đảo qua Mộ Vũ, hỏi ấu tể của tộc Tuyết Hổ bên cạnh: “Tại sao trong bộ lạc chúng ta lại có loài người?”
“Ngươi quên rồi sao? Lúc trước A Mộc bị thương được nàng ta cứu, nàng ta không có chỗ để đi nên mới ở lại đây.” Ấu tể Tuyết Hổ tộc nói xong thì cảm giác phía dưới móng vuốt không đúng, ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng đào ra được một con thịt trùng.
Chuyện này không hợp lý.
Làm thú nhân Tuyết Hổ tộc mà nói, sẽ không dễ gặp phải chuyện, cho dù gặp phải chuyện khó giải quyết, thú nhân đã không giải quyết được thì sao một tiểu cô nương của loài người có thể giải quyết được chứ?
Tần Tiểu Ngư nhìn về phía ấu tể Tuyết Hổ tộc ngây ngốc kia, hỏi: “Nàng ta cứu A Mộc bị thương như thế nào?”
“Lần trước số người canh giữ ở trong bộ lạc không đủ, A Mộc vừa mới thành niên đã đi ra ngoài, gặp phải rất nhiều người, ngã xuống, khi tỉnh lại thì miệng vết thương trên người đều được băng bó qua, chính là nàng ta băng bó.”
Tiểu ấu tể Tuyết Hổ tộc nói xong rồi tạm dừng xuống, nói: “Ngươi hỏi nàng ta làm gì? Ta nói cho ngươi, tuy rằng các ngươi đều rất nhỏ yếu, nhưng mà ngươi không thể đoạt đồ ăn của nàng, Bưu sẽ đánh ngươi.”
“Bưu?”
“Bưu ghét nhất người khác bắt nạt kẻ yếu…… Khụ khụ, ghét nhất người khác bắt nạt ấu tể, nếu mà ngươi đoạt của nàng ta thì rất mất mặt, nếu mà đói bụng thì chúng ta đi trộm của nhà tộc trưởng là được.”
Đôi mắt hắn chợt lóe lên nhìn Tần Tiểu Ngư, khi nói lời này, vẻ mặt đầy biểu cảm, hiển nhiên là đã không ít lần đi đến nhà tộc trưởng để trộm đồ.
Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, trong lòng Mộ Vũ vẫn kiêng kị Tần Tiểu Ngư, mới đi ra từ trong ấu động vào ngày hôm qua mà đã đạt được chú ý của lão già kia, còn có quyền lợi đặc biệt, có thể đi ra ngoài cùng với các chiến sĩ, sau khi trở về lại trực tiếp thành kẻ đứng đầu của các ấu tể, quản lý mấy ấu tể Tuyết Hổ tộc.
Đáng giận nhất chính là, những ấu tể Tuyết Hổ tộc không có đầu óc này lại thật sự cam tâm bị mẫu thú này quả lý.
Vốn dĩ nàng ta đã chịu khổ hai năm ở chỗ này rồi, mắt thấy ấu tể đứng đầu đời trước đã thành niên, mặc cho ấu tể này còn chưa định ra được, đang định tìm cơ hội làm Bưu lên làm đầu đàn ấu tể, sau đó nàng ta tìm cơ hội làm Bưu mang toàn bộ ấu tể nơi này ra ngoài, sau đó bắt lấy.
Kết quả mọi kế hoạch đều đã được sắp đặt hoàn hảo, thậm chí nàng ta đã thông báo cho người trong gia tộc, vậy mà mọi chuyện bên này lại thay đổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Vũ liền vô cùng nôn nóng, nàng ta không phải do nữ nhân kia sinh, nếu không có một chút công lao nào thì chính mình cùng mẫu thân sẽ không có khả năng được thừa nhận, dựa vào cái gì mà người tỷ tỷ kia lại có thể được về đến nhà, mà nàng ta cùng mẫu thân chỉ có thể dựa vào một chút bố thí mà sống qua ngày.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Vũ trở nên tàn nhẫn.
Nàng ta hung hăng cắt cỏ, dường như đang cắt bỏ toàn bộ trở ngại trong cuộc đời mình.
Nàng ta tuyệt đối sẽ không cho hai mẹ con kia được chỗ tốt!
Nàng ta muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về nàng ta!
Sau khi túi da thú của Tần Tiểu Ngư được chứa đầy thì nàng nhấc lên, gà Thải Phượng không thể chỉ ăn sâu mãi mà còn phải ăn chút đồ vật khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt nàng đảo qua Mộ Vũ, hỏi ấu tể của tộc Tuyết Hổ bên cạnh: “Tại sao trong bộ lạc chúng ta lại có loài người?”
“Ngươi quên rồi sao? Lúc trước A Mộc bị thương được nàng ta cứu, nàng ta không có chỗ để đi nên mới ở lại đây.” Ấu tể Tuyết Hổ tộc nói xong thì cảm giác phía dưới móng vuốt không đúng, ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng đào ra được một con thịt trùng.
Chuyện này không hợp lý.
Làm thú nhân Tuyết Hổ tộc mà nói, sẽ không dễ gặp phải chuyện, cho dù gặp phải chuyện khó giải quyết, thú nhân đã không giải quyết được thì sao một tiểu cô nương của loài người có thể giải quyết được chứ?
Tần Tiểu Ngư nhìn về phía ấu tể Tuyết Hổ tộc ngây ngốc kia, hỏi: “Nàng ta cứu A Mộc bị thương như thế nào?”
“Lần trước số người canh giữ ở trong bộ lạc không đủ, A Mộc vừa mới thành niên đã đi ra ngoài, gặp phải rất nhiều người, ngã xuống, khi tỉnh lại thì miệng vết thương trên người đều được băng bó qua, chính là nàng ta băng bó.”
Tiểu ấu tể Tuyết Hổ tộc nói xong rồi tạm dừng xuống, nói: “Ngươi hỏi nàng ta làm gì? Ta nói cho ngươi, tuy rằng các ngươi đều rất nhỏ yếu, nhưng mà ngươi không thể đoạt đồ ăn của nàng, Bưu sẽ đánh ngươi.”
“Bưu?”
“Bưu ghét nhất người khác bắt nạt kẻ yếu…… Khụ khụ, ghét nhất người khác bắt nạt ấu tể, nếu mà ngươi đoạt của nàng ta thì rất mất mặt, nếu mà đói bụng thì chúng ta đi trộm của nhà tộc trưởng là được.”
Đôi mắt hắn chợt lóe lên nhìn Tần Tiểu Ngư, khi nói lời này, vẻ mặt đầy biểu cảm, hiển nhiên là đã không ít lần đi đến nhà tộc trưởng để trộm đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro