Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng

Nhiều Trứng Quá

Xuân Nhật Mẫu Đan

2024-08-17 20:22:49

Vốn dĩ Tần Tiểu Ngư còn cho rằng vào thời gian này mọi người đều chưa thức dậy, dù sao mấy ngày nay nàng cũng biết bên này làm việc và nghỉ ngơi là dáng vẻ gì.

Điều làm cho người ta bất ngờ chính là, nàng vừa đến gần chuồng gà Thải Phượng đã gặp được ít nhất sáu nhóm người dậy sớm, ngay cả đội ngũ tuần tra cũng cố ý vô tình đi về hướng bên này hai lần.

“Đó chính là ấu tể mới ra khỏi động ấu tể mấy ngày hôm trước sao?”

“Đúng vậy, chính là nàng, lần trước ta còn dẫn nàng đi chợ, có nhìn thấy con gà Thải Phượng ở bên kia không, chính là con gà đứng ở bên cạnh cục đá kia, là ta đã ôm trở về đấy.”

“Oa, oa, oa, ngươi còn được ôm gà Thải Phượng sao.”

“Đương nhiên rồi? Ta cũng có, con gà đang ăn sâu ở bên kia là ta ôm trở về. Con gà Thải Phượng này của ta chính là con gà đầu tiên mà ấu tể kia muốn mua về đấy”

“Ấu tể này chắc chắn là ấu tể thông minh nhất.”

“Thoạt nhìn thật nhỏ, vừa nhỏ vừa yếu, không khác đứa bé nhân loại kia là mấy. Nhưng mà ấu tể của chúng ta thông minh hơn, là ấu tể đầu tiên nuôi dưỡng gà Thải Phượng trong thiên hạ này!”

Tộc nhân thành niên kia bày ra vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo, nhưng Tần Tiểu Ngư không cẩn thận nghe được lời này lại hơi lảo đảo bước chân một chút, suýt chút nữa đã bị vấp ngã.

Mặt nàng không có bất kỳ cảm xúc nào bước nhanh ra ngoài, ánh mắt đột nhiên không kịp đề phòng lại nhìn thấy mắt hổ nhỏ tràn đầy ngôi sao của Bưu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bưu nhìn thấy Tần Tiểu Ngư đang nhìn hắn, tức thì ưỡn ngực đứng thẳng tắp, cười nói: “Về sau chắc chắn ta chính là chiến sĩ nuôi dưỡng gà Thải Phượng giỏi nhất.”

“Ồ, vậy ngươi thật sự rất ghê gớm đó.” Tần Tiểu Ngư bất lực nói.

Đối với tộc Tuyết Hổ hiện tại mà nói, có lẽ ngày tháng có gà Thải Phượng chính là ngày tháng vui vẻ nhất.

Bưu không nghe ra Tần Tiểu Ngư là nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn kiêu ngạo nâng đầu lên, lời thề son sắt nói đến tương lai, trong ánh mắt đều là ánh sáng chờ mong.

Đúng lúc này, trong các ấu tể truyền đến một tiếng kêu la khe khẽ.

Không bao lâu sau, tiếng kêu la khe khẽ này liên tiếp vang lên.

Tần Tiểu Ngư còn chưa đi đến bên kia đã nhìn thấy Bưu ở bên người đã chạy mất, thoáng thấy xung quanh, không biết khi nào xuất hiện một đám tộc Tuyết Hổ, ngay cả đội ngũ tuần tra cũng lại đây từ lúc nào không hay.

“Thật nhiều.”

“Nhiều bằng một đôi tay”

“Không đúng, còn có nữa, còn có nữa, ngươi nhìn bên kia kia, trắng trắng.”

“Ôi chao, gà Thải Phượng lại đi trở về, dưới mông nó có mấy quả trứng kìa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A, lại đẻ thêm một quả”

Khóe miệng Tần Tiểu Ngư khẽ giật giật nhìn qua bên đó, con gà Thải Phượng cuối cùng kia rõ ràng là đã bị dọa làm cho đẻ trứng.

Nàng còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy hổ thành niên vừa rồi con mồm năm miệng mười nói chuyện đã kích động nhìn nàng: “Tiểu Ngư, rất nhiều gà Thải Phượng đẻ trứng gà, ngươi mau nhìn xem, có phải có thể nở ra gà con không.”

“Tiểu Ngư, ngươi thật lợi hại, thế mà lại thật sự nuôi sống.”

“Tiểu Ngư, về sau ta thích nhất chính là ngươi, ngươi thật sự quá tuyệt vời.”

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy, về sau ta thích nhất chính là tiểu Ngư, thích nhất.”

“Cút, cút, cút, ta mới là người thích Tiểu Ngư nhất.”

“Muốn đánh nhau sao?”

“Đánh thì đánh!”

Mắt thấy nhóm người bọn họ lại muốn đánh nhau, Tần Tiểu Ngư vội vàng nói: “Trứng gà hôm nay có thể lấy ra, có lẽ chúng nó đã thích ứng rồi, trứng gà lần sau có thể trực tiếp để lại cho gà Thải Phượng ấp, khoảng 21 ngày là Thải Phượng con sẽ được ấp nở ra”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng

Số ký tự: 0