Chương 10
Trần Liễu
2024-07-04 01:50:23
Đầu tháng bảy là thời gian thu hoạch, một năm bốn mùa đều làm việc quần quật trên đồng, cũng chỉ có nông dân mới có thể đứng vững trước sự dày vò của thời tiết.
Thẩm An Dật cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì trong tay có không gian, có một dòng linh thủy thần kỳ. Nếu không thì vào những ngày này, y sợ rằng cơ thể mình sẽ chịu không nổi.
Trải qua gần hai tháng điều dưỡng, thân thể của Thẩm An Dật sớm đã hồi phục. Có điều sinh hoạt hằng ngày vẫn phải chú ý, ngày thường cũng phải rèn luyện thêm để cả trong lẫn ngoài đều khỏe mạnh.
May mắn là cơ thể này của Thẩm An Dật chỉ là cơ thể của một đứa nhỏ mười một tuổi, hấp thu dinh dưỡng nhanh nên hồi phục cũng nhanh.
Vương gia có hai mẫu ruộng nước và một nửa mẫu đất hoang trong khe núi. So với những hộ khác trong thôn cũng không được tính là nhiều nhưng Thẩm An Dật lại rất vừa lòng.
Trong nhà chỉ có hai người, nếu có quá nhiều đất thì không kịp làm, bỏ đi cũng uổng, chỉ cần đủ ăn là được.
Trời vào giữa hè sáng rất nhanh, ngoài đồng có việc cần làm thì trong nhà cũng có.
Thẩm An Dật cùng Vương Tiểu Nhị đầu giờ Mão đã dậy, sửa soạn xong liền cầm lưỡi hái đi ra đồng.
Hai mẫu ruộng nước có thể thu được hơn một ngàn cân lúa, hai người bọn bọ một năm chỉ ăn khoảng chừng một phần là đủ. Dư lại một ít nộp thuế, còn lại có thể bán lấy tiền nên hai mẫu ruộng nước này rất quan trọng.
Đến mùa thu hoạch, thứ mà những người nông dân lo lắng nhất chính là thời tiết.
Mùa hè mưa rất thường xuyên khiến cho lòng người hoang mang lo lắng, sợ vào lúc thu hoạch xong khi phơi lúa thì mưa tầm tã. Như vậy thì nửa năm lao động vất vả liền trở nên uổng phí, làm cho người ta muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc.
Thẩm An Dật cũng rất lo lắng về chuyện này. Thừa dịp bây giờ trời trong mây tạnh liền đi gặt lúa cho xong rồi đem về phơi khô để vào kho, chỉ khi nào làm xong rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm An Dật có chút cảm giác ngoài ý muốn khi y ra đồng thu hoạch. Lần đầu tiên gặt lúa mà y lại làm rất tốt, lưu loát trơn tru. Bây giờ Thẩm An Dật mới hiểu ra, y không chỉ có được kí ức của nguyên chủ mà còn được kế thừa năng lực làm việc.
Vì vào giờ Mão phải ra đồng làm việc nên trước khi ra cửa Thẩm An Dật đã nhóm bếp, lấy màn thầu tối hôm trước còn thừa bỏ vào lồng hấp, sau đó đem quần áo dơ đi ngâm nước rồi mới cùng Vương Tiểu Nhị nhanh chóng ra đồng.
Bận rộn gặt lúa đến đầu giờ Thìn mặt trời cũng đã lên cao, Thẩm An Dật dẫn theo Vương Tiểu Nhị cùng nhau về nhà.
Bởi vì trước khi đi Thẩm An Dật đã khống chế tốt lửa bếp nên khi trở về đồ ăn sáng cũng đã hâm xong, đồ ăn không quá nguội cũng không quá nóng.
Ăn xong bữa sáng, Vương Tiểu Nhị lại tiếp tục ra đồng làm việc.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Thẩm An Dật quay sang giặt quần áo, cho gà vịt ăn, tưới rau rồi dọn dẹp nhà cửa. Qua được hơn nửa giờ Thìn, Thẩm An Dật nhóm bếp nấu chè đậu xanh, để nhỏ lửa rồi tiếp tục đi gặt lúa.
Mặt trời đã lên cao, sắp đến buổi trưa Thẩm An Dật trở về nhà.
Trước tiên, Thẩm An Dật dùng nước giếng rửa mặt rửa tay rồi mới vào bếp nấu cơm. Bếp nhỏ dùng để nấu chè đã tắt lửa, nước chè cũng đã chuyển sang màu xanh lục. Thẩm An Dật bỏ thêm chút đường, khuấy lên rồi đậy nắp nồi để sang một bên. Y tiến vào không gian hái một ít rau, vớt thêm con cá rồi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa.
Đợi khi nấu xong, Vương Tiểu Nhị cùng hai người Quý A Cường và Vương Bảo Nhi cũng đã cùng nhau về tới nhà.
Hai mẫu ruộng nước của Quý gia và hai mẫu ruộng nước của Vương gia liền nhau. Vương Bảo Nhi cùng Quý A Cường gặt hai mẫu bên này, hai người bác cả gặt bốn mẫu còn lại bên kia.
Thẩm An Dật sợ Vương Tiểu Nhị không biết canh giờ về nhà nên đã nhờ Vương Bảo Nhi dẫn hắn về giúp.
Hiện tại, Ngốc Ngốc và y là người nhà của nhau. Vương Bảo Nhi cũng đã gả cho người khác, suy cho cùng thì quan hệ của Ngốc Ngốc và Vương Bảo Nhi cũng đã có một khoảng cách nhất định. Nhưng Vương Bảo Nhi lại không vì chuyện đó mà bỏ rơi hắn.
Lòng người rất dễ đổi thay, thờ ơ một chút cũng dễ cách xa nhau. Thẩm An Dật không muốn mất đi một người thân tốt bụng như Vương Bảo Nhi. Y đổi tốt với Vương Bảo Nhi, Vương Bảo Nhi hiểu được đặt ở trong lòng, như vậy thì cảm tình giữa hai nhà sẽ ngày càng thân thiết.
Thẩm An Dật nấu chè đậu xanh để cho hai người bọn họ có thể ở bên này ăn một chén, nghỉ ngơi rồi về. Trời hôm nay nóng như vậy, công việc lại vất vả, bất cẩn để cho cơ thể xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Ngoài ra, sân sau Vương gia còn có một cái giếng. Mùa hè oi bức, nước kéo từ giếng lên mát lạnh, dùng để rửa mặt khẳng định rất thoải mái.
"Mau vào nhà đi, trước tiên rửa mặt rồi uống ly nước đã, ta đi bưng chè ra." Thẩm An Dật nhanh nhẹn ra nhà sau múc một chậu nước, rồi đem chậu nước và khăn vải ra ngoài.
Trong lúc ba người bọn họ rửa mặt ở sau, Thẩm An Dật đã rót ba ly nước bưng từ phòng bếp lên bàn. Y có pha một ít linh tuyền vào trong nước, đất đai của Quý gia nhiều, thời tiết khô nóng như vậy chắc là Vương Bảo Nhi đã mệt chịu không nổi rồi.
"Phu lang." Vương Tiểu Nhị mặt mày hớn hở nhìn Thẩm An Dật, tròng mắt đen tuyền sáng lấp lánh, tràn đầy vẻ vui mừng.
Sống chung một khoảng thời gian dài, Vương Tiểu Nhị càng ngày càng trở nên dính người.
Những lúc cùng nhau làm việc ngoài đồng Thẩm An Dật sẽ về trước nửa canh giờ để nấu cơm, lúc không có y tốc độ làm việc của hắn cũng giảm đi phân nửa. Vương Tiểu Nhị thường xuyên ngửa mặt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu rồi nhìn về phía nhà của hai người một cái, sau đó lại nhìn sang anh trai và anh rể đang làm việc ở cánh đồng bên cạnh.
Hừm! Phu lang. Không có ở đây. Ta không vui!!!
Vương Tiểu Nhị bây giờ cũng biết thở dài, cũng không rõ là hắn học được từ ai. Nếu như để người khác biết được nguyên nhân làm cho hắn trở nên rầu rĩ như vậy, không biết sẽ cười thành cái dạng gì.
"Chúng ta ăn chè trước. Ngồi nghỉ một lát, rồi mới ăn cơm." Thẩm An Dật bưng bốn chén chè đậu xanh đặt xuống bàn, rồi duỗi tay xoa đầu Vương Tiểu Nhị.
"Uống chè đi, thanh nhiệt." Thẩm An Dật cho Vương Tiểu Nhị uống xong rồi quay qua nói với Quý A Cường cùng Vương Bảo Nhi đang ngồi đối diện. "A Cường ca và Vương ca nhi uống một chén đi rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, cũng chỉ mới vào mùa thôi mà.
Vương Bảo Nhi cầm chén chè uống một ngụm, cười với Thẩm An Dật. "Chè đậu xanh ngươi làm rất ngon, uống xong trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt."
"Rất ngon." Quý A Cường cũng không tiếc khen một câu.
Thẩm An Dật cười nói. "Ta nấu trước lúc đi gặt một chút, để lên bếp rồi cho nhỏ lửa, đợi khi về lại bỏ thêm ít đường. Trời nóng như vậy còn phải bận rộn ngoài đồng, nếu không chú ý để thân thể ngã bệnh thì không may."
Quý A Cường và Vương Bảo Nhi uống xong chén chè đậu xanh liền chuẩn bị trở về.
Đợi đến lúc hai người họ sắp đi, Thẩm An Dật xách ra một con cá. "Lúc đi ngang qua bờ sông tay ta ngứa ngáy muốn xuống thử vận may một chút, không ngờ vậy mà có thể bắt được hai con, vừa lúc chúng ta chia nhau mỗi nhà một con."
"Cảm ơn ngươi, vậy hai ta đi về đây." Vương Bảo Nhi cũng không khách sáo, nhận lấy con cá Thẩm An Dật đưa qua.
Vào mùa thu hoạch thứ cần tiêu hao nhất là sức lực, phải làm việc nhiều nên ăn cũng nhiều. Trong nhà Vương Bảo Nhi lại có một người ba chồng keo kiệt, vào thời điểm này chuyện làm còn không xong, nào có hơi sức đâu mà ra sông bắt cá.
Trên đường về, Vương Bảo Nhi thoáng nhìn sang Quý A Cường đi song song bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói. "Tháng trước ta có dẫn hai đứa nhỏ theo lên trấn, cũng kiếm được chút tiền. Hồi tháng năm này, Quý ca nhi đã bị ngất xỉu." Ngưng một chút, Vương Bảo Nhi nhìn Quý A Cường, một lát sau mới tiếp tục nói. "Ta nghĩ chắc là ngươi cũng biết được nguyên nhân tại sao..."
Quý A Cường không lên tiếng nhưng trong ánh mắt đã tối hơn một phần.
"Ta chỉ có một đứa em trai duy nhất, hơn nữa nó lại còn như vậy." Vương Bảo Nhi nói xong cũng có chút nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên. "Để có thể cưới được một phu lang cho nó đã là chuyện không dễ... Ta sợ, thân thể của Quý ca nhi nếu không phát triển tốt, đến khi trưởng thành không thể sinh con thì phải làm sao bây giờ?"
Vương Bảo Nhi dùng cánh tay lau mước mắt, khịt mũi. "May rằng sau khi khỏi bệnh Quý ca nhi cuối cùng cũng thông suốt, biết chăm lo việc nhà. Ta thấy hai đứa chúng nó còn nhỏ, cuộc sống sau này còn dài, thân thể Quý ca nhi lại..."
Vương Bảo Nhi kiềm chế lại xúc cảm muốn khóc, tiếp tục nói. "Mỗi lần có dịp lên trấn ta đều mua cho hai đứa nó một ít thịt heo, xương ống... Ta muốn hai đứa nó có thể khoẻ mạnh mà trưởng thành, sống một cuộc sống thật bình an yên ổn. Đến lúc đó, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm được."
"Ngươi cũng biết mà." Vương Bảo Nhi dừng bước, nắm lấy tay Quý A Cường, giương đôi mắt phiếm hồng ầng ậng nước nhìn gã. "Thứ làm cho ta không yên lòng nhất chính là chuyện của em trai ta. Không phải là ta đối xử bất công... Nhưng Vương gia cũng chỉ còn lại ta và Tiểu Nhị, từ nhỏ ta đã gánh trên vai trách nhiệm của hai người cha, vất vả nuôi nấng Tiểu Nhị nên người, tình cảm đối với nó đương nhiên cũng sẽ nhiều hơn một chút... Chỉ cần là nó có thể có một cuộc sống vui vẻ bình an thì lúc đó ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với ngươi."
"Quý ca nhi ngất xỉu, Tiểu Nhị đói bụng ngã xuống ngoài đồng, mọi chuyện rối như tơ vò. Lúc nghe tin ấy tim ta hẫng đi một nhịp, lòng đau như cắt, mất ngủ mấy đêm liền... Ta sợ rằng sẽ lại xảy ra chuyện gì."
Vương Bảo Nhi đưa mắt nhìn chằm chằm Quý A Cường. "A Cường, ngươi là một người phân rõ trắng đen, cũng biết rõ tính cách của ba như thế nào... Nếu như Quý ca nhi thật sự xảy ra chuyện, ta sẽ không thể nào trơ mắt nhìn Tiểu Nhị cô độc một mình, sẽ đem nó về nhà của chúng ta tá túc một thời gian..."
Vương Bảo Nhi không còn kiềm được nước mắt nữa, từng giọt từng giọt thay nhau rơi xuống gương mặt thanh tú. Vương Bảo Nhi cũng không muốn lau đi, chỉ đem mặt chôn sâu vào lồng ngực Quý A Cường.
"Đừng khóc, Bảo Nhi." Quý A Cường rũ mắt, ôm lấy bả vai Vương Bảo Nhi. "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải là cuộc sống của Quý ca nhi và Tiểu Nhị bây giờ rất tốt sao. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ giúp ngươi một tay. Bảo Nhi, Tiểu Nhị là em trai của ngươi thì cũng là em trai của ta. Ta biết, ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi mà."
Nghe xong lời này của Quý A Cường, lòng Vương Bảo Nhi mới nhẹ đi được một phần.
Quý ca nhi mười tuổi đã mất đi hai người cha, cuộc sống khốn khổ vô cùng. Vương Bảo Nhi năm xưa cũng chỉ mới sáu tuổi, bên cạnh còn có thêm một đứa em trai, phải cắn răng chịu đựng mà sống qua ngày.
Tính cách quyết định số phận, câu này nói một chút cũng không sai.
Vương Bảo Nhi biết rằng mình có thể thuận lợi sống ở Quý gia đều là nhờ Quý A Cường che chở. Nếu như có một ngày mâu thuẫn của Vương Bảo Nhi và ba Quý ngày càng nghiêm trọng hơn, Quý A Cường lại nghe theo lời ba gã thì đến lúc đó cuộc sống của Vương Bảo Nhi ở Quý gia sẽ không khác gì Quý ca nhi ngày trước.
Vương Bảo Nhi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Thẩm An Dật cảm thấy vô cùng may mắn bởi vì trong tay có không gian, có một dòng linh thủy thần kỳ. Nếu không thì vào những ngày này, y sợ rằng cơ thể mình sẽ chịu không nổi.
Trải qua gần hai tháng điều dưỡng, thân thể của Thẩm An Dật sớm đã hồi phục. Có điều sinh hoạt hằng ngày vẫn phải chú ý, ngày thường cũng phải rèn luyện thêm để cả trong lẫn ngoài đều khỏe mạnh.
May mắn là cơ thể này của Thẩm An Dật chỉ là cơ thể của một đứa nhỏ mười một tuổi, hấp thu dinh dưỡng nhanh nên hồi phục cũng nhanh.
Vương gia có hai mẫu ruộng nước và một nửa mẫu đất hoang trong khe núi. So với những hộ khác trong thôn cũng không được tính là nhiều nhưng Thẩm An Dật lại rất vừa lòng.
Trong nhà chỉ có hai người, nếu có quá nhiều đất thì không kịp làm, bỏ đi cũng uổng, chỉ cần đủ ăn là được.
Trời vào giữa hè sáng rất nhanh, ngoài đồng có việc cần làm thì trong nhà cũng có.
Thẩm An Dật cùng Vương Tiểu Nhị đầu giờ Mão đã dậy, sửa soạn xong liền cầm lưỡi hái đi ra đồng.
Hai mẫu ruộng nước có thể thu được hơn một ngàn cân lúa, hai người bọn bọ một năm chỉ ăn khoảng chừng một phần là đủ. Dư lại một ít nộp thuế, còn lại có thể bán lấy tiền nên hai mẫu ruộng nước này rất quan trọng.
Đến mùa thu hoạch, thứ mà những người nông dân lo lắng nhất chính là thời tiết.
Mùa hè mưa rất thường xuyên khiến cho lòng người hoang mang lo lắng, sợ vào lúc thu hoạch xong khi phơi lúa thì mưa tầm tã. Như vậy thì nửa năm lao động vất vả liền trở nên uổng phí, làm cho người ta muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc.
Thẩm An Dật cũng rất lo lắng về chuyện này. Thừa dịp bây giờ trời trong mây tạnh liền đi gặt lúa cho xong rồi đem về phơi khô để vào kho, chỉ khi nào làm xong rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm An Dật có chút cảm giác ngoài ý muốn khi y ra đồng thu hoạch. Lần đầu tiên gặt lúa mà y lại làm rất tốt, lưu loát trơn tru. Bây giờ Thẩm An Dật mới hiểu ra, y không chỉ có được kí ức của nguyên chủ mà còn được kế thừa năng lực làm việc.
Vì vào giờ Mão phải ra đồng làm việc nên trước khi ra cửa Thẩm An Dật đã nhóm bếp, lấy màn thầu tối hôm trước còn thừa bỏ vào lồng hấp, sau đó đem quần áo dơ đi ngâm nước rồi mới cùng Vương Tiểu Nhị nhanh chóng ra đồng.
Bận rộn gặt lúa đến đầu giờ Thìn mặt trời cũng đã lên cao, Thẩm An Dật dẫn theo Vương Tiểu Nhị cùng nhau về nhà.
Bởi vì trước khi đi Thẩm An Dật đã khống chế tốt lửa bếp nên khi trở về đồ ăn sáng cũng đã hâm xong, đồ ăn không quá nguội cũng không quá nóng.
Ăn xong bữa sáng, Vương Tiểu Nhị lại tiếp tục ra đồng làm việc.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Thẩm An Dật quay sang giặt quần áo, cho gà vịt ăn, tưới rau rồi dọn dẹp nhà cửa. Qua được hơn nửa giờ Thìn, Thẩm An Dật nhóm bếp nấu chè đậu xanh, để nhỏ lửa rồi tiếp tục đi gặt lúa.
Mặt trời đã lên cao, sắp đến buổi trưa Thẩm An Dật trở về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước tiên, Thẩm An Dật dùng nước giếng rửa mặt rửa tay rồi mới vào bếp nấu cơm. Bếp nhỏ dùng để nấu chè đã tắt lửa, nước chè cũng đã chuyển sang màu xanh lục. Thẩm An Dật bỏ thêm chút đường, khuấy lên rồi đậy nắp nồi để sang một bên. Y tiến vào không gian hái một ít rau, vớt thêm con cá rồi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa.
Đợi khi nấu xong, Vương Tiểu Nhị cùng hai người Quý A Cường và Vương Bảo Nhi cũng đã cùng nhau về tới nhà.
Hai mẫu ruộng nước của Quý gia và hai mẫu ruộng nước của Vương gia liền nhau. Vương Bảo Nhi cùng Quý A Cường gặt hai mẫu bên này, hai người bác cả gặt bốn mẫu còn lại bên kia.
Thẩm An Dật sợ Vương Tiểu Nhị không biết canh giờ về nhà nên đã nhờ Vương Bảo Nhi dẫn hắn về giúp.
Hiện tại, Ngốc Ngốc và y là người nhà của nhau. Vương Bảo Nhi cũng đã gả cho người khác, suy cho cùng thì quan hệ của Ngốc Ngốc và Vương Bảo Nhi cũng đã có một khoảng cách nhất định. Nhưng Vương Bảo Nhi lại không vì chuyện đó mà bỏ rơi hắn.
Lòng người rất dễ đổi thay, thờ ơ một chút cũng dễ cách xa nhau. Thẩm An Dật không muốn mất đi một người thân tốt bụng như Vương Bảo Nhi. Y đổi tốt với Vương Bảo Nhi, Vương Bảo Nhi hiểu được đặt ở trong lòng, như vậy thì cảm tình giữa hai nhà sẽ ngày càng thân thiết.
Thẩm An Dật nấu chè đậu xanh để cho hai người bọn họ có thể ở bên này ăn một chén, nghỉ ngơi rồi về. Trời hôm nay nóng như vậy, công việc lại vất vả, bất cẩn để cho cơ thể xảy ra chuyện gì thì phải làm sao.
Ngoài ra, sân sau Vương gia còn có một cái giếng. Mùa hè oi bức, nước kéo từ giếng lên mát lạnh, dùng để rửa mặt khẳng định rất thoải mái.
"Mau vào nhà đi, trước tiên rửa mặt rồi uống ly nước đã, ta đi bưng chè ra." Thẩm An Dật nhanh nhẹn ra nhà sau múc một chậu nước, rồi đem chậu nước và khăn vải ra ngoài.
Trong lúc ba người bọn họ rửa mặt ở sau, Thẩm An Dật đã rót ba ly nước bưng từ phòng bếp lên bàn. Y có pha một ít linh tuyền vào trong nước, đất đai của Quý gia nhiều, thời tiết khô nóng như vậy chắc là Vương Bảo Nhi đã mệt chịu không nổi rồi.
"Phu lang." Vương Tiểu Nhị mặt mày hớn hở nhìn Thẩm An Dật, tròng mắt đen tuyền sáng lấp lánh, tràn đầy vẻ vui mừng.
Sống chung một khoảng thời gian dài, Vương Tiểu Nhị càng ngày càng trở nên dính người.
Những lúc cùng nhau làm việc ngoài đồng Thẩm An Dật sẽ về trước nửa canh giờ để nấu cơm, lúc không có y tốc độ làm việc của hắn cũng giảm đi phân nửa. Vương Tiểu Nhị thường xuyên ngửa mặt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu rồi nhìn về phía nhà của hai người một cái, sau đó lại nhìn sang anh trai và anh rể đang làm việc ở cánh đồng bên cạnh.
Hừm! Phu lang. Không có ở đây. Ta không vui!!!
Vương Tiểu Nhị bây giờ cũng biết thở dài, cũng không rõ là hắn học được từ ai. Nếu như để người khác biết được nguyên nhân làm cho hắn trở nên rầu rĩ như vậy, không biết sẽ cười thành cái dạng gì.
"Chúng ta ăn chè trước. Ngồi nghỉ một lát, rồi mới ăn cơm." Thẩm An Dật bưng bốn chén chè đậu xanh đặt xuống bàn, rồi duỗi tay xoa đầu Vương Tiểu Nhị.
"Uống chè đi, thanh nhiệt." Thẩm An Dật cho Vương Tiểu Nhị uống xong rồi quay qua nói với Quý A Cường cùng Vương Bảo Nhi đang ngồi đối diện. "A Cường ca và Vương ca nhi uống một chén đi rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, cũng chỉ mới vào mùa thôi mà.
Vương Bảo Nhi cầm chén chè uống một ngụm, cười với Thẩm An Dật. "Chè đậu xanh ngươi làm rất ngon, uống xong trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt."
"Rất ngon." Quý A Cường cũng không tiếc khen một câu.
Thẩm An Dật cười nói. "Ta nấu trước lúc đi gặt một chút, để lên bếp rồi cho nhỏ lửa, đợi khi về lại bỏ thêm ít đường. Trời nóng như vậy còn phải bận rộn ngoài đồng, nếu không chú ý để thân thể ngã bệnh thì không may."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý A Cường và Vương Bảo Nhi uống xong chén chè đậu xanh liền chuẩn bị trở về.
Đợi đến lúc hai người họ sắp đi, Thẩm An Dật xách ra một con cá. "Lúc đi ngang qua bờ sông tay ta ngứa ngáy muốn xuống thử vận may một chút, không ngờ vậy mà có thể bắt được hai con, vừa lúc chúng ta chia nhau mỗi nhà một con."
"Cảm ơn ngươi, vậy hai ta đi về đây." Vương Bảo Nhi cũng không khách sáo, nhận lấy con cá Thẩm An Dật đưa qua.
Vào mùa thu hoạch thứ cần tiêu hao nhất là sức lực, phải làm việc nhiều nên ăn cũng nhiều. Trong nhà Vương Bảo Nhi lại có một người ba chồng keo kiệt, vào thời điểm này chuyện làm còn không xong, nào có hơi sức đâu mà ra sông bắt cá.
Trên đường về, Vương Bảo Nhi thoáng nhìn sang Quý A Cường đi song song bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi nói. "Tháng trước ta có dẫn hai đứa nhỏ theo lên trấn, cũng kiếm được chút tiền. Hồi tháng năm này, Quý ca nhi đã bị ngất xỉu." Ngưng một chút, Vương Bảo Nhi nhìn Quý A Cường, một lát sau mới tiếp tục nói. "Ta nghĩ chắc là ngươi cũng biết được nguyên nhân tại sao..."
Quý A Cường không lên tiếng nhưng trong ánh mắt đã tối hơn một phần.
"Ta chỉ có một đứa em trai duy nhất, hơn nữa nó lại còn như vậy." Vương Bảo Nhi nói xong cũng có chút nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên. "Để có thể cưới được một phu lang cho nó đã là chuyện không dễ... Ta sợ, thân thể của Quý ca nhi nếu không phát triển tốt, đến khi trưởng thành không thể sinh con thì phải làm sao bây giờ?"
Vương Bảo Nhi dùng cánh tay lau mước mắt, khịt mũi. "May rằng sau khi khỏi bệnh Quý ca nhi cuối cùng cũng thông suốt, biết chăm lo việc nhà. Ta thấy hai đứa chúng nó còn nhỏ, cuộc sống sau này còn dài, thân thể Quý ca nhi lại..."
Vương Bảo Nhi kiềm chế lại xúc cảm muốn khóc, tiếp tục nói. "Mỗi lần có dịp lên trấn ta đều mua cho hai đứa nó một ít thịt heo, xương ống... Ta muốn hai đứa nó có thể khoẻ mạnh mà trưởng thành, sống một cuộc sống thật bình an yên ổn. Đến lúc đó, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm được."
"Ngươi cũng biết mà." Vương Bảo Nhi dừng bước, nắm lấy tay Quý A Cường, giương đôi mắt phiếm hồng ầng ậng nước nhìn gã. "Thứ làm cho ta không yên lòng nhất chính là chuyện của em trai ta. Không phải là ta đối xử bất công... Nhưng Vương gia cũng chỉ còn lại ta và Tiểu Nhị, từ nhỏ ta đã gánh trên vai trách nhiệm của hai người cha, vất vả nuôi nấng Tiểu Nhị nên người, tình cảm đối với nó đương nhiên cũng sẽ nhiều hơn một chút... Chỉ cần là nó có thể có một cuộc sống vui vẻ bình an thì lúc đó ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với ngươi."
"Quý ca nhi ngất xỉu, Tiểu Nhị đói bụng ngã xuống ngoài đồng, mọi chuyện rối như tơ vò. Lúc nghe tin ấy tim ta hẫng đi một nhịp, lòng đau như cắt, mất ngủ mấy đêm liền... Ta sợ rằng sẽ lại xảy ra chuyện gì."
Vương Bảo Nhi đưa mắt nhìn chằm chằm Quý A Cường. "A Cường, ngươi là một người phân rõ trắng đen, cũng biết rõ tính cách của ba như thế nào... Nếu như Quý ca nhi thật sự xảy ra chuyện, ta sẽ không thể nào trơ mắt nhìn Tiểu Nhị cô độc một mình, sẽ đem nó về nhà của chúng ta tá túc một thời gian..."
Vương Bảo Nhi không còn kiềm được nước mắt nữa, từng giọt từng giọt thay nhau rơi xuống gương mặt thanh tú. Vương Bảo Nhi cũng không muốn lau đi, chỉ đem mặt chôn sâu vào lồng ngực Quý A Cường.
"Đừng khóc, Bảo Nhi." Quý A Cường rũ mắt, ôm lấy bả vai Vương Bảo Nhi. "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải là cuộc sống của Quý ca nhi và Tiểu Nhị bây giờ rất tốt sao. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì ta cũng sẽ giúp ngươi một tay. Bảo Nhi, Tiểu Nhị là em trai của ngươi thì cũng là em trai của ta. Ta biết, ta hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi mà."
Nghe xong lời này của Quý A Cường, lòng Vương Bảo Nhi mới nhẹ đi được một phần.
Quý ca nhi mười tuổi đã mất đi hai người cha, cuộc sống khốn khổ vô cùng. Vương Bảo Nhi năm xưa cũng chỉ mới sáu tuổi, bên cạnh còn có thêm một đứa em trai, phải cắn răng chịu đựng mà sống qua ngày.
Tính cách quyết định số phận, câu này nói một chút cũng không sai.
Vương Bảo Nhi biết rằng mình có thể thuận lợi sống ở Quý gia đều là nhờ Quý A Cường che chở. Nếu như có một ngày mâu thuẫn của Vương Bảo Nhi và ba Quý ngày càng nghiêm trọng hơn, Quý A Cường lại nghe theo lời ba gã thì đến lúc đó cuộc sống của Vương Bảo Nhi ở Quý gia sẽ không khác gì Quý ca nhi ngày trước.
Vương Bảo Nhi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro