Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng
Mưu Đồ
Xuân Nhật Mẫu Đan
2024-08-17 20:22:49
“Không có gì, chính là cảm thấy cứ như vậy trở về, có phải chúng ta quá……”
Hắn ta còn chưa nói xong, nhưng người ở đây đều biết câu nói kế tiếp là cái gì, dù sao thì khi ra cửa bọn họ đã khẳng định rằng nhất định sẽ mang về mười chiến sĩ Hổ tộc.
Vốn dĩ bọn họ rất có tin tưởng, Tuyết Hổ tộc đều đã như vậy, cho dù có cứng đầu như thế nào thì tình huống ở Tuyết Địa chính là như vậy. Nếu cứ tiếp tục cứng rắn thì cả Hổ tộc sẽ bị diệt vong, sao có thể không đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Nhưng mọi chuyện đã nắm chắc chẳng những xảy ra biến cố, còn có lỗ hổng lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể nghĩ đến, sau khi trở về sẽ phải đối mặt với việc bị trách phạt như thế nào.
Nghĩ đến đây, bước chân đoàn người lập tức trì hoãn vài phần.
Nếu mà ở lại thì có lẽ còn có cơ hội, nếu mà cứ trở về như vậy, vậy thì mọi chuyện sẽ trở thành kết quả đã định, không có bất cứ cơ hội thay đổi nào.
“Hay là chúng ta lại suy xét một chút?” Một người mặc áo đen khác lại nói.
“Còn có thể có biện pháp nào……” Người béo nhất trong đoàn người chính là cữu cữu của Mộ Tuyết, lúc này đến đây, cũng là vì muốn tìm một vài chuyện để làm, như vậy vừa có công lao mà ông ta cũng có thể đi theo Mộ Tuyết để phát tài.
Hiện giờ Mộ Vũ bị bắt thì ông ta không có suy nghĩ gì, nhưng mà Mộ Tuyết bên này cũng xám xịt trở về thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới ông ta.
Thật vất vả mới tới được một nơi nguy hiểm như vậy, còn chưa làm cái gì mà đã đi trở về, trong lòng ông ta cũng không vui.
Khi nghĩ như vậy, sắc mặt của ông ta càng không tốt.
“Nếu mà…… Không phải nơi này thì tốt rồi……”
Có lẽ là bởi vì không khí quá mức trầm trọng, trong đó có một người tự sa ngã nói: “Lần này thật sự quá không thuận lợi.”
Nếu mà những Tuyết Hổ tộc không ở chỗ này thì tốt rồi, vậy bọn họ có thể làm được chút gì đó, ví dụ như mạnh mẽ mang một số thứ trở về, nhưng lần này thật là quá không thuận lợi.
Tất cả mọi người biết ý tứ trong lời nói của hắn ta, thậm chí còn rất là tán thành hoặc im lặng hoặc gật đầu.
Bởi vì việc này thật sự là quá lớn, không có chiến sĩ Tuyết Hổ tộc thì bọn họ sẽ không thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, không thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch thì không thể mở rộng lãnh địa, không thể mở rộng lãnh địa thì không có cách nào hất đổ quý tộc khác……
“Nếu không, chúng ta…… nghĩ lại.” Người chưa từng mở miệng trong đoàn người bỗng mở miệng mịt mờ nói.
Bước chân của những người khác ngừng lại một chút, đều biết ý của hắn ta, ánh mắt cũng theo tầm mắt hắn ta nhìn về phía ấu tể Tuyết Hổ tộc.
Không biết những ấu tể này đang có chuyện vui mừng gì, nhìn qua thấy tâm trạng của một đám đều rất tốt, thậm chí còn có một con ấu tể hình hổ lăn lộn ở phía trước, bắt chước kỹ xảo săn thú.
Đây là một màn khiến cho người ta không thể dời mắt được chút nào, nếu có thể ôm đi là tốt nhất.
Tâm trạng của Mộ Tuyết còn vội vàng hơn cả những người khác, nếu cứ như vậy mà trở về thì mấy người này nhiều nhất chỉ mất chức, còn hắn ta có thể sẽ bị mất đi tất cả, có lẽ bởi vì chuyện này mà phụ thân hắn ta còn chán ghét hắn ta.
“Nếu mà……” Hắn ta nhỏ giọng nỉ non một câu, lại dường như chưa từng nói cái gì, cứ thế im lặng nhìn.
Hắn ta còn chưa nói xong, nhưng người ở đây đều biết câu nói kế tiếp là cái gì, dù sao thì khi ra cửa bọn họ đã khẳng định rằng nhất định sẽ mang về mười chiến sĩ Hổ tộc.
Vốn dĩ bọn họ rất có tin tưởng, Tuyết Hổ tộc đều đã như vậy, cho dù có cứng đầu như thế nào thì tình huống ở Tuyết Địa chính là như vậy. Nếu cứ tiếp tục cứng rắn thì cả Hổ tộc sẽ bị diệt vong, sao có thể không đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Nhưng mọi chuyện đã nắm chắc chẳng những xảy ra biến cố, còn có lỗ hổng lớn như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể nghĩ đến, sau khi trở về sẽ phải đối mặt với việc bị trách phạt như thế nào.
Nghĩ đến đây, bước chân đoàn người lập tức trì hoãn vài phần.
Nếu mà ở lại thì có lẽ còn có cơ hội, nếu mà cứ trở về như vậy, vậy thì mọi chuyện sẽ trở thành kết quả đã định, không có bất cứ cơ hội thay đổi nào.
“Hay là chúng ta lại suy xét một chút?” Một người mặc áo đen khác lại nói.
“Còn có thể có biện pháp nào……” Người béo nhất trong đoàn người chính là cữu cữu của Mộ Tuyết, lúc này đến đây, cũng là vì muốn tìm một vài chuyện để làm, như vậy vừa có công lao mà ông ta cũng có thể đi theo Mộ Tuyết để phát tài.
Hiện giờ Mộ Vũ bị bắt thì ông ta không có suy nghĩ gì, nhưng mà Mộ Tuyết bên này cũng xám xịt trở về thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới ông ta.
Thật vất vả mới tới được một nơi nguy hiểm như vậy, còn chưa làm cái gì mà đã đi trở về, trong lòng ông ta cũng không vui.
Khi nghĩ như vậy, sắc mặt của ông ta càng không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu mà…… Không phải nơi này thì tốt rồi……”
Có lẽ là bởi vì không khí quá mức trầm trọng, trong đó có một người tự sa ngã nói: “Lần này thật sự quá không thuận lợi.”
Nếu mà những Tuyết Hổ tộc không ở chỗ này thì tốt rồi, vậy bọn họ có thể làm được chút gì đó, ví dụ như mạnh mẽ mang một số thứ trở về, nhưng lần này thật là quá không thuận lợi.
Tất cả mọi người biết ý tứ trong lời nói của hắn ta, thậm chí còn rất là tán thành hoặc im lặng hoặc gật đầu.
Bởi vì việc này thật sự là quá lớn, không có chiến sĩ Tuyết Hổ tộc thì bọn họ sẽ không thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, không thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch thì không thể mở rộng lãnh địa, không thể mở rộng lãnh địa thì không có cách nào hất đổ quý tộc khác……
“Nếu không, chúng ta…… nghĩ lại.” Người chưa từng mở miệng trong đoàn người bỗng mở miệng mịt mờ nói.
Bước chân của những người khác ngừng lại một chút, đều biết ý của hắn ta, ánh mắt cũng theo tầm mắt hắn ta nhìn về phía ấu tể Tuyết Hổ tộc.
Không biết những ấu tể này đang có chuyện vui mừng gì, nhìn qua thấy tâm trạng của một đám đều rất tốt, thậm chí còn có một con ấu tể hình hổ lăn lộn ở phía trước, bắt chước kỹ xảo săn thú.
Đây là một màn khiến cho người ta không thể dời mắt được chút nào, nếu có thể ôm đi là tốt nhất.
Tâm trạng của Mộ Tuyết còn vội vàng hơn cả những người khác, nếu cứ như vậy mà trở về thì mấy người này nhiều nhất chỉ mất chức, còn hắn ta có thể sẽ bị mất đi tất cả, có lẽ bởi vì chuyện này mà phụ thân hắn ta còn chán ghét hắn ta.
“Nếu mà……” Hắn ta nhỏ giọng nỉ non một câu, lại dường như chưa từng nói cái gì, cứ thế im lặng nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro