Trọng Sinh Về Trước Thiên Tai, Ta Tích Đầy Vật Tư Đi Chạy Nạn
Chương 4
Thu Linh Thố
2024-08-02 12:00:51
Tần Vân Yên khóc rất thảm thiết.
Những nha hoàn xung quanh cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi đại tiểu thư ấn nhị tiểu thư đánh một trận, còn cầm đá định cứa mặt nhị tiểu thư. Hung dữ vô cùng, chúng nô tỳ kéo cũng không kéo được."
"Cha, người nghe thấy chứ! Nhất định phải trừng trị..." Tần Vân Yên nói, ánh mắt đắc ý nhìn về phía Tần Lăng Hàm, chờ xem Tần Lăng Hàm bị phụ thân trừng phạt.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến Tần Lăng Hàm không xa, không khỏi sửng sốt, nửa câu còn lại lập tức nghẹn ở cổ họng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Chỉ thấy Tần Lăng Hàm ngã ngồi trong vũng bùn không xa, toàn thân bẩn thỉu.
Không biết từ lúc nào mà ống tay áo của nàng bị xé rách, cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, trên làn da trắng nõn có vết thương cũ chồng lên vết thương mới, mấy vết bị móng tay cào còn rỉ máu.
Tần Lăng Hàm tóc tai bù xù, hốc mắt đỏ hoe ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt cũng ướt đẫm, trông vô cùng chật vật đáng thương.
So với vẻ điên cuồng vừa rồi thì quả thực khác nhau một trời một vực.
Tần Vân Yên ngẩn người, không ngờ Tần Lăng Hàm lại biết diễn như vậy.
"Lão gia, nhị tiểu thư nói bậy, rõ ràng là bọn họ bắt nạt tiểu thư nhà ta." Nha hoàn Ngọc Lộ quỳ bên cạnh Tần Lăng Hàm, phẫn nộ cáo trạng.
So với Tần Lăng Hàm, Tần Vân Yên tuy có chút chật vật nhưng trên người không có vết thương ngoài nào rõ ràng.
So sánh như vậy, ai bắt nạt ai thì quá rõ ràng.
Tần Vân Yên bị Tần Lăng Hàm diễn một màn này tức đến nghẹn họng, hận không thể xông lên cào nát mặt Tần Lăng Hàm.
Tần Viễn Đức nhíu mày càng chặt.
Ông ta cũng biết đôi chút chuyện trong phủ, chỉ là ông ta vốn không thích đích nữ nhu nhược này nên bình thường chỉ cần không làm quá đáng, ông ta cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng hôm nay, Tần Vân Yên lại dẫn theo nha hoàn đánh Tần Lăng Hàm thành ra thế này.
Có nhiều nha hoàn ở đây như vậy, lỡ có kẻ lắm mồm truyền chuyện hôm nay ra ngoài, chẳng phải ông ta cũng mang tiếng là không phân biệt đích thứ, để mặc cho thứ nữ ức hiếp đích nữ hay sao.
Tần Lăng Hàm nhìn thấu suy nghĩ của Tần Viễn Đức.
Nàng cố gắng kìm nén tiếng khóc, từ từ mở lời: "Cha, hôm nay nhi nữ và muội muội xảy ra tranh chấp, cũng là bất đắc dĩ."
Tần Viễn Đức cũng biết tính nhu nhược của Tần Lăng Hàm nên để nàng tiếp tục nói.
Tần Lăng Hàm liếc nhìn Tần Vân Yên, tiếp tục nói: "Hôm nay muội muội dẫn người đến, là muốn cướp địa khế ba gian cửa hàng trong tay nhi nữ. Cha cũng biết, ba gian cửa hàng này, là trước khi mất, tổ mẫu đặc biệt căn dặn để dành làm của hồi môn cho nhi nữ."
"Nếu nhi nữ cứ thế mà giao ra, một là hổ thẹn với sự yêu thương của tổ mẫu. Hai là, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ bàn tán về cha như thế nào?"
"Nhi nữ không muốn, cũng không dám làm người bất hiếu như vậy."
Lời nói của Tần Lăng Hàm cũng khiến Tần Viễn Đức không khỏi suy nghĩ.
Nếu hôm nay để Tần Vân Yên cướp đi cửa hàng thì chẳng khác nào không tôn trọng di chúc của lão phu nhân, như vậy chẳng phải ông ta cũng trở thành kẻ bất hiếu hay sao?
Tần Viễn Đức vốn rất coi trọng thanh danh của mình, nghĩ đến đây, ông ta trừng mắt nhìn Tần Vân Yên, cảm thấy mình thực sự đã chiều hư nhi nữ này, khiến nó hành xử phóng túng như vậy, ngay cả thanh danh của ông ta cũng không coi vào đâu.
Những nha hoàn xung quanh cũng phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi đại tiểu thư ấn nhị tiểu thư đánh một trận, còn cầm đá định cứa mặt nhị tiểu thư. Hung dữ vô cùng, chúng nô tỳ kéo cũng không kéo được."
"Cha, người nghe thấy chứ! Nhất định phải trừng trị..." Tần Vân Yên nói, ánh mắt đắc ý nhìn về phía Tần Lăng Hàm, chờ xem Tần Lăng Hàm bị phụ thân trừng phạt.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến Tần Lăng Hàm không xa, không khỏi sửng sốt, nửa câu còn lại lập tức nghẹn ở cổ họng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Chỉ thấy Tần Lăng Hàm ngã ngồi trong vũng bùn không xa, toàn thân bẩn thỉu.
Không biết từ lúc nào mà ống tay áo của nàng bị xé rách, cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, trên làn da trắng nõn có vết thương cũ chồng lên vết thương mới, mấy vết bị móng tay cào còn rỉ máu.
Tần Lăng Hàm tóc tai bù xù, hốc mắt đỏ hoe ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt cũng ướt đẫm, trông vô cùng chật vật đáng thương.
So với vẻ điên cuồng vừa rồi thì quả thực khác nhau một trời một vực.
Tần Vân Yên ngẩn người, không ngờ Tần Lăng Hàm lại biết diễn như vậy.
"Lão gia, nhị tiểu thư nói bậy, rõ ràng là bọn họ bắt nạt tiểu thư nhà ta." Nha hoàn Ngọc Lộ quỳ bên cạnh Tần Lăng Hàm, phẫn nộ cáo trạng.
So với Tần Lăng Hàm, Tần Vân Yên tuy có chút chật vật nhưng trên người không có vết thương ngoài nào rõ ràng.
So sánh như vậy, ai bắt nạt ai thì quá rõ ràng.
Tần Vân Yên bị Tần Lăng Hàm diễn một màn này tức đến nghẹn họng, hận không thể xông lên cào nát mặt Tần Lăng Hàm.
Tần Viễn Đức nhíu mày càng chặt.
Ông ta cũng biết đôi chút chuyện trong phủ, chỉ là ông ta vốn không thích đích nữ nhu nhược này nên bình thường chỉ cần không làm quá đáng, ông ta cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng hôm nay, Tần Vân Yên lại dẫn theo nha hoàn đánh Tần Lăng Hàm thành ra thế này.
Có nhiều nha hoàn ở đây như vậy, lỡ có kẻ lắm mồm truyền chuyện hôm nay ra ngoài, chẳng phải ông ta cũng mang tiếng là không phân biệt đích thứ, để mặc cho thứ nữ ức hiếp đích nữ hay sao.
Tần Lăng Hàm nhìn thấu suy nghĩ của Tần Viễn Đức.
Nàng cố gắng kìm nén tiếng khóc, từ từ mở lời: "Cha, hôm nay nhi nữ và muội muội xảy ra tranh chấp, cũng là bất đắc dĩ."
Tần Viễn Đức cũng biết tính nhu nhược của Tần Lăng Hàm nên để nàng tiếp tục nói.
Tần Lăng Hàm liếc nhìn Tần Vân Yên, tiếp tục nói: "Hôm nay muội muội dẫn người đến, là muốn cướp địa khế ba gian cửa hàng trong tay nhi nữ. Cha cũng biết, ba gian cửa hàng này, là trước khi mất, tổ mẫu đặc biệt căn dặn để dành làm của hồi môn cho nhi nữ."
"Nếu nhi nữ cứ thế mà giao ra, một là hổ thẹn với sự yêu thương của tổ mẫu. Hai là, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ngoài sẽ bàn tán về cha như thế nào?"
"Nhi nữ không muốn, cũng không dám làm người bất hiếu như vậy."
Lời nói của Tần Lăng Hàm cũng khiến Tần Viễn Đức không khỏi suy nghĩ.
Nếu hôm nay để Tần Vân Yên cướp đi cửa hàng thì chẳng khác nào không tôn trọng di chúc của lão phu nhân, như vậy chẳng phải ông ta cũng trở thành kẻ bất hiếu hay sao?
Tần Viễn Đức vốn rất coi trọng thanh danh của mình, nghĩ đến đây, ông ta trừng mắt nhìn Tần Vân Yên, cảm thấy mình thực sự đã chiều hư nhi nữ này, khiến nó hành xử phóng túng như vậy, ngay cả thanh danh của ông ta cũng không coi vào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro