Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 18
Thu Linh Thố
2024-08-02 12:00:51
"Bà có biết ở đây có tiệm bán áo ấm nào không?" Sau khi giải quyết xong đồ che nắng, Tần Lăng Hàm tiện miệng hỏi bà lão một câu.
Cái nóng sẽ đến trước nhưng điều đáng sợ nhất của thiên tai chính là sự thay đổi đột ngột của nó.
Đợi đến khi người dân chuẩn bị xong đồ chống nóng thì chỉ sau một đêm sẽ chuyển sang giá rét.
Có vô số người chết cóng.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc như địa ngục ở kiếp trước, Tần Lăng Hàm biết rằng việc tích trữ áo ấm số lượng lớn là vô cùng cấp bách.
Bà lão lập tức chỉ cho Tần Lăng Hàm một hướng, nói: "Thời tiết này thì áo ấm căn bản không bán được, hầu như tất cả các tiệm bán áo ấm đều đóng cửa rồi. Tiệm bán áo ấm lớn nhất ở cuối phố."
Theo chỉ dẫn của bà lão, Tần Lăng Hàm nhanh chóng tìm thấy tiệm bán áo ấm.
Chưa kịp xuống xe ngựa, bên tai đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Đây là lông thú thượng hạng, dù thế nào cũng không thể chỉ đáng giá năm lượng bạc ít ỏi như vậy. Bây giờ tuy là mùa hè nhưng rồi cũng sẽ chuyển sang mùa đông. Đến lúc đó, áo ấm này bán lại có thể được mười mấy lượng. Nếu không phải vì nhi tử ta bị thương nặng cần tiền gấp, ta cũng không đến nỗi phải mang lông thú quý giá ra bán vào lúc này."
Ngay sau đó, tiếng đồ sắt đập vào bàn vang lên, giọng nói của người nam nhân như tiếng chuông lớn, trầm ấm, ẩn chứa sự tức giận: "Ông chủ, chúng ta cũng đã giao dịch với nhau nhiều năm rồi, ông lúc này lại thừa nước đục thả câu như vậy, có phải là quá đáng quá không?"
"Ông đừng dọa ta. Nếu ông thấy ít thì đừng bán nữa. Mùa đông là mùa đông, mùa hè là mùa hè. Năm lượng bạc cũng không phải là một số tiền nhỏ. Ông đi mà xem, bây giờ ngoài tiệm của ta ra, còn ai chịu thu mua lông thú của ông nữa?"
Tần Lăng Hàm nghe thấy giọng nói này, hơi sửng sốt.
Hóa ra là hắn ta?
Người này chính là thợ săn đã cùng Tần Lăng Hàm chạy nạn ở kiếp trước, Giang Nhạc Phong.
Lúc nàng bị Tần gia vứt bỏ, nếu không gặp được Giang Nhạc Phong thì đã sớm chết ngay từ khi thiên tai mới bắt đầu.
Tần Lăng Hàm vốn định vài ngày nữa sẽ sai người đi tìm Giang Nhạc Phong, không ngờ lại tình cờ gặp được hắn ta ở đây.
Ánh mắt nàng dừng lại trên tấm lông thú mà ông chủ đang cầm trên tay.
Tấm da cáo mà Giang Nhạc Phong mang đến, lông trắng như tuyết, chất lượng rất tốt, đưa cho thợ thủ công làm thành áo choàng, bày bán trong tiệm vào mùa đông chắc chắn sẽ được các tiểu thư nhà quan rất ưa chuộng.
Ít nhất cũng có thể bán được 20 lượng bạc.
Ông chủ ép giá xuống còn năm lượng, quả thực có hơi quá đáng.
Cái nóng sẽ đến trước nhưng điều đáng sợ nhất của thiên tai chính là sự thay đổi đột ngột của nó.
Đợi đến khi người dân chuẩn bị xong đồ chống nóng thì chỉ sau một đêm sẽ chuyển sang giá rét.
Có vô số người chết cóng.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc như địa ngục ở kiếp trước, Tần Lăng Hàm biết rằng việc tích trữ áo ấm số lượng lớn là vô cùng cấp bách.
Bà lão lập tức chỉ cho Tần Lăng Hàm một hướng, nói: "Thời tiết này thì áo ấm căn bản không bán được, hầu như tất cả các tiệm bán áo ấm đều đóng cửa rồi. Tiệm bán áo ấm lớn nhất ở cuối phố."
Theo chỉ dẫn của bà lão, Tần Lăng Hàm nhanh chóng tìm thấy tiệm bán áo ấm.
Chưa kịp xuống xe ngựa, bên tai đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Đây là lông thú thượng hạng, dù thế nào cũng không thể chỉ đáng giá năm lượng bạc ít ỏi như vậy. Bây giờ tuy là mùa hè nhưng rồi cũng sẽ chuyển sang mùa đông. Đến lúc đó, áo ấm này bán lại có thể được mười mấy lượng. Nếu không phải vì nhi tử ta bị thương nặng cần tiền gấp, ta cũng không đến nỗi phải mang lông thú quý giá ra bán vào lúc này."
Ngay sau đó, tiếng đồ sắt đập vào bàn vang lên, giọng nói của người nam nhân như tiếng chuông lớn, trầm ấm, ẩn chứa sự tức giận: "Ông chủ, chúng ta cũng đã giao dịch với nhau nhiều năm rồi, ông lúc này lại thừa nước đục thả câu như vậy, có phải là quá đáng quá không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông đừng dọa ta. Nếu ông thấy ít thì đừng bán nữa. Mùa đông là mùa đông, mùa hè là mùa hè. Năm lượng bạc cũng không phải là một số tiền nhỏ. Ông đi mà xem, bây giờ ngoài tiệm của ta ra, còn ai chịu thu mua lông thú của ông nữa?"
Tần Lăng Hàm nghe thấy giọng nói này, hơi sửng sốt.
Hóa ra là hắn ta?
Người này chính là thợ săn đã cùng Tần Lăng Hàm chạy nạn ở kiếp trước, Giang Nhạc Phong.
Lúc nàng bị Tần gia vứt bỏ, nếu không gặp được Giang Nhạc Phong thì đã sớm chết ngay từ khi thiên tai mới bắt đầu.
Tần Lăng Hàm vốn định vài ngày nữa sẽ sai người đi tìm Giang Nhạc Phong, không ngờ lại tình cờ gặp được hắn ta ở đây.
Ánh mắt nàng dừng lại trên tấm lông thú mà ông chủ đang cầm trên tay.
Tấm da cáo mà Giang Nhạc Phong mang đến, lông trắng như tuyết, chất lượng rất tốt, đưa cho thợ thủ công làm thành áo choàng, bày bán trong tiệm vào mùa đông chắc chắn sẽ được các tiểu thư nhà quan rất ưa chuộng.
Ít nhất cũng có thể bán được 20 lượng bạc.
Ông chủ ép giá xuống còn năm lượng, quả thực có hơi quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro