Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng
Sợ Ngây Người
Xuân Nhật Mẫu Đan
2024-08-17 20:22:49
Từ ánh mắt của tộc trưởng, Tần Tiểu Ngư đã nhìn ra được nỗi sầu của ông, cũng hiểu vấn đề ông gặp phải, nàng lập tức nói: “Hay là nấu canh trứng, mọi người đều có thể uống một chút?”
Viêm nói ngắn gọn nhưng nhiều ý: “Canh trứng? Vậy ngươi đi làm đi, các ấu tể ăn là được rồi.”
Ông không biết canh trứng là cái gì, nhưng chỉ có một quả trứng như vậy, hổ thành niên còn chưa đến mức tranh giành với các hổ con.
“Vậy được, cảm ơn tộc trưởng.” Tần Tiểu Ngư nói rồi lập tức mang theo các ấu tể rời đi.
Khác vẫn còn khiếp sợ đứng tại chỗ: “Tộc, tộc trưởng, đây thật sự là trứng gà Thải Phượng sao.”
“Ừ.” Viêm hậu tri hậu giác đáp lời.
“Vậy có phải về sau mỗi ngày chúng ta đều có trứng gà Thải Phượng không? Ấu tể kia từng nói, chờ gà Thải Phượng bình tĩnh lại, không sợ hãi nữa thì sẽ bắt đầu đẻ trứng. Gà sinh trứng, trứng sinh gà, chúng ta sẽ có rất nhiều gà và trứng gà!”
“Ừ.” Viêm chợt dừng bước chân, hơi thở cũng nhanh hơn.
Các chiến sĩ khác thì hai mắt sáng rực lên, tràn trề năng lượng, vô cùng hưng phấn.
“Thì ra thật sự có thể, ấu tể kia thật tuyệt.”
“Ghê gớm quá, ẩu tể thông minh như vậy, không hổ là ẩu tể của tộc Tuyết Hổ chúng ta.”
“Thật sự quá tốt, chờ chút nữa ta muốn đi xem gà Thải Phượng.”
“Ta cũng đi, công việc ngày hôm nay đã làm xong rồi, chờ ngày mai lại làm tiếp.”
“Ta quyết định từ nay về sau, gà Thải Phượng chính là bảo vật mà ta yêu nhất.”
Một đám chiến sĩ bưu hãn mồm năm miệng mười nói, cho nhau hứa hẹn, chờ chút nữa đi xem bảo bối của bộ lạc. Bọn họ đã quyết định rồi, về sau có khách đến bộ lạc thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dẫn khách đi xem gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu.
Ở một nơi khác, Tần Tiểu Ngư đã dẫn theo các ấu tể đi đến nơi nấu nướng của bộ lạc. Sau khi đi một vòng, nàng phát hiện không có nồi, bình thường đều là nướng đồ ăn.
“Ngươi đang tìm cái gì?” Một chiến sĩ đi ngang qua hỏi.
“Cục đá lớn làm nồi, chính là cục đá lõm xuống như vậy…” Tần Tiểu Ngư cố gắng miêu tả.
“Ngươi muốn cái đó làm gì?” Chiến sĩ khó hiểu hỏi.
“Ta dự định nấu canh trứng.” Tần Tiểu Ngư nói.
Chiến sĩ kia gật đầu, mặc dù không biết canh trứng gà là cái gì, nhưng hắn cảm thấy nếu mình hỏi tiếp thì có vẻ mình là một hổ thành niên cái gì cũng không hiểu, vậy nên hắn thông mình quyết định sẽ làm ra một cái nồi đá, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn xem thử canh trứng gà là cái gì.
Hắn mang theo Tần Tiểu Ngư đi tới nơi cất chứa đồ vật, bảo Tần Tiểu Ngư chọn một cục đá, sau đó ngay tại chỗ làm ra một cái nồi dễ dàng giống như chơi bùn vậy.
Tần Tiểu Ngư nhìn sức chiến đấu vô cùng dúng mãnh kia, sợ ngây người.
Húc là một hổ thành niên rất nhiệt tình, hắn dựa theo yêu cầu của Tần Tiểu Ngư làm ra nồi đá, sau đó còn thuận tiện cầm nồi đá ra bờ sông rửa sạch sẽ.
Sau khi hắn mang theo nồi đó trở về, những ấu tể khác cũng đã chuẩn bị xong nước sạch, bọn họ gào khóc đòi ăn nhìn Tần Tiểu Ngư.
Lúc trước khi Húc làm nồi đá, Tần Tiểu Ngư bảo đám ấu tể này cũng đi làm chén cho bản thân mình, lúc này mỗi con hổ đều cầm lấy một cái chén của mình, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
Tần Tiểu Ngư cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, nàng thêm một chút nước vào nồi đá rồi bắt đầu nấu, nồi đá khá lâu nóng, nhưng mà mọi người cũng không vội, thành thật chờ đợi.
Húc còn đỡ, đứng thẳng người. tò mò nhìn về hướng bên này.
Các ấu tể còn lại thì hoặc là dùng hình người cầm chén, hoặc là hình hổ ngậm chén, kiểu tư thế gì cũng có.
Viêm nói ngắn gọn nhưng nhiều ý: “Canh trứng? Vậy ngươi đi làm đi, các ấu tể ăn là được rồi.”
Ông không biết canh trứng là cái gì, nhưng chỉ có một quả trứng như vậy, hổ thành niên còn chưa đến mức tranh giành với các hổ con.
“Vậy được, cảm ơn tộc trưởng.” Tần Tiểu Ngư nói rồi lập tức mang theo các ấu tể rời đi.
Khác vẫn còn khiếp sợ đứng tại chỗ: “Tộc, tộc trưởng, đây thật sự là trứng gà Thải Phượng sao.”
“Ừ.” Viêm hậu tri hậu giác đáp lời.
“Vậy có phải về sau mỗi ngày chúng ta đều có trứng gà Thải Phượng không? Ấu tể kia từng nói, chờ gà Thải Phượng bình tĩnh lại, không sợ hãi nữa thì sẽ bắt đầu đẻ trứng. Gà sinh trứng, trứng sinh gà, chúng ta sẽ có rất nhiều gà và trứng gà!”
“Ừ.” Viêm chợt dừng bước chân, hơi thở cũng nhanh hơn.
Các chiến sĩ khác thì hai mắt sáng rực lên, tràn trề năng lượng, vô cùng hưng phấn.
“Thì ra thật sự có thể, ấu tể kia thật tuyệt.”
“Ghê gớm quá, ẩu tể thông minh như vậy, không hổ là ẩu tể của tộc Tuyết Hổ chúng ta.”
“Thật sự quá tốt, chờ chút nữa ta muốn đi xem gà Thải Phượng.”
“Ta cũng đi, công việc ngày hôm nay đã làm xong rồi, chờ ngày mai lại làm tiếp.”
“Ta quyết định từ nay về sau, gà Thải Phượng chính là bảo vật mà ta yêu nhất.”
Một đám chiến sĩ bưu hãn mồm năm miệng mười nói, cho nhau hứa hẹn, chờ chút nữa đi xem bảo bối của bộ lạc. Bọn họ đã quyết định rồi, về sau có khách đến bộ lạc thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dẫn khách đi xem gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một nơi khác, Tần Tiểu Ngư đã dẫn theo các ấu tể đi đến nơi nấu nướng của bộ lạc. Sau khi đi một vòng, nàng phát hiện không có nồi, bình thường đều là nướng đồ ăn.
“Ngươi đang tìm cái gì?” Một chiến sĩ đi ngang qua hỏi.
“Cục đá lớn làm nồi, chính là cục đá lõm xuống như vậy…” Tần Tiểu Ngư cố gắng miêu tả.
“Ngươi muốn cái đó làm gì?” Chiến sĩ khó hiểu hỏi.
“Ta dự định nấu canh trứng.” Tần Tiểu Ngư nói.
Chiến sĩ kia gật đầu, mặc dù không biết canh trứng gà là cái gì, nhưng hắn cảm thấy nếu mình hỏi tiếp thì có vẻ mình là một hổ thành niên cái gì cũng không hiểu, vậy nên hắn thông mình quyết định sẽ làm ra một cái nồi đá, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn xem thử canh trứng gà là cái gì.
Hắn mang theo Tần Tiểu Ngư đi tới nơi cất chứa đồ vật, bảo Tần Tiểu Ngư chọn một cục đá, sau đó ngay tại chỗ làm ra một cái nồi dễ dàng giống như chơi bùn vậy.
Tần Tiểu Ngư nhìn sức chiến đấu vô cùng dúng mãnh kia, sợ ngây người.
Húc là một hổ thành niên rất nhiệt tình, hắn dựa theo yêu cầu của Tần Tiểu Ngư làm ra nồi đá, sau đó còn thuận tiện cầm nồi đá ra bờ sông rửa sạch sẽ.
Sau khi hắn mang theo nồi đó trở về, những ấu tể khác cũng đã chuẩn bị xong nước sạch, bọn họ gào khóc đòi ăn nhìn Tần Tiểu Ngư.
Lúc trước khi Húc làm nồi đá, Tần Tiểu Ngư bảo đám ấu tể này cũng đi làm chén cho bản thân mình, lúc này mỗi con hổ đều cầm lấy một cái chén của mình, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
Tần Tiểu Ngư cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, nàng thêm một chút nước vào nồi đá rồi bắt đầu nấu, nồi đá khá lâu nóng, nhưng mà mọi người cũng không vội, thành thật chờ đợi.
Húc còn đỡ, đứng thẳng người. tò mò nhìn về hướng bên này.
Các ấu tể còn lại thì hoặc là dùng hình người cầm chén, hoặc là hình hổ ngậm chén, kiểu tư thế gì cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro