Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư
Chương 54
Hi Vũ
2024-11-20 21:34:11
Về nhà, Kỳ Bạch nhanh chóng cầm lấy Phỉ Thúy bắt đầu hấp thụ sức mạnh bổ sung tinh thần lực của mình. Dị năng của hắn thuộc kiểu dị năng tinh thần lực, tiêu hao quá độ đại não sẽ đau giống bị kim đâm, rất khó chịu.
Sức mạnh trong Phỉ Thúy bị cuồn cuộn không ngừng hấp thụ vào trong cơ thể, đau đớn của đại não lập tức giảm bớt vài phần. Kỳ Bạch thở dài một hơi, thề sau này không được làm chuyện ngu xuẩn như hôm nay, đau chết người đó!
Trên tay hắn cầm là một khối Phỉ Thúy Tử La Lan cao cấp nhất, nếu trước đây Kỳ Bạch thấy Phỉ Thúy tốt như thế, đã sớm hai mắt phóng điện. Nhưng Phỉ Thúy ở trong này chỉ là một loại đá năng lượng có thể hấp thu năng lượng, bất tri bất giác, Kỳ Bạch thấy Phỉ Thúy cực phẩm tuy rằng vẫn còn theo bản năng hơi kích động một phen, thế nhưng thái độ đã chuyển biến. Ít nhất hiện tại hắn có thể mặt không đổi sắc tùy tay hấp thu một khối Phỉ Thúy kiếp trước khiến người ta đỏ mắt, một chút cũng không đau lòng.
Khi màu sắc Phỉ Thúy trở nên càng lúc càng mờ nhạt, Kỳ Bạch cân nhắc đến lượng hấp thu bình thường, muốn ngừng lại. Nhưng ngừng một chút, hắn mới phát giác dừng không được.
Thân thể hắn như là một cái động không đáy, không ngừng hấp thu Phỉ Thúy trên tay, kia tốc độ có thể so với điên cuồng. Hơn nữa hấp thu năng lượng của cả một khối Phỉ Thúy hoàn chỉnh, thân thể hắn vẫn chưa thỏa mãn, một loại khát vọng từ chỗ sâu trong đáy lòng nảy sinh, đó là khát vọng đối với năng lượng. Còn là một loại đói khát từ trong lòng sinh ra, dường như hắn đã biến thành một con ác thú, không ngừng nhấm nuốt.
Trên trán hắn chảy ra mồ hôi tinh mịn, cảm thấy thân thể đói khát càng ngày càng nghiêm trọng, dường như cả người đều muốn nhập ma. Trong phút mành chỉ treo chuông này, một thứ với xúc tu ấm áp được nhét vào tay hắn, năng lượng cuồn cuộn không ngừng từ thứ đó tràn vào thân thể, khiến thân thể đói khát dễ chịu hơn chút.
Mãi đến khi hấp thu hết ba khối, Kỳ Bạch mới cảm giác được thân thể hắn ‘ăn no’, mà đồng thời, trong đầu hắn truyền đến tiếng toàn thân thỉnh thoảng ‘răng rắc’, như là cửa xả lũ vậy, năng lượng khổng lồ tràn vào, lưu chuyển trong cơ thể. Thế nhưng thân thể chẳng những không thiếu thoải mái, ngược lại cảm giác vô cùng ấm áp, như là ngâm trong nước ấm.
Chờ Kỳ Bạch mở to mắt, trong thoáng chốc liền trực diện đối mặt với một đôi hắc đồng.
Người Trung Quốc đại đa số màu mắt kỳ thật là màu nâu, không phải là đen, nhưng mọi người đều cho là như vậy. Thế nhưng, Việt Kha lại có được đôi con ngươi đen cực kỳ đồng nhất, lấp lánh như sao, sâu thẳm như lốc xoáy. Bị đôi mắt kia nhìn, rất dễ sinh ra cảm giác thiên trường địa cửu. Mỗi lần Kỳ Bạch chỉ cần đối diện với ánh mắt của y, liền bất giác bị y quyến rũ.
Lúc này cũng không ngoại lệ, Kỳ Bạch vừa nhìn vào mắt y tựa như mất hồn, chỉ có thể si ngốc nhìn y. Nhưng lần này Việt Kha không giống bình thường hay trêu tức nhìn hắn, ngược lại nghiêng người, đôi cánh tay thép giao nhau phía sau Kỳ Bạch, vững vàng ôm người vào trong ngực.
Bị ôm như vậy, Kỳ Bạch lúc này mới lấy lại tinh thần, cảm giác thái độ Việt Kha có chút kỳ quái, cũng không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn mặc y ôm.
Việt Kha người này, tuy rằng thoạt nhìn không quá cường tráng, thế nhưng không có một ai dám hoài nghi sức mạnh của y, bị y ôm, rất dễ có cảm giác an tâm. Lúc trước trong một đám người khu Nhất ở khu Tam kia, nguyên nhân Kỳ Bạch từ cái nhìn đầu tiên liền lựa chọn y không hẳn không có điểm này.
Ở bên y, rất dễ an tâm, rất thả lỏng. Đương nhiên, những người khác an tâm là đúng, bởi vì Việt Kha rất mạnh. Thế nhưng thả lỏng gì đó, có lẽ chỉ có Kỳ Bạch thấy vậy.
Sau một lúc lâu, cảm giác được cảm xúc y thả lỏng, Kỳ Bạch vội vàng thử hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Kỳ Bạch cảm giác được đầu y động một chút, sau đó một luồng nhiệt khí phun vào bên trong tai hắn, sau đó là một thứ mềm mềm đụng chạm trên dái tai.
Kỳ Bạch run run cả người, gần như trong nháy mắt thân thể mềm nhũn, một mạt đỏ sẫm xuất hiện từ dái tai sau đó lan tràn đến trên mặt. Vô số lần hôn môi, khiến hắn ý thức được xúc cảm mềm mềm kia là cái gì – môi Việt Kha. Môi của Việt Kha vô cùng không tương xứng cùng bề ngoài của y, mềm mềm, hôn lên vô cùng thoải mái.
“Em biết không? Vừa rồi em làm anh sợ muốn chết!” Giọng trầm thấp vang lên bên tai, trong đó là sợ hãi giấu không nổi, cũng là thống khổ khi người mình quý trọng nhất gặp nguy hiểm mà mình lại bất lực.
Kỳ Bạch hơi hơi sửng sốt, cũng đoán được là trạng thái ban đầu của mình khiến y hoảng sợ, trong lòng không khỏi dâng lên chua xót.
Chỉ có khi đối phương đặt mình vào trong lòng, mới coi trọng đối với an nguy của mình như thế. Cho dù an toàn rồi, y vẫn sẽ thấy không ngừng sợ.
“Thật xin lỗi!” Không biết vì sao lại đáp ba chữ này, nhưng Kỳ Bạch lại cảm giác nước mắt có chút không nhịn được, hắn cũng ôm ngược đối phương, mềm giọng an ủi nói, “Đừng lo lắng, em không sao, vận khí của em trước giờ luôn rất tốt!”
Đôi tay lớn ôm trọn mặt hắn, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mắt, sau đó ôn nhu mút vào.
Đột ngột, Kỳ Bạch còn chưa kịp phản ứng, lại bị ôm ngang đứng lên. Nhìn khuôn mặt y bình tĩnh thế nhưng đôi mắt đen thẳm lúc này lại tràn ngập lửa nóng, trong lòng Kỳ Bạch ân ẩn có một loại cảm giác ‘rốt cuộc ngày này cũng đến’.
Không cho hắn cơ hội phản ứng, một nụ hôn nóng cháy đã rơi xuống môi hắn. Đầu lưỡi quấn quýt, nước bọttương giao, tư thái thân mật nhất, càng thêm có vô số ôn nhu mật ý, khiến người ta nhịn không được say mê.
Mãi đến khi bị ném lên trên giường, Kỳ Bạch vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt vừa rồi, chưa kịp hồi thần. Chờ hắn phản ứng lại, thân thể đầy áp bách của đối phương đã đè lên, cho dù bế hắn hôn đi lên cả một tầng lầu, khí tức Việt Kha vẫn không có một chút loạn, biểu hiện tố chất thân thể cực kỳ tốt.
Nhìn tình cẩm mãnh liệt của y, hai mắt ám chỉ ý tứ hàm xúc, trong lòng Kỳ Bạch bộp một tiếng, đại não còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã bắt đầu chạy trốn sang bên cạnh. Giãy dụa yếu ớt kia giống như là một con mồi bị báo săn bắt giữ, rõ ràng không thoát được, lại còn hy vọng vào may mắn.
“Anh muốn em!” Một bàn tay lớn nắm trụ tay hắn, mười ngón đan xen, khiến lòng người tê dại, theo sau là mưa hôn đảo trời lộn đất.
Tiếng khóc rên rỉ thở dốc, khi mới bắt đầu tiến vào có chút đau, nhưng kế tiếp Kỳ Bạch lại hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, làm cái gì. Hắn cảm thấy cái loại khoái cảm kịch liệt này từ mũi chân cứ tràn lên tận đỉnh đầu, cảm giác mất khống chế cực kỳ rõ ràng. Hắn bất lực chỉ có thể gắt gao bám chặt người phía trên, nhưng lại bị chìm vào xâm phạm càng thêm kịch liệt.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến hắn có cảm giác mình sắp chết mất, mãi đến cuối cùng hắn cảm thấy ngay cả thân thể cũng không còn là của mình, nhưng người phía trên lại không có dấu hiệu muốn ngừng lại. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầu xin tha thứ, nhưng người phía trên biểu hiện cương ngạnh chớp mắt một cái, lập tức tiến công càng thêm mãnh liệt. Không ngừng giãy dụa trong tình dục, trong khoái cảm run rẩy chết người, cuối cùng Kỳ Bạch rất mất mặt bị làm cho hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt ngất xỉu đi, hắn rất hiếm khi chửi thề một câu: Việt Kha, em gái anh!
Khi Việt Kha lại phát tiết ra nữa, chân trời đã có chút sáng, mà bọn họ làm từ năm sáu giờ chiều đến hiện tại. Nhìn Kỳ Bạch trên người xanh tím, khóe mắt đỏ lên, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, Việt Kha bắt đầu tự trách mình thật sự là phát hỏa quá mức. (vầng, điển hình cầm thú muôn thuở của mấy lão công, cứ ăn con người ta triệt triệt để để rồi nhìn và bắt đầu hối hận. TMD, làm như lần sau mấy lão không vậy nữa á ==)
Trên người cả hai đã sớm bị mồ hôi làm ướt sũng, ngay cả giường dưới thân cũng bị chất lỏng trên người biến thành một đống hỗn độn. Giường này đã không thể ngủ, Việt Kha dùng chăn ôm người đứng lên đi đến phòng ban đầu là của Kỳ Bạch để ngủ, bởi vì Kỳ Bạch ở cùng y, phòng đó đã sớm không còn dùng nữa.
Để người lên giường trước, Việt Kha đến phòng tắm xả nước, sau đó bế Kỳ Bạch vào bồn tắm. Nước ấm ngâm người, mày Kỳ Bạch nhíu chặt trong lúc ngủ mơ cũng lỏng ra. Tắm cho người kia xong, dùng áo choàng tắm bao lấy người đã được lau sạch sẽ nước trên thân đang trần trụi bỏ vào ổ chăn. Việt Kha dò xét phần sau của hắn, hơi có chút rách, thế nhưng không phải quá nghiêm trọng.
Bôi thuốc cho hắn, Việt Kha lúc này mới đi tắm rửa, sau đó cũng trần trụi chui vào ổ chăn. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc kia, y chặt chẽ khóa người ở trong lòng, tâm tình rất tốt nhắm lại mắt. Mà trong lúc này, Kỳ Bạch ngủ y như heo, hoàn toàn không tỉnh, thật sự là đủ cường đại.
Mà đợi ngày hôm sau tỉnh lại, Kỳ Bạch cảm thấy cả người như là bị xe ngựa nghiền qua vậy. Đương nhiên, hắn chưa bị xe ngựa nghiền, không biết cái đó thống khổ như thế nào, thế nhưng giờ hắn cảm giác cũng không kém gì.
Thân thể hắn hoàn toàn như bị tê liệt, ngay cả động ngón tay một chút cũng thấy gian nan.
Em gái anh!
Kỳ Bạch nhịn không được chửi thề, khi nhìn đến người bưng bát vào, hắn nhịn không được muốn nhào qua, chỉ là vừa hơi động, toàn thân trên dưới mỗi một tấc đều bắt đầu kháng nghị, chúng nó đang nói:
Đừng có động! Đừng có động!
Không nhìn ánh mắt hung ác của hắn, Việt Kha đi tới, cầm gối đầu tri kỷ đặt vào sau đầu hắn, “Thế nào, thân thể có khỏe không?”
“Anh nằm trên giường để tôi thượng đi là biết!” Kỳ Bạch diện vô biểu cảm nhìn y.
Việt Kha hơi thoáng nhướn mi, trong mắt đều là thoả mãn ăn uống no đủ, tựa như con báo vừa mới ăn xong, thậm chí còn đang liếm móng vuốt nữa.
Đi toilet rót một chén nước cho hắn súc miệng, sau đó cầm khăn lau mặt cho hắn, Việt Kha mới đưa cái bát vừa rồi đặt ở trên bàn cho hắn.
Đó là một bát cháo gạo kê hương khí nghi ngút, là gạo kê Kỳ Bạch thích nhất, dùng để nấu cháo là ngon nhất.
“Phần sau của em bị rách một chút, gần nhất nên ăn thức ăn lỏng!” Việt Kha mặt không đổi sắc, không nhìn ánh mắt giết người của hắn mà nói.
Hôm nay Việt Kha mặc đồ trắng, càng tôn thêm mi mục tuấn lãng của y, nhìn thế nào cũng thấy thần thanh khí sảng.
Kỳ Bạch có chút chút buồn bực, thế nhưng hắn không phải loại người lập dị. Làm cũng đã làm rồi, hơn nữa hắn còn rất hưởng thụ, chuyện ăn cháo đá bát hắn sẽ không làm. Chỉ là, thế cũng không chứng tỏ hắn sẽ không cho đối phương ăn chút khổ.
Nhận bát, hắn cầm thìa ưu nhã ăn một ngụm, âm u nói, “Ngăn kéo thứ hai phía dưới bên trái, bên trong có một khối Phỉ Thúy, anh lấy ra giúp em!”
Việt Kha mở ngăn kéo thứ hai phía dưới bên trái ra, quả nhiên phát hiện một khối Phỉ Thúy, là thượng phẩm Đế Vương Lục, màu lục óng ánh kia dường như muốn nhỏ nước tới nơi, chỉ lớn không bằng nắm tay, thế nhưng năng lượng bên trong lại ngang với những Phỉ Thúy to bằng nắm tay khác.
“Đêm qua, em thấy cũng không tệ lắm, Phỉ Thúy này, cho anh đó!” Giọng thanh thanh đạm đạm, Kỳ Bạch ngẩng đầu lên nhìn y, cười nhẹ biến thành cười xán lạn, lộ ra hai hàng răng trắng nõn:
“Coi như là, phí đêm qua!”
Mặt Việt Kha trong nháy mắt tối sầm.
Sức mạnh trong Phỉ Thúy bị cuồn cuộn không ngừng hấp thụ vào trong cơ thể, đau đớn của đại não lập tức giảm bớt vài phần. Kỳ Bạch thở dài một hơi, thề sau này không được làm chuyện ngu xuẩn như hôm nay, đau chết người đó!
Trên tay hắn cầm là một khối Phỉ Thúy Tử La Lan cao cấp nhất, nếu trước đây Kỳ Bạch thấy Phỉ Thúy tốt như thế, đã sớm hai mắt phóng điện. Nhưng Phỉ Thúy ở trong này chỉ là một loại đá năng lượng có thể hấp thu năng lượng, bất tri bất giác, Kỳ Bạch thấy Phỉ Thúy cực phẩm tuy rằng vẫn còn theo bản năng hơi kích động một phen, thế nhưng thái độ đã chuyển biến. Ít nhất hiện tại hắn có thể mặt không đổi sắc tùy tay hấp thu một khối Phỉ Thúy kiếp trước khiến người ta đỏ mắt, một chút cũng không đau lòng.
Khi màu sắc Phỉ Thúy trở nên càng lúc càng mờ nhạt, Kỳ Bạch cân nhắc đến lượng hấp thu bình thường, muốn ngừng lại. Nhưng ngừng một chút, hắn mới phát giác dừng không được.
Thân thể hắn như là một cái động không đáy, không ngừng hấp thu Phỉ Thúy trên tay, kia tốc độ có thể so với điên cuồng. Hơn nữa hấp thu năng lượng của cả một khối Phỉ Thúy hoàn chỉnh, thân thể hắn vẫn chưa thỏa mãn, một loại khát vọng từ chỗ sâu trong đáy lòng nảy sinh, đó là khát vọng đối với năng lượng. Còn là một loại đói khát từ trong lòng sinh ra, dường như hắn đã biến thành một con ác thú, không ngừng nhấm nuốt.
Trên trán hắn chảy ra mồ hôi tinh mịn, cảm thấy thân thể đói khát càng ngày càng nghiêm trọng, dường như cả người đều muốn nhập ma. Trong phút mành chỉ treo chuông này, một thứ với xúc tu ấm áp được nhét vào tay hắn, năng lượng cuồn cuộn không ngừng từ thứ đó tràn vào thân thể, khiến thân thể đói khát dễ chịu hơn chút.
Mãi đến khi hấp thu hết ba khối, Kỳ Bạch mới cảm giác được thân thể hắn ‘ăn no’, mà đồng thời, trong đầu hắn truyền đến tiếng toàn thân thỉnh thoảng ‘răng rắc’, như là cửa xả lũ vậy, năng lượng khổng lồ tràn vào, lưu chuyển trong cơ thể. Thế nhưng thân thể chẳng những không thiếu thoải mái, ngược lại cảm giác vô cùng ấm áp, như là ngâm trong nước ấm.
Chờ Kỳ Bạch mở to mắt, trong thoáng chốc liền trực diện đối mặt với một đôi hắc đồng.
Người Trung Quốc đại đa số màu mắt kỳ thật là màu nâu, không phải là đen, nhưng mọi người đều cho là như vậy. Thế nhưng, Việt Kha lại có được đôi con ngươi đen cực kỳ đồng nhất, lấp lánh như sao, sâu thẳm như lốc xoáy. Bị đôi mắt kia nhìn, rất dễ sinh ra cảm giác thiên trường địa cửu. Mỗi lần Kỳ Bạch chỉ cần đối diện với ánh mắt của y, liền bất giác bị y quyến rũ.
Lúc này cũng không ngoại lệ, Kỳ Bạch vừa nhìn vào mắt y tựa như mất hồn, chỉ có thể si ngốc nhìn y. Nhưng lần này Việt Kha không giống bình thường hay trêu tức nhìn hắn, ngược lại nghiêng người, đôi cánh tay thép giao nhau phía sau Kỳ Bạch, vững vàng ôm người vào trong ngực.
Bị ôm như vậy, Kỳ Bạch lúc này mới lấy lại tinh thần, cảm giác thái độ Việt Kha có chút kỳ quái, cũng không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn mặc y ôm.
Việt Kha người này, tuy rằng thoạt nhìn không quá cường tráng, thế nhưng không có một ai dám hoài nghi sức mạnh của y, bị y ôm, rất dễ có cảm giác an tâm. Lúc trước trong một đám người khu Nhất ở khu Tam kia, nguyên nhân Kỳ Bạch từ cái nhìn đầu tiên liền lựa chọn y không hẳn không có điểm này.
Ở bên y, rất dễ an tâm, rất thả lỏng. Đương nhiên, những người khác an tâm là đúng, bởi vì Việt Kha rất mạnh. Thế nhưng thả lỏng gì đó, có lẽ chỉ có Kỳ Bạch thấy vậy.
Sau một lúc lâu, cảm giác được cảm xúc y thả lỏng, Kỳ Bạch vội vàng thử hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Kỳ Bạch cảm giác được đầu y động một chút, sau đó một luồng nhiệt khí phun vào bên trong tai hắn, sau đó là một thứ mềm mềm đụng chạm trên dái tai.
Kỳ Bạch run run cả người, gần như trong nháy mắt thân thể mềm nhũn, một mạt đỏ sẫm xuất hiện từ dái tai sau đó lan tràn đến trên mặt. Vô số lần hôn môi, khiến hắn ý thức được xúc cảm mềm mềm kia là cái gì – môi Việt Kha. Môi của Việt Kha vô cùng không tương xứng cùng bề ngoài của y, mềm mềm, hôn lên vô cùng thoải mái.
“Em biết không? Vừa rồi em làm anh sợ muốn chết!” Giọng trầm thấp vang lên bên tai, trong đó là sợ hãi giấu không nổi, cũng là thống khổ khi người mình quý trọng nhất gặp nguy hiểm mà mình lại bất lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Bạch hơi hơi sửng sốt, cũng đoán được là trạng thái ban đầu của mình khiến y hoảng sợ, trong lòng không khỏi dâng lên chua xót.
Chỉ có khi đối phương đặt mình vào trong lòng, mới coi trọng đối với an nguy của mình như thế. Cho dù an toàn rồi, y vẫn sẽ thấy không ngừng sợ.
“Thật xin lỗi!” Không biết vì sao lại đáp ba chữ này, nhưng Kỳ Bạch lại cảm giác nước mắt có chút không nhịn được, hắn cũng ôm ngược đối phương, mềm giọng an ủi nói, “Đừng lo lắng, em không sao, vận khí của em trước giờ luôn rất tốt!”
Đôi tay lớn ôm trọn mặt hắn, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mắt, sau đó ôn nhu mút vào.
Đột ngột, Kỳ Bạch còn chưa kịp phản ứng, lại bị ôm ngang đứng lên. Nhìn khuôn mặt y bình tĩnh thế nhưng đôi mắt đen thẳm lúc này lại tràn ngập lửa nóng, trong lòng Kỳ Bạch ân ẩn có một loại cảm giác ‘rốt cuộc ngày này cũng đến’.
Không cho hắn cơ hội phản ứng, một nụ hôn nóng cháy đã rơi xuống môi hắn. Đầu lưỡi quấn quýt, nước bọttương giao, tư thái thân mật nhất, càng thêm có vô số ôn nhu mật ý, khiến người ta nhịn không được say mê.
Mãi đến khi bị ném lên trên giường, Kỳ Bạch vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn kịch liệt nồng nhiệt vừa rồi, chưa kịp hồi thần. Chờ hắn phản ứng lại, thân thể đầy áp bách của đối phương đã đè lên, cho dù bế hắn hôn đi lên cả một tầng lầu, khí tức Việt Kha vẫn không có một chút loạn, biểu hiện tố chất thân thể cực kỳ tốt.
Nhìn tình cẩm mãnh liệt của y, hai mắt ám chỉ ý tứ hàm xúc, trong lòng Kỳ Bạch bộp một tiếng, đại não còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã bắt đầu chạy trốn sang bên cạnh. Giãy dụa yếu ớt kia giống như là một con mồi bị báo săn bắt giữ, rõ ràng không thoát được, lại còn hy vọng vào may mắn.
“Anh muốn em!” Một bàn tay lớn nắm trụ tay hắn, mười ngón đan xen, khiến lòng người tê dại, theo sau là mưa hôn đảo trời lộn đất.
Tiếng khóc rên rỉ thở dốc, khi mới bắt đầu tiến vào có chút đau, nhưng kế tiếp Kỳ Bạch lại hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, làm cái gì. Hắn cảm thấy cái loại khoái cảm kịch liệt này từ mũi chân cứ tràn lên tận đỉnh đầu, cảm giác mất khống chế cực kỳ rõ ràng. Hắn bất lực chỉ có thể gắt gao bám chặt người phía trên, nhưng lại bị chìm vào xâm phạm càng thêm kịch liệt.
Khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến hắn có cảm giác mình sắp chết mất, mãi đến cuối cùng hắn cảm thấy ngay cả thân thể cũng không còn là của mình, nhưng người phía trên lại không có dấu hiệu muốn ngừng lại. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cầu xin tha thứ, nhưng người phía trên biểu hiện cương ngạnh chớp mắt một cái, lập tức tiến công càng thêm mãnh liệt. Không ngừng giãy dụa trong tình dục, trong khoái cảm run rẩy chết người, cuối cùng Kỳ Bạch rất mất mặt bị làm cho hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt ngất xỉu đi, hắn rất hiếm khi chửi thề một câu: Việt Kha, em gái anh!
Khi Việt Kha lại phát tiết ra nữa, chân trời đã có chút sáng, mà bọn họ làm từ năm sáu giờ chiều đến hiện tại. Nhìn Kỳ Bạch trên người xanh tím, khóe mắt đỏ lên, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, Việt Kha bắt đầu tự trách mình thật sự là phát hỏa quá mức. (vầng, điển hình cầm thú muôn thuở của mấy lão công, cứ ăn con người ta triệt triệt để để rồi nhìn và bắt đầu hối hận. TMD, làm như lần sau mấy lão không vậy nữa á ==)
Trên người cả hai đã sớm bị mồ hôi làm ướt sũng, ngay cả giường dưới thân cũng bị chất lỏng trên người biến thành một đống hỗn độn. Giường này đã không thể ngủ, Việt Kha dùng chăn ôm người đứng lên đi đến phòng ban đầu là của Kỳ Bạch để ngủ, bởi vì Kỳ Bạch ở cùng y, phòng đó đã sớm không còn dùng nữa.
Để người lên giường trước, Việt Kha đến phòng tắm xả nước, sau đó bế Kỳ Bạch vào bồn tắm. Nước ấm ngâm người, mày Kỳ Bạch nhíu chặt trong lúc ngủ mơ cũng lỏng ra. Tắm cho người kia xong, dùng áo choàng tắm bao lấy người đã được lau sạch sẽ nước trên thân đang trần trụi bỏ vào ổ chăn. Việt Kha dò xét phần sau của hắn, hơi có chút rách, thế nhưng không phải quá nghiêm trọng.
Bôi thuốc cho hắn, Việt Kha lúc này mới đi tắm rửa, sau đó cũng trần trụi chui vào ổ chăn. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc kia, y chặt chẽ khóa người ở trong lòng, tâm tình rất tốt nhắm lại mắt. Mà trong lúc này, Kỳ Bạch ngủ y như heo, hoàn toàn không tỉnh, thật sự là đủ cường đại.
Mà đợi ngày hôm sau tỉnh lại, Kỳ Bạch cảm thấy cả người như là bị xe ngựa nghiền qua vậy. Đương nhiên, hắn chưa bị xe ngựa nghiền, không biết cái đó thống khổ như thế nào, thế nhưng giờ hắn cảm giác cũng không kém gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân thể hắn hoàn toàn như bị tê liệt, ngay cả động ngón tay một chút cũng thấy gian nan.
Em gái anh!
Kỳ Bạch nhịn không được chửi thề, khi nhìn đến người bưng bát vào, hắn nhịn không được muốn nhào qua, chỉ là vừa hơi động, toàn thân trên dưới mỗi một tấc đều bắt đầu kháng nghị, chúng nó đang nói:
Đừng có động! Đừng có động!
Không nhìn ánh mắt hung ác của hắn, Việt Kha đi tới, cầm gối đầu tri kỷ đặt vào sau đầu hắn, “Thế nào, thân thể có khỏe không?”
“Anh nằm trên giường để tôi thượng đi là biết!” Kỳ Bạch diện vô biểu cảm nhìn y.
Việt Kha hơi thoáng nhướn mi, trong mắt đều là thoả mãn ăn uống no đủ, tựa như con báo vừa mới ăn xong, thậm chí còn đang liếm móng vuốt nữa.
Đi toilet rót một chén nước cho hắn súc miệng, sau đó cầm khăn lau mặt cho hắn, Việt Kha mới đưa cái bát vừa rồi đặt ở trên bàn cho hắn.
Đó là một bát cháo gạo kê hương khí nghi ngút, là gạo kê Kỳ Bạch thích nhất, dùng để nấu cháo là ngon nhất.
“Phần sau của em bị rách một chút, gần nhất nên ăn thức ăn lỏng!” Việt Kha mặt không đổi sắc, không nhìn ánh mắt giết người của hắn mà nói.
Hôm nay Việt Kha mặc đồ trắng, càng tôn thêm mi mục tuấn lãng của y, nhìn thế nào cũng thấy thần thanh khí sảng.
Kỳ Bạch có chút chút buồn bực, thế nhưng hắn không phải loại người lập dị. Làm cũng đã làm rồi, hơn nữa hắn còn rất hưởng thụ, chuyện ăn cháo đá bát hắn sẽ không làm. Chỉ là, thế cũng không chứng tỏ hắn sẽ không cho đối phương ăn chút khổ.
Nhận bát, hắn cầm thìa ưu nhã ăn một ngụm, âm u nói, “Ngăn kéo thứ hai phía dưới bên trái, bên trong có một khối Phỉ Thúy, anh lấy ra giúp em!”
Việt Kha mở ngăn kéo thứ hai phía dưới bên trái ra, quả nhiên phát hiện một khối Phỉ Thúy, là thượng phẩm Đế Vương Lục, màu lục óng ánh kia dường như muốn nhỏ nước tới nơi, chỉ lớn không bằng nắm tay, thế nhưng năng lượng bên trong lại ngang với những Phỉ Thúy to bằng nắm tay khác.
“Đêm qua, em thấy cũng không tệ lắm, Phỉ Thúy này, cho anh đó!” Giọng thanh thanh đạm đạm, Kỳ Bạch ngẩng đầu lên nhìn y, cười nhẹ biến thành cười xán lạn, lộ ra hai hàng răng trắng nõn:
“Coi như là, phí đêm qua!”
Mặt Việt Kha trong nháy mắt tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro