Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 33
Thu Linh Thố
2024-08-02 12:00:51
Tần Vũ Thần không học hành, lại nghiện cờ bạc, từng vì không trả được nợ mà bị sòng bạc đến tận nhà đòi nợ.
Sau khi Tần Viễn Đức biết chuyện, đã đánh Tần Vũ Thần một trận gần chết, sau đó hắn không dám đánh bạc công khai nữa, cũng không còn chuyện đòi nợ xảy ra nữa.
"Nợ cờ bạc gì chứ, làm gì có nợ cờ bạc, Thần Nhi căn bản không hề đánh bạc!"
Nghe Tần Lăng Hàm nói vậy, Liễu thị lập tức sốt ruột, cắt ngang lời nàng.
"Tần Lăng Hàm, nếu ngươi không hài lòng với cuộc hôn nhân mà di nương chọn cho, ngươi có thể nói thẳng, tại sao lại vu khống đại ca của ngươi? Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã hiểm ác như vậy."
Tần Lăng Hàm như bị vẻ mặt của Liễu thị dọa sợ, thân thể khẽ run lên nhưng nàng vẫn thẳng người, nhìn Tần Viễn Đức, nói: "Hàm Nhi vốn không muốn nói, chỉ là di nương lại nói Hàm Nhi như vậy, khiến Hàm Nhi không thể vì tình máu mủ mà tiếp tục che giấu được nữa..."
Giọng nói run run nhưng lại mang theo sự kiên định.
"Hôm qua giờ Dậu, khi Hàm Nhi trở về phủ, tình cờ nhìn thấy đại ca bị người ta đuổi ra khỏi 'Sòng bạc Huyền Viên'."
Tần Vũ Thần nghe thấy chuyện liên quan đến mình, lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào Tần Lăng Hàm và mắng: "Không có chuyện đó! Tần Lăng Hàm, ngươi đừng có vu khống!"
"Nương vì tốt cho ngươi, lo lắng cho hôn sự của ngươi, ngươi sao có thể dùng tâm địa bẩn thỉu của mình để nghi ngờ nương và ta!"
Tần Vũ Thần là người nóng nảy, dễ nổi giận, lại không giấu được chuyện gì, rất ngu ngốc.
Biểu hiện này của hắn chẳng khác nào tự nhận tội.
Tần Lăng Hàm nghiêm túc nói với Tần Viễn Đức: "Phụ thân không tin lời của nhi nữ ư, phụ thân chỉ cần phái người đi hỏi thăm một chút là biết được có phải thật hay không."
Thấy Tần Lăng Hàm đã nói cả thời gian và địa điểm, câu chữ vô cùng chắc chắn, lại còn thêm biểu hiện của Tần Vũ Thần, Tần Viễn Đức lập tức nhìn về phía Tần Vũ Thần: "Thần Nhi, những lời của Hàm Nhi nói có đúng không?"
Bị Tần Viễn Đức nhìn như vậy, Tần Vũ Thần cảm thấy vô cùng chột dạ, hắn vô thức nhìn Liễu thị ra hiệu cầu cứu.
Tần Viễn Đức nhìn biểu hiện của hai mẫu tử, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta vốn tưởng Tần Vũ Thần đã thay đổi tính nết, không ngờ hắn lại âm thầm đánh bạc nhiều như vậy, thậm chí còn dùng hôn sự của đích nữ để trả nợ.
"Cuộc hôn sự này, Tần gia ta sẽ không bàn nữa!" Tần Viễn Đức phẩy tay áo, nhìn Uông Hồng Phi càng thấy khó chịu, tức giận nói: "Cút khỏi Tần phủ cho ta."
Uông Hồng Phi đang mơ tưởng về tương lai tươi đẹp, đột nhiên bị Tần Viễn Đức từ chối, còn bị đuổi đi không thương tiếc, lập tức nổi giận.
Sau khi Tần Viễn Đức biết chuyện, đã đánh Tần Vũ Thần một trận gần chết, sau đó hắn không dám đánh bạc công khai nữa, cũng không còn chuyện đòi nợ xảy ra nữa.
"Nợ cờ bạc gì chứ, làm gì có nợ cờ bạc, Thần Nhi căn bản không hề đánh bạc!"
Nghe Tần Lăng Hàm nói vậy, Liễu thị lập tức sốt ruột, cắt ngang lời nàng.
"Tần Lăng Hàm, nếu ngươi không hài lòng với cuộc hôn nhân mà di nương chọn cho, ngươi có thể nói thẳng, tại sao lại vu khống đại ca của ngươi? Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã hiểm ác như vậy."
Tần Lăng Hàm như bị vẻ mặt của Liễu thị dọa sợ, thân thể khẽ run lên nhưng nàng vẫn thẳng người, nhìn Tần Viễn Đức, nói: "Hàm Nhi vốn không muốn nói, chỉ là di nương lại nói Hàm Nhi như vậy, khiến Hàm Nhi không thể vì tình máu mủ mà tiếp tục che giấu được nữa..."
Giọng nói run run nhưng lại mang theo sự kiên định.
"Hôm qua giờ Dậu, khi Hàm Nhi trở về phủ, tình cờ nhìn thấy đại ca bị người ta đuổi ra khỏi 'Sòng bạc Huyền Viên'."
Tần Vũ Thần nghe thấy chuyện liên quan đến mình, lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào Tần Lăng Hàm và mắng: "Không có chuyện đó! Tần Lăng Hàm, ngươi đừng có vu khống!"
"Nương vì tốt cho ngươi, lo lắng cho hôn sự của ngươi, ngươi sao có thể dùng tâm địa bẩn thỉu của mình để nghi ngờ nương và ta!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Vũ Thần là người nóng nảy, dễ nổi giận, lại không giấu được chuyện gì, rất ngu ngốc.
Biểu hiện này của hắn chẳng khác nào tự nhận tội.
Tần Lăng Hàm nghiêm túc nói với Tần Viễn Đức: "Phụ thân không tin lời của nhi nữ ư, phụ thân chỉ cần phái người đi hỏi thăm một chút là biết được có phải thật hay không."
Thấy Tần Lăng Hàm đã nói cả thời gian và địa điểm, câu chữ vô cùng chắc chắn, lại còn thêm biểu hiện của Tần Vũ Thần, Tần Viễn Đức lập tức nhìn về phía Tần Vũ Thần: "Thần Nhi, những lời của Hàm Nhi nói có đúng không?"
Bị Tần Viễn Đức nhìn như vậy, Tần Vũ Thần cảm thấy vô cùng chột dạ, hắn vô thức nhìn Liễu thị ra hiệu cầu cứu.
Tần Viễn Đức nhìn biểu hiện của hai mẫu tử, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta vốn tưởng Tần Vũ Thần đã thay đổi tính nết, không ngờ hắn lại âm thầm đánh bạc nhiều như vậy, thậm chí còn dùng hôn sự của đích nữ để trả nợ.
"Cuộc hôn sự này, Tần gia ta sẽ không bàn nữa!" Tần Viễn Đức phẩy tay áo, nhìn Uông Hồng Phi càng thấy khó chịu, tức giận nói: "Cút khỏi Tần phủ cho ta."
Uông Hồng Phi đang mơ tưởng về tương lai tươi đẹp, đột nhiên bị Tần Viễn Đức từ chối, còn bị đuổi đi không thương tiếc, lập tức nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro