Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 52
Hi Vũ
2024-11-20 21:34:11
Kỳ Bạch gieo mầm lấy về, tưới nước, làm phì, kế tiếp chính là chờ đợi.
Được rồi, hắn thừa nhận, dược thảo cái gì, hắn thật sự là không biết gieo, thế nhưng hẳn là giống trồng hoa các loại, có lẽ không có gì khác biệt đi!
Sau khi gieo mầm xuống, Kỳ Bạch gần như mỗi ngày đều muốn đi xem một chút, chỉ là, mỗi ngày đều là đi đầy chờ mong về ngập thất vọng, quả thực chính là tự tìm ngược. Cho dù như thế, hắn vẫn làm không biết mệt, cho nên nói, siêu cấp M theo lời Bạch Ngọc, theo một trình độ nào đó, quá là đúng.
Việt Kha nhàn rỗi nghỉ ở nhà, trong nhất thời Kỳ Bạch không quen y cứ đảo tới đảo lui trước mắt hắn, bất quá cứ ngày qua ngày, cũng quen. Chính yếu là, có Việt Kha ở đây, rất nhiều việc đều không cần hắn động thủ, hắn chỉ cần động động miệng là ok, quả thực là đãi ngộ cho lãnh đạo. Trong mấy ngày này, Kỳ Bạch còn nhất nhất làm hết mỹ thực chỉ cần có điều kiện trong đầu mình ra, tư thế kia, chỉ hận không thể nuôi Việt tướng quân trong vài ngày ngắn ngủi thành một người mập mạp.
Hai người ở bên nhau, cũng không phải luôn cùng một chỗ, mà là ai làm việc nấy, Kỳ Bạch cũng sẽ chia sẻ chuyện thú vị mình gặp cùng y. Đối với chuyện này, Kỳ Bạch tỏ vẻ, không còn cách nào a, ai kêu người bên cạnh hắn là hũ nút, áp lực nặng nề a!
Mấy ngày này có thể nói là thời gian an bình thoải mái nhất từ khi hai người gặp nhau tới nay, nửa tháng sau, Việt Kha đột nhiên nói Kỳ Bạch hảo hảo chuẩn bị quần áo, y cũng thay trang phục vừa không quá long trọng vừa không khiến người ta coi thường.
Kỳ Bạch kéo kéo trang phục trên người, ngẩng đầu nhìn hai người một cao một thấp ở trong gương, hỏi, “Chúng ta hôm nay đi đâu?” Hắn mặc một bộ quần áo dạo phố được cắt may khéo léo, màu thiên trắng, khá là ưu nhã, làm hắn càng giống một tiểu vương tử anh tuấn.
bên cạnh Hắn là Việt Kha cũng mặc đồ dạo phố, không phải đen nhất quán, ngược lại là màu lam, khiến khuôn mặt y bình thường thoạt nhìn có chút nghiêm túc cũng thả lỏng vài phần. Y dáng cao, một bàn tay đắp lên trên vai Kỳ Bạch, từ trong gương, vừa vặn có thể thấy được ánh mắt y đang ôn nhu nhìn Kỳ Bạch.
Trong nhất thời, tim Kỳ Bạch có chút đập gia tốc.
Đòi mạng a, mỹ nhân kế cái gì, hắn đã lâu không cảm nhận được!
Ôm phần tim đang nhảy đùng đùng, Kỳ Bạch giả bộ bình tĩnh, mà không biết vành tai hồng hồng của mình, sớm đứng cảm xúc của hắn.
Việt Kha cầm lấy một món trang sức cài áo khom lưng vừa đeo trên ngực cho hắn, vừa nói, “Lần trước không phải có nói, để em học tập cùng Chu lão sao!”
Kỳ Bạch lập tức liền mở to hai mắt nhìn, bấu cứng lấy vai Việt Kha, nói, “Ý của anh là, Chu lão đồng ý nhận em?” Lần trước nghe Việt Kha nói về Chu lão, Kỳ Bạch có chút xúc động mong muốn bái lão làm thầy để học tập, chỉ là nghe Việt Kha nói lão không dễ nhận đồ đệ, tâm tư này cũng nhạt đi.
Ấn theo điều kiện của Chu lão, chỉ cần lão đồng ý, mấy gia tộc kia và cả Quân bộ chắc chắn đều sẽ ùn ùn gửi người đến chỗ lão, hơn nữa đưa lên tuyệt đối đều là thiên chi kiêu tử. Kỳ Bạch cũng không muốn chuyện của mình khiến lão khó xử, nhiều người có thân phận có địa vị như vậy cũng không thể khiến Chu lão động tâm, huống chi, một thiếu tướng nho nhỏ như Việt Kha.
Chỉ là, chuyện vốn đã không ôm hi vọng hiện tại đột nhiên có người nói hắn có hi vọng, hắn có thể không hưng phấn sao?
“Cũng không phải!” Trái ngược với Kỳ Bạch hưng phấn, Việt Kha không chút hoang mang, còn nhàn rỗi điều chỉnh góc độ cài áo cho hắn.
Kỳ Bạch chờ mà lòng như bị trăm móng cào cho ngứa ngáy, nhịn không được thúc giục, “Không phải cái gì, anh nói mau a!”
Việt Kha nhìn bộ dáng hắn sốt ruột, xoa xoa đầu hắn, nói, “Đây chỉ là một cơ hội mà thôi, không biết vì sao, trước đó vài ngày Chu lão đột nhiên nói lão muốn nhận đồ, chỉ cần có ý định, đều có thể đi thử một lần! Anh chỉ có thể cung cấp cho em một cơ hội như vậy, có được hay không, tất cả tùy thuộc vào em.”
Kỳ Bạch trừng lớn hai mắt, đột nhiên lên tiếng, “Vận khí em tốt tới vậy sao?”
Việt Kha nở nụ cười, nói, “Từ khi nào em kết luận vận khí mình tốt?”
“Hắc hắc!” Kỳ Bạch cười hai mắt cong cong, chỉ nhìn thấy lông mi đen nhếch lên, có chút đắc ý nói, “Chẳng lẽ không đúng? Ngay lúc em muốn học trung y, Chu lão liền muốn nhận đồ đệ, còn không phải cố ý chuẩn bị cho em sao? Anh yên tâm đi, em chắc chắn có thể được!”
Việt Kha, “…” Nhóc con xui xẻo này, rốt cuộc là lấy logic cùng tự tin từ đâu chứ?
“Ai nha, đã chín giờ, chúng ta đi mau!” Kỳ Bạch xem thời gian, nhất thời lòng như lửa đốt, bắt lấy tay Việt Kha xông ra bên ngoài, quả thực là gấp không thể chờ.
“Đừng vội!” Việt Kha giữ chặt tay hắn,“Thời gian của chúng ta còn rất nhiều!”
Kỳ Bạch liếc mắt nhìn y, “Anh không biết gì cả, chúng ta đến sớm, còn có thể giành được một phần ấn tượng!” Như vậy tỷ lệ bái sư có thể cao hơn.
Phần ấn tượng?
Việt Kha dở khóc dở cười, không biết suy nghĩ kỳ quặc này của hắn rốt cuộc từ chỗ nào đến, quả thực không hề giống người nơi này.
Đích đến của họ cách không xa, lái xe mười phút là tới. Đó là một khách sạn, ba tầng, trang hoàng cực kỳ tráng lệ, chỗ họ cần đến là tầng ba.
Đó là một đại sảnh, bên trong trang trí vô cùng vui mắt, trên trần gắn đèn treo tường xinh đẹp, bốn phía còn gieo trồng hoa hoa thảo thảo. Trong đại sảnh có dãy bàn chất đầy trật tự, phía trên bị vải đen che phủ, không biết đặt cái gì, rất thần bí.
Lúc họ đến người tới trước đã không ít, đại đa số đều đang bắt chuyện lẫn nhau. Kỳ Bạch chú ý thấy người đến đều là một trưởng bối mang theo một tiểu bối, trên mặt mấy trưởng bối kia đều tươi cười xã giao, mà đám tiểu bối, kỹ thuật che giấu cảm xúc lại không được cao siêu như vậy, trong mắt nhìn về phía những người khác ân ẩn đều mang theo địch ý.
“Anh đoán xem, bên trong đây sẽ là thứ gì?” Hai người nhân lúc những người khác chưa phát hiện lặng lẽ tìm một nơi yên lặng ngồi xuống, Kỳ Bạch nhỏ giọng hỏi bên tai Việt Kha.
Vị trí họ ngồi là ở giữa đám hoa cỏ, rất bí ẩn, ở trong này, bọn họ có thể nhìn thấy những người khác, những người khác lại nhìn không thấy bọn họ.
Tư thái Việt Kha thả lỏng hiếm thấy, từ sau khi rời khỏi Quân bộ, y hành động tuy rằng vẫn không giấu được phong cách quân nhân, thế nhưng tư thái lại bình thản hơn rất nhiều, cho dù vẫn là mười phần khí thế, lại bớt đi vài phần áp bách.
Nếu nói trước kia y là một thanh kiếm săc bén thông suốt, thì hiện tại y chính là một con báo thu hồi tất cả răng nanh lại, thoạt nhìn ưu nhã, nhưng cũng nguy hiểm đến cực điểm.
“Mấy thứ này, em hẳn phải rất quen thuộc mới đúng!” Việt Kha nhìn hắn.
Kỳ Bạch vốn chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản không ngờ Việt Kha sẽ biết. Bởi vì người ta dùng vải đen che phủ, Việt Kha lại không có mắt nhìn xuyên vật, sao lại biết? Cho nên, khi nghe Việt Kha đáp lời, cằm cũng sắp rớt xuống.
“Làm sao anh biết?”
Việt Kha không trả lời, chỉ là xoa xoa mũi. Khôngòn cách nào, khứu giác rất linh mẫn, mùi vị thật sự quá nặng, y có muốn không biết cũng không được.
Kỳ Bạch nhíu mày nghĩ nghĩ, suy đoán, “Thứ này, không phải là dược thảo đó chứ?”
Việt Kha cho hắn một ánh mắt em thật thông minh.
Kỳ Bạch khụt khịt mũi, rất cố gắng ngửi, sau một lúc lâu mới ngửi được một tia mùi, quả nhiên là mùi vị đắng chát đặc trưng của thảo dược.
“Em nói xem, bọn họ lấy dược thảo đến làm gì?”
Kỳ Bạch cau mày nghĩ, suy đoán, “Nếu là cửa đầu tiên, như vậy hẳn là sẽ không quá khó khăn mới đúng. Bất quá, cũng chưa chắc, nói không chừng người ta lại thích đi ngược đường như vậy!”
Việt Kha tựa trên ghế xem Kỳ Bạch nhăn mặt cắn môi suy nghĩ, trong lòng rất vui vẻ, quả thật là ác thú.
Tiếng trao đổi đột nhiên nhỏ đi, một nam nhân mặc âu phục đứng ở trên đài cao phía trước. Đó là một thanh niên, khoảng hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn rất ổn trọng, không kiêu ngạo không nóng nảy.
“Các vị, tôi là Thư Nhận, rất vinh hạnh khi mọi người đã đến đây, tham gia tuyển chọn gia sư thu đồ đệ, tôi trước tiên ở nơi này chúc các vị có thể trở thành sư đệ của tôi! Được rồi, tôi sẽ không nhiều lời vô nghĩa nữa, mọi người đã thấy những cái bàn phủ vải đen rồi chứ? Phía dưới lớp vải đen là một ít dược thảo cơ bản,” Người kia ra hiệu cho nhân viên làm việc xốc vải lên, dưới đó quả nhiên là dược thảo xanh rì rậm rạp.
“Việc các vị hiện tại cần làm chính là, trong thời gian quy định, phân rõ chỗ dược thảo này, nói được tác dụng, tập tính, dược tính. Phân rõ được một trăm cây, là có thể tham gia vòng tiếp theo! Vậy hiện tại, xin mời những người không liên quan rời khỏi đại sảnh!”
Việt Kha đứng lên, cho Kỳ Bạch một ánh mắt, vô thanh nói với hắn vài chữ, bước từng bước chân như đã dùng thước đo lường hoàn hảo từ trước, dẫn đầu đi ra ngoài.
Kỳ Bạch nhìn theo bóng lưng y, mãi đến khi không thấy nữa, mới đi ra.
Bộ dạng hắn ở khu Nhất rất xa lạ, thấy hắn, ánh mắt mọi người đều như có như không dừng ở trên người hắn, suy đoán người này là ai.
Đợi toàn bộ những người không liên quan đi ra ngoài, Thư Nhận lúc này mới không nhanh không chậm lên tiếng, “Thời gian chỉ có nửa giờ, trong nửa giờ này, các vị phải tìm ra dược thảo mình biết, sau đó đưa vào bộ đàm này.”
Nhân viên đưa bộ đàm cho bọn họ, đó là một sản phẩm điện tử hình thức đồng hồ, màu trắng, khá giống di động trước kia Kỳ Bạch dùng, đương nhiên, di động này cao cấp hơn nhiều.
Đợi ai cũng có bộ đàm, Thư Nhận cao giọng hạ lệnh nói, “Tính thời gian, bắt đầu!”
Theo lời nói, mọi người lập tức vây quanh bàn bốn phía. Người tham gia khảo nghiệm không nhiều, chỉ có ba mươi ba, đều trẻ tuổi, lớn nhất cũng không quá mười tám tuổi.
Kỳ Bạch đến trước một cái bàn dài, đặt trước mặt hắn là một cọng cây màu vàng, to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh, ân ẩn tỏa mùi. Kỳ Bạch mở bộ đàm ra, trước mặt hắn phóng ra một màn hình màu trắng.
Tên gọi: Gốc Héo Khô
Tập tính: Sinh trưởng ở đầm lầy, những nơi thổ nhưỡng ướt át.
Dược tính: Vị đắng, dược tính kịch liệt, có độc
Tác dụng: Lấy nửa lạng ong mật loại tốt, nửa gam gốc Héo Khô, thêm cỏ dại, có công hiệu giải độc, cầm máu vân vân.
Gốc Héo Khô này, kỳ thật trừ cầm máu giải độc ra, còn có thể phối hợp cùng dược thảo khác, tác dụng rất rộng, Kỳ Bạch chỉ là lấy một trong số đó mà thôi.
So sánh với người khác, quân bài lớn nhất chưa lật của Kỳ Bạch chính là dị năng của hắn — phân biệt, quả thực chính là tạo ra vì trường thi đấu này. Nếu như vậy mà hắn còn không qua được, chỉ có thể tự sát.
Đối với bản thân mang máy gian lận này, Kỳ Bạch một chút cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ. Có dị năng, cũng là một loại thực lực, đương nhiên, hắn còn không ngu ngốc đến mức nói ra chuyện này ha.
Nói tóm lại, hắn rất vui vẻ ~~
Được rồi, hắn thừa nhận, dược thảo cái gì, hắn thật sự là không biết gieo, thế nhưng hẳn là giống trồng hoa các loại, có lẽ không có gì khác biệt đi!
Sau khi gieo mầm xuống, Kỳ Bạch gần như mỗi ngày đều muốn đi xem một chút, chỉ là, mỗi ngày đều là đi đầy chờ mong về ngập thất vọng, quả thực chính là tự tìm ngược. Cho dù như thế, hắn vẫn làm không biết mệt, cho nên nói, siêu cấp M theo lời Bạch Ngọc, theo một trình độ nào đó, quá là đúng.
Việt Kha nhàn rỗi nghỉ ở nhà, trong nhất thời Kỳ Bạch không quen y cứ đảo tới đảo lui trước mắt hắn, bất quá cứ ngày qua ngày, cũng quen. Chính yếu là, có Việt Kha ở đây, rất nhiều việc đều không cần hắn động thủ, hắn chỉ cần động động miệng là ok, quả thực là đãi ngộ cho lãnh đạo. Trong mấy ngày này, Kỳ Bạch còn nhất nhất làm hết mỹ thực chỉ cần có điều kiện trong đầu mình ra, tư thế kia, chỉ hận không thể nuôi Việt tướng quân trong vài ngày ngắn ngủi thành một người mập mạp.
Hai người ở bên nhau, cũng không phải luôn cùng một chỗ, mà là ai làm việc nấy, Kỳ Bạch cũng sẽ chia sẻ chuyện thú vị mình gặp cùng y. Đối với chuyện này, Kỳ Bạch tỏ vẻ, không còn cách nào a, ai kêu người bên cạnh hắn là hũ nút, áp lực nặng nề a!
Mấy ngày này có thể nói là thời gian an bình thoải mái nhất từ khi hai người gặp nhau tới nay, nửa tháng sau, Việt Kha đột nhiên nói Kỳ Bạch hảo hảo chuẩn bị quần áo, y cũng thay trang phục vừa không quá long trọng vừa không khiến người ta coi thường.
Kỳ Bạch kéo kéo trang phục trên người, ngẩng đầu nhìn hai người một cao một thấp ở trong gương, hỏi, “Chúng ta hôm nay đi đâu?” Hắn mặc một bộ quần áo dạo phố được cắt may khéo léo, màu thiên trắng, khá là ưu nhã, làm hắn càng giống một tiểu vương tử anh tuấn.
bên cạnh Hắn là Việt Kha cũng mặc đồ dạo phố, không phải đen nhất quán, ngược lại là màu lam, khiến khuôn mặt y bình thường thoạt nhìn có chút nghiêm túc cũng thả lỏng vài phần. Y dáng cao, một bàn tay đắp lên trên vai Kỳ Bạch, từ trong gương, vừa vặn có thể thấy được ánh mắt y đang ôn nhu nhìn Kỳ Bạch.
Trong nhất thời, tim Kỳ Bạch có chút đập gia tốc.
Đòi mạng a, mỹ nhân kế cái gì, hắn đã lâu không cảm nhận được!
Ôm phần tim đang nhảy đùng đùng, Kỳ Bạch giả bộ bình tĩnh, mà không biết vành tai hồng hồng của mình, sớm đứng cảm xúc của hắn.
Việt Kha cầm lấy một món trang sức cài áo khom lưng vừa đeo trên ngực cho hắn, vừa nói, “Lần trước không phải có nói, để em học tập cùng Chu lão sao!”
Kỳ Bạch lập tức liền mở to hai mắt nhìn, bấu cứng lấy vai Việt Kha, nói, “Ý của anh là, Chu lão đồng ý nhận em?” Lần trước nghe Việt Kha nói về Chu lão, Kỳ Bạch có chút xúc động mong muốn bái lão làm thầy để học tập, chỉ là nghe Việt Kha nói lão không dễ nhận đồ đệ, tâm tư này cũng nhạt đi.
Ấn theo điều kiện của Chu lão, chỉ cần lão đồng ý, mấy gia tộc kia và cả Quân bộ chắc chắn đều sẽ ùn ùn gửi người đến chỗ lão, hơn nữa đưa lên tuyệt đối đều là thiên chi kiêu tử. Kỳ Bạch cũng không muốn chuyện của mình khiến lão khó xử, nhiều người có thân phận có địa vị như vậy cũng không thể khiến Chu lão động tâm, huống chi, một thiếu tướng nho nhỏ như Việt Kha.
Chỉ là, chuyện vốn đã không ôm hi vọng hiện tại đột nhiên có người nói hắn có hi vọng, hắn có thể không hưng phấn sao?
“Cũng không phải!” Trái ngược với Kỳ Bạch hưng phấn, Việt Kha không chút hoang mang, còn nhàn rỗi điều chỉnh góc độ cài áo cho hắn.
Kỳ Bạch chờ mà lòng như bị trăm móng cào cho ngứa ngáy, nhịn không được thúc giục, “Không phải cái gì, anh nói mau a!”
Việt Kha nhìn bộ dáng hắn sốt ruột, xoa xoa đầu hắn, nói, “Đây chỉ là một cơ hội mà thôi, không biết vì sao, trước đó vài ngày Chu lão đột nhiên nói lão muốn nhận đồ, chỉ cần có ý định, đều có thể đi thử một lần! Anh chỉ có thể cung cấp cho em một cơ hội như vậy, có được hay không, tất cả tùy thuộc vào em.”
Kỳ Bạch trừng lớn hai mắt, đột nhiên lên tiếng, “Vận khí em tốt tới vậy sao?”
Việt Kha nở nụ cười, nói, “Từ khi nào em kết luận vận khí mình tốt?”
“Hắc hắc!” Kỳ Bạch cười hai mắt cong cong, chỉ nhìn thấy lông mi đen nhếch lên, có chút đắc ý nói, “Chẳng lẽ không đúng? Ngay lúc em muốn học trung y, Chu lão liền muốn nhận đồ đệ, còn không phải cố ý chuẩn bị cho em sao? Anh yên tâm đi, em chắc chắn có thể được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việt Kha, “…” Nhóc con xui xẻo này, rốt cuộc là lấy logic cùng tự tin từ đâu chứ?
“Ai nha, đã chín giờ, chúng ta đi mau!” Kỳ Bạch xem thời gian, nhất thời lòng như lửa đốt, bắt lấy tay Việt Kha xông ra bên ngoài, quả thực là gấp không thể chờ.
“Đừng vội!” Việt Kha giữ chặt tay hắn,“Thời gian của chúng ta còn rất nhiều!”
Kỳ Bạch liếc mắt nhìn y, “Anh không biết gì cả, chúng ta đến sớm, còn có thể giành được một phần ấn tượng!” Như vậy tỷ lệ bái sư có thể cao hơn.
Phần ấn tượng?
Việt Kha dở khóc dở cười, không biết suy nghĩ kỳ quặc này của hắn rốt cuộc từ chỗ nào đến, quả thực không hề giống người nơi này.
Đích đến của họ cách không xa, lái xe mười phút là tới. Đó là một khách sạn, ba tầng, trang hoàng cực kỳ tráng lệ, chỗ họ cần đến là tầng ba.
Đó là một đại sảnh, bên trong trang trí vô cùng vui mắt, trên trần gắn đèn treo tường xinh đẹp, bốn phía còn gieo trồng hoa hoa thảo thảo. Trong đại sảnh có dãy bàn chất đầy trật tự, phía trên bị vải đen che phủ, không biết đặt cái gì, rất thần bí.
Lúc họ đến người tới trước đã không ít, đại đa số đều đang bắt chuyện lẫn nhau. Kỳ Bạch chú ý thấy người đến đều là một trưởng bối mang theo một tiểu bối, trên mặt mấy trưởng bối kia đều tươi cười xã giao, mà đám tiểu bối, kỹ thuật che giấu cảm xúc lại không được cao siêu như vậy, trong mắt nhìn về phía những người khác ân ẩn đều mang theo địch ý.
“Anh đoán xem, bên trong đây sẽ là thứ gì?” Hai người nhân lúc những người khác chưa phát hiện lặng lẽ tìm một nơi yên lặng ngồi xuống, Kỳ Bạch nhỏ giọng hỏi bên tai Việt Kha.
Vị trí họ ngồi là ở giữa đám hoa cỏ, rất bí ẩn, ở trong này, bọn họ có thể nhìn thấy những người khác, những người khác lại nhìn không thấy bọn họ.
Tư thái Việt Kha thả lỏng hiếm thấy, từ sau khi rời khỏi Quân bộ, y hành động tuy rằng vẫn không giấu được phong cách quân nhân, thế nhưng tư thái lại bình thản hơn rất nhiều, cho dù vẫn là mười phần khí thế, lại bớt đi vài phần áp bách.
Nếu nói trước kia y là một thanh kiếm săc bén thông suốt, thì hiện tại y chính là một con báo thu hồi tất cả răng nanh lại, thoạt nhìn ưu nhã, nhưng cũng nguy hiểm đến cực điểm.
“Mấy thứ này, em hẳn phải rất quen thuộc mới đúng!” Việt Kha nhìn hắn.
Kỳ Bạch vốn chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản không ngờ Việt Kha sẽ biết. Bởi vì người ta dùng vải đen che phủ, Việt Kha lại không có mắt nhìn xuyên vật, sao lại biết? Cho nên, khi nghe Việt Kha đáp lời, cằm cũng sắp rớt xuống.
“Làm sao anh biết?”
Việt Kha không trả lời, chỉ là xoa xoa mũi. Khôngòn cách nào, khứu giác rất linh mẫn, mùi vị thật sự quá nặng, y có muốn không biết cũng không được.
Kỳ Bạch nhíu mày nghĩ nghĩ, suy đoán, “Thứ này, không phải là dược thảo đó chứ?”
Việt Kha cho hắn một ánh mắt em thật thông minh.
Kỳ Bạch khụt khịt mũi, rất cố gắng ngửi, sau một lúc lâu mới ngửi được một tia mùi, quả nhiên là mùi vị đắng chát đặc trưng của thảo dược.
“Em nói xem, bọn họ lấy dược thảo đến làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Bạch cau mày nghĩ, suy đoán, “Nếu là cửa đầu tiên, như vậy hẳn là sẽ không quá khó khăn mới đúng. Bất quá, cũng chưa chắc, nói không chừng người ta lại thích đi ngược đường như vậy!”
Việt Kha tựa trên ghế xem Kỳ Bạch nhăn mặt cắn môi suy nghĩ, trong lòng rất vui vẻ, quả thật là ác thú.
Tiếng trao đổi đột nhiên nhỏ đi, một nam nhân mặc âu phục đứng ở trên đài cao phía trước. Đó là một thanh niên, khoảng hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn rất ổn trọng, không kiêu ngạo không nóng nảy.
“Các vị, tôi là Thư Nhận, rất vinh hạnh khi mọi người đã đến đây, tham gia tuyển chọn gia sư thu đồ đệ, tôi trước tiên ở nơi này chúc các vị có thể trở thành sư đệ của tôi! Được rồi, tôi sẽ không nhiều lời vô nghĩa nữa, mọi người đã thấy những cái bàn phủ vải đen rồi chứ? Phía dưới lớp vải đen là một ít dược thảo cơ bản,” Người kia ra hiệu cho nhân viên làm việc xốc vải lên, dưới đó quả nhiên là dược thảo xanh rì rậm rạp.
“Việc các vị hiện tại cần làm chính là, trong thời gian quy định, phân rõ chỗ dược thảo này, nói được tác dụng, tập tính, dược tính. Phân rõ được một trăm cây, là có thể tham gia vòng tiếp theo! Vậy hiện tại, xin mời những người không liên quan rời khỏi đại sảnh!”
Việt Kha đứng lên, cho Kỳ Bạch một ánh mắt, vô thanh nói với hắn vài chữ, bước từng bước chân như đã dùng thước đo lường hoàn hảo từ trước, dẫn đầu đi ra ngoài.
Kỳ Bạch nhìn theo bóng lưng y, mãi đến khi không thấy nữa, mới đi ra.
Bộ dạng hắn ở khu Nhất rất xa lạ, thấy hắn, ánh mắt mọi người đều như có như không dừng ở trên người hắn, suy đoán người này là ai.
Đợi toàn bộ những người không liên quan đi ra ngoài, Thư Nhận lúc này mới không nhanh không chậm lên tiếng, “Thời gian chỉ có nửa giờ, trong nửa giờ này, các vị phải tìm ra dược thảo mình biết, sau đó đưa vào bộ đàm này.”
Nhân viên đưa bộ đàm cho bọn họ, đó là một sản phẩm điện tử hình thức đồng hồ, màu trắng, khá giống di động trước kia Kỳ Bạch dùng, đương nhiên, di động này cao cấp hơn nhiều.
Đợi ai cũng có bộ đàm, Thư Nhận cao giọng hạ lệnh nói, “Tính thời gian, bắt đầu!”
Theo lời nói, mọi người lập tức vây quanh bàn bốn phía. Người tham gia khảo nghiệm không nhiều, chỉ có ba mươi ba, đều trẻ tuổi, lớn nhất cũng không quá mười tám tuổi.
Kỳ Bạch đến trước một cái bàn dài, đặt trước mặt hắn là một cọng cây màu vàng, to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh, ân ẩn tỏa mùi. Kỳ Bạch mở bộ đàm ra, trước mặt hắn phóng ra một màn hình màu trắng.
Tên gọi: Gốc Héo Khô
Tập tính: Sinh trưởng ở đầm lầy, những nơi thổ nhưỡng ướt át.
Dược tính: Vị đắng, dược tính kịch liệt, có độc
Tác dụng: Lấy nửa lạng ong mật loại tốt, nửa gam gốc Héo Khô, thêm cỏ dại, có công hiệu giải độc, cầm máu vân vân.
Gốc Héo Khô này, kỳ thật trừ cầm máu giải độc ra, còn có thể phối hợp cùng dược thảo khác, tác dụng rất rộng, Kỳ Bạch chỉ là lấy một trong số đó mà thôi.
So sánh với người khác, quân bài lớn nhất chưa lật của Kỳ Bạch chính là dị năng của hắn — phân biệt, quả thực chính là tạo ra vì trường thi đấu này. Nếu như vậy mà hắn còn không qua được, chỉ có thể tự sát.
Đối với bản thân mang máy gian lận này, Kỳ Bạch một chút cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ. Có dị năng, cũng là một loại thực lực, đương nhiên, hắn còn không ngu ngốc đến mức nói ra chuyện này ha.
Nói tóm lại, hắn rất vui vẻ ~~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro