Chương 13
Trần Liễu
2024-07-04 01:50:23
Thật ra nói đến hương vị thì đúng là không thấy được món này có chỗ nào ngon, nhưng Thẩm An Dật có bỏ thêm đậu xanh rồi hạ lửa nhỏ nấu từ từ nên hương vị của món cháo cũng vì vậy mà trở nên ngọt ngon bất ngờ.
Rút kinh nghiệm từ buổi tối hôm qua, vì Quý A Cường và Vương Bảo Nhi ăn rất khoẻ nên hôm nay khi nấu cháo, Thẩm An Dật cố ý nấu nhiều hơn một chút.
Rửa mặt sạch sẽ rồi uống một chén nước. Thẩm An Dật múc cho mỗi người một bát cháo lớn, giữa bàn bày thêm một đĩa nộm dưa trộn chua cay.
"Còn hơi nóng, ngươi đừng ăn nhanh quá." Thẩm An Dật khuấy chén cháo của Vương Tiểu Nhị, thổi cho nguội rồi mới đưa lại cho hắn.
Vương Bảo Nhi ngồi bên cạnh nhìn thấy, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Ngon quá." Vương Tiểu Nhị cầm lấy chén cháo, vì đói bụng nên ăn một lượt ba chén rồi mới hé miệng cười hề hề nhìn phu lang nhà mình.
Thẩm An Dật cười ôn hoà, nhịn không được mà xoa đầu Vương Tiểu Nhị. "Trong nồi vẫn còn nhiều, ngươi ăn từ từ thôi. Nè, ăn thêm dưa leo đi, ngon lắm."
Một nồi cháo to như vậy cứ thế bị bốn người xử lí sạch sẽ, đĩa dưa trộn đã sớm bị ăn hết từ lâu.
"Chúng ta chỉ ngơi một chút rồi hẳn làm tiếp. Ăn no trướng bụng mà đi ngay thì sẽ khó chịu lắm." Thẩm An Dật nói lúc dọn dẹp bát đũa.
Vương Bảo Nhi ngáp một cái, lúc sáng vốn dĩ đã không có tinh thần, sau khi được ăn no cơ thể lại bắt đầu mệt mỏi. "Ừm, cứ nghỉ ngơi một chút vậy."
Quý A Cường đứng dậy, đi ra nhà sau múc nửa xô nước rồi rót đầy vào bốn cái ly. "Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi nửa canh giờ đi, tranh thủ chợp mắt một lát. Lúa trong ruộng cũng không còn bao nhiêu, mình ta làm là được."
"Ừm." Vương Bảo Nhi nhẹ nhàng đáp, trong thanh âm pha lẫn chút mơ màng.
Sau khi rửa chén xong, Thẩm An Dật ra nhà sau thả gà vịt ra rồi cho chúng ăn. Y đã rót linh tuyền xuống giếng rồi nên cũng không cần vào không gian làm gì nữa.
Cho gà vịt ăn xong, Thẩm An Dật múc nước tưới rau rồi sau đó cầm chổi quét dọn nhà.
"Quý ca nhi, ta ra đồng trước đây." Quý A Cường nói với y, trong tay cầm theo một bình gốm.
"Vâng." Thẩm An Dật cười đáp, nhìn sang Vương Tiểu Nhị vẫn đang còn ngồi yên trên ghế. "Ngươi và A Cường ca đi trước đi, ta dọn dẹp nhà xong rồi sẽ đi sau."
Vương Tiểu Nhị hé môi cười với y một lúc lâu rồi mới chậm chạp cầm nông cụ đi theo Quý A Cường.
Hai người kia vừa đi một chút thì Vương Bảo Nhi đã tỉnh, xoa mắt hỏi. "Bọn họ đi đâu rồi?"
"Mới vừa ra đồng rồi." Thẩm An Dật dùng giẻ lau lại bàn ăn vừa nãy. "Vương ca nhi, người lên giường nghỉ ngơi đi, ngồi ở đó không ngủ được đâu, cẩn thận lát nữa sẽ nhức mình."
Vương Bảo Nhi lắc đầu. "Không sao đâu, ta đi trước nhé."
"Uống nước trước đi đã, ăn cháo đặt sẽ làm cổ họng bị khó chịu." Thẩm An Dật chỉ ly nước đang đặt trên bàn.
"Ừm." Vương Bảo Nhi cầm lấy cái ly uống một ngụm rồi lau miệng. "Nước giếng này uống vào thật là mát, vậy ta đi trước."
"Vâng." Thẩm An Dật cười đáp, đưa Vương Bảo Nhi ra cửa rồi nhanh chóng trở vào.
Y rửa xương ống cho sạch rồi bỏ vào nồi hầm canh. Sau khi làm xong, Thẩm An Dật tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi cầm theo bình gốm tiếp tục đi ra đồng.
Giữa trưa, Thẩm An Dật về trước để nấu cơm. Y nghĩ chắc có lẽ Quý A Cường và Vương Bảo Nhi chắc cũng sẽ ở lại ăn cơm nên tiện tay nấu nhiều hơn một chút.
Một đĩa gỏi rau muống, một đĩa đậu que xào cay và một nồi canh xương hầm củ cải.
Cơm trưa vừa mới nấu xong thì ba người họ cũng đã về.
Ăn xong bữa cơm ngon lành, Quý A Cường cùng Vương Bảo Nhi không nghỉ ngơi nữa mà tiếp tục ra đồng làm việc. Vương Tiểu Nhị cũng cầm theo nông cụ tung tăng chạy theo sau, trước khi đi còn không quên cười với Thẩm An Dật một cái.
Thẩm An Dật cầm cây chổi đứng ngẩn người trước cửa nhà, y còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì ba người họ cũng đã đi xa.
Đến giờ Mùi, Thẩm An Dật mang theo bình gốm và nông cụ ra đồng.
Hai mẫu ruộng nước của Quý gia chỉ cần nửa canh giờ nữa là sẽ gặt xong, hai mẫu ruộng nước của Vương gia thì phải mất thêm một buổi nửa mới có thể thu hoạch được hết.
Nhưng tại sao số lượng lúa bên ruộng nhà họ lại cách bên ruộng của Quý gia ít như thế?
Chẳng lẽ Ngốc Ngốc nhà y đã bị hiệu suất gặt hái của ruộng bên cạnh kích thích rồi?
Nói thầm một câu, Thẩm An Dật đem bình gốm đặt xuống dưới gốc cây, nhanh chóng xuống ruộng tiếp tục gặt lúa.
"Quý ca nhi, đưa cho A Cường ca chìa khoá kho thóc của nhà ngươi đi, để anh ấy giúp ngươi gáng lúa về." Vương Bảo Nhi dùng tay áo lau mặt, đến bên cạnh Thẩm An Dật nói.
Thẩm An Dật ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
"Nhân lúc trời còn chưa tối, mau nhanh chóng làm cho xong." Vương Bảo Nhi đẩy nhẹ Thẩm An Dật còn đang đứng hình kế bên, cười cười thúc giục y. "Nhanh lên."
"Quý ca nhi." Quý A Cường khiêng đòn gánh đứng ở một bên nhìn Thẩm An Dật, chờ y đưa chìa khóa.
Thẩm An Dật lấy ra chuỗi chìa khoá từ trong ngực. "Đây là chìa khoá cửa, đây là phòng bếp, còn đây là nhà kho."
"Ừm." Quý A Cường cầm chuỗi chìa khoá, nhanh nhẹn gánh lúa đi.
"Vương ca nhi, chuyện này..." Đợi Quý A Cường đi xa, Thẩm An Dật nhìn sang Vương Bảo Nhi bên cạnh, do dự hỏi. "Có làm phiền hai người không?"
Vương Bảo Nhi vừa nghe xong, cười đến cong cong đôi mắt. Lúc Vương Bảo Nhi hé miệng cười thật sự trông rất giống Vương Tiểu Nhị. "Không có gì đâu, là anh ngươi đề nghị đấy."
Vương Bảo Nhi lại nói. "A Cường ca của ngươi tính tình lãnh đạm giống cha Quý, không thích quản chuyện của người khác nhưng lại rất rõ ràng sòng phẳng. Hai ngày nay ăn cơm ở nhà ngươi, trong lòng của A Cường tự biết nên phải làm gì."
Thẩm An Dật cười, không nói thêm gì nữa. Vừa nãy y còn cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ thêm lát nữa, nhưng bây giờ đã có thêm hai người hỗ trợ thì y cũng không thể tiếp tục lười biếng. Thẩm An Dật khẽ cắn môi, cố gắng gặt hết buổi chiều.
Quý A Cường qua lại ba lần, đem tất cả lúa vừa gặt được gánh hết vào nhà kho xong thì lại tiếp tục cầm lưỡi hái làm việc.
Quý A Cường hiện tạu cùng với Quý A Cường mà Thẩm An Dật tưởng tượng, dường như không giống nhau cho lắm.
Thật ra Thẩm An Dật không thích Quý A Cường, y chỉ vì nể mặt của Vương Bảo Nhi mà thôi. Vương Bảo Nhi là anh ruột của Ngốc Ngốc, mà Ngốc Ngốc lại là người thân của y. Quý A Cường là phu quân của Vương Bảo Nhi, hai người là một thể. Vì không để cho Vương Bảo Nhi khó xử nên Thẩm An Dật cũng đối đãi đàng hoàng với gã.
Có điều, thật lòng Thẩm An Dật vẫn không thích Quý A Cường, nói chính xác hơn là y ghét tất cả những người ở Quý gia.
Tại sao lúc đó Quý A Cường lại không giúp đỡ đứa trẻ đáng thương đó dù chỉ là một chút?
Thẩm An Dật ngây người. Có phải là Quý A Cường cũng giống y, là dựa trên thái độ của Vương Bảo Nhi mà đối đãi hay không?
Nhưng bây giờ làm như vậy thì còn có ích gì, Quý An Dật thật sự cũng đã chết rồi...
Thẩm An Dật sốc lại tinh thần, liều mạng làm việc đến qua nửa giờ Dậu. Nhìn sắc trời đã không còn sớm, y thu dọn một chút rồi rồi về nhà, chuẩn bị dọn cơm chiều.
Thẩm An Dật nhìn thoáng qua đám lúa trong ruộng, cũng không còn bao nhiêu nữa, tầm cuối giờ Dậu là có thể gặt xong.
"Ta về trước để dọn cơm." Thẩm An Dật đỡ eo, chầm chầm duỗi thẳng người.
Eo đau, lưng đau, suýt chút nữa là mềm chân không đứng nổi. Tay thì vừa tê vừa mỏi, người dính đầy bụi lúa ngứa ngáy khó chịu.
"Ừm, đi đi." Vương Bảo Nhi không buồn ngẩng đầu đáp.
Thẩm An Dật đứng tại chỗ duỗi người, để cho cơ thể được thư giãn một chút rồi mới chạy từ từ trở về nhà.
Về đến nhà, Thẩm An Dật lập tức nấu thêm một nồi chè đậu xanh. Sau đó y múc một thùng nước, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ.
Vội vã gặt hái cả ngày thật sự là quá mệt mỏi. Thẩm An Dật sâu sắc cảm nhận được nổi khổ của nghề nông.
Thẩm An Dật cho quần áo bẩn vào thùng gỗ ở nhà sau rồi vào phòng đóng cửa lại. Y tiến vào không gian hái vài trái dưa leo, mướp đắng và mướp hương. Sẵn tiện hái thêm một rổ rau muống và ớt đỏ, chỉ tiếc trong nhà bây giờ không có thịt.
Rau trộn dưa leo, mướp đắng xào ớt, canh mướp và một nồi chè đậu xanh.
Canh mướp còn chưa chín thì ba người Vương Tiểu Nhị đã về, trên vai còn gánh theo hai bó lúa.
"Trước tiên rửa mặt nghỉ ngơi rồi uống chén chè đậu xanh đã, chút nữa là xong rồi."
Hai mẫu ruộng nước cũng được xem là thu hoạch xong, phần còn lại chỉ cần đem lúa ra phơi cho khô là được.
Lúc phơi lúa cũng cần quan sát nhìn trời, nếu thấy mây đen thì chạy nhanh ra thu lúa vào, không thể để lúa ướt.
Thẩm An Dật vui vẻ thở hắt ra.
Ăn cơm xong Quý A Cường và Vương Bảo Nhi vác lúa về nhà, một lát nữa mới qua gánh nước.
Hôm nay về sớm hơn hôm qua một chút. Lúc Quý A Cường và Vương Bảo Nhi về đến nhà thì cha Quý và ba Quý cũng chỉ vừa mới trở về.
Ba Quý thoáng nhìn qua chỗ lúa mà hai người gánh về, sắc mặt có chút không được tốt lắm, trừng mắt với Vương Bảo Nhi. "Có phải là do ngươi làm biếng hay không hả? Chỉ có mỗi hai mẫu đất mà hai ngày rồi còn gặt chưa xong?"
"Ba à, hôm nay chúng con giúp Quý ca nhi thu hoạch một canh giờ. Hai ngày nay đều ăn cơm ở Vương gia, ít nhiều gì cũng nên giúp hai đứa nhỏ một tay." Không đợi Vương Bảo Nhi mở miệng, Quý A Cường đã nhanh chóng trả lời. "Hôm nay bọn con cũng sẽ ăn tối ở nhà y, sẵn tiện đem thùng qua lấy nước."
Ba Quý nhìn con trai mình rồi lại nhìn sang Vương Bảo Nhi, đen mặt đi xuống bếp.
Hai ngày cơm đổi lấy một canh giờ làm công chỉ có lời chứ không có lỗ. Thế nhưng trong lòng ba Quý thì lại cảm thấy rất không vui, cuối cùng ông cũng không nói gì vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai.
Cả người ba Quý khó chịu đến mức cơm chiều cũng không muốn ăn, nhưng nghĩ đến phu quân đang đợi lại không thể không bắt tay vào nấu cơm chiều.
Quý A Cường và Vương Bảo Nhi một người vác lúa một người gánh nước từ nhà Thẩm An Dật trở về. Lúc về đến Quý gia thấy cơm chiều vẫn còn chưa nấu xong, cha Quý thì đang ngẩn người ngồi dưới mái hiên.
Vương Bảo Nhi đem thùng nước để xuống đất, múc một gáo nước đưa cho cha Quý. "Cha, người uống một ngụm nước đi. Nước giếng này uống vào mát lắm."
Cha Quý nhìn Vương Bảo Nhi, nhận lấy gáo nước uống một ngụm. Đôi mắt ông sáng lên, uống thêm hai ngụm nữa. "Nước giếng này thật ngon."
"Nếu cha thích thì ngày mai con sẽ đem bình gốm theo để đựng nước cho cha đem đi." Vương Bảo Nhi nhận lại gáo nước cẩn thận tưới rau.
Quý A Cường vác lúa về xong thì lấy hai cái thùng trống đi sang Vương gia. Trừ vườn rau trong nhà ra thì còn có một vườn rau nữa ở ngoài khe núi, thừa dịp trời còn chưa tối nhanh chóng tưới cho xong.
Rút kinh nghiệm từ buổi tối hôm qua, vì Quý A Cường và Vương Bảo Nhi ăn rất khoẻ nên hôm nay khi nấu cháo, Thẩm An Dật cố ý nấu nhiều hơn một chút.
Rửa mặt sạch sẽ rồi uống một chén nước. Thẩm An Dật múc cho mỗi người một bát cháo lớn, giữa bàn bày thêm một đĩa nộm dưa trộn chua cay.
"Còn hơi nóng, ngươi đừng ăn nhanh quá." Thẩm An Dật khuấy chén cháo của Vương Tiểu Nhị, thổi cho nguội rồi mới đưa lại cho hắn.
Vương Bảo Nhi ngồi bên cạnh nhìn thấy, trên mặt tràn đầy ý cười.
"Ngon quá." Vương Tiểu Nhị cầm lấy chén cháo, vì đói bụng nên ăn một lượt ba chén rồi mới hé miệng cười hề hề nhìn phu lang nhà mình.
Thẩm An Dật cười ôn hoà, nhịn không được mà xoa đầu Vương Tiểu Nhị. "Trong nồi vẫn còn nhiều, ngươi ăn từ từ thôi. Nè, ăn thêm dưa leo đi, ngon lắm."
Một nồi cháo to như vậy cứ thế bị bốn người xử lí sạch sẽ, đĩa dưa trộn đã sớm bị ăn hết từ lâu.
"Chúng ta chỉ ngơi một chút rồi hẳn làm tiếp. Ăn no trướng bụng mà đi ngay thì sẽ khó chịu lắm." Thẩm An Dật nói lúc dọn dẹp bát đũa.
Vương Bảo Nhi ngáp một cái, lúc sáng vốn dĩ đã không có tinh thần, sau khi được ăn no cơ thể lại bắt đầu mệt mỏi. "Ừm, cứ nghỉ ngơi một chút vậy."
Quý A Cường đứng dậy, đi ra nhà sau múc nửa xô nước rồi rót đầy vào bốn cái ly. "Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi nửa canh giờ đi, tranh thủ chợp mắt một lát. Lúa trong ruộng cũng không còn bao nhiêu, mình ta làm là được."
"Ừm." Vương Bảo Nhi nhẹ nhàng đáp, trong thanh âm pha lẫn chút mơ màng.
Sau khi rửa chén xong, Thẩm An Dật ra nhà sau thả gà vịt ra rồi cho chúng ăn. Y đã rót linh tuyền xuống giếng rồi nên cũng không cần vào không gian làm gì nữa.
Cho gà vịt ăn xong, Thẩm An Dật múc nước tưới rau rồi sau đó cầm chổi quét dọn nhà.
"Quý ca nhi, ta ra đồng trước đây." Quý A Cường nói với y, trong tay cầm theo một bình gốm.
"Vâng." Thẩm An Dật cười đáp, nhìn sang Vương Tiểu Nhị vẫn đang còn ngồi yên trên ghế. "Ngươi và A Cường ca đi trước đi, ta dọn dẹp nhà xong rồi sẽ đi sau."
Vương Tiểu Nhị hé môi cười với y một lúc lâu rồi mới chậm chạp cầm nông cụ đi theo Quý A Cường.
Hai người kia vừa đi một chút thì Vương Bảo Nhi đã tỉnh, xoa mắt hỏi. "Bọn họ đi đâu rồi?"
"Mới vừa ra đồng rồi." Thẩm An Dật dùng giẻ lau lại bàn ăn vừa nãy. "Vương ca nhi, người lên giường nghỉ ngơi đi, ngồi ở đó không ngủ được đâu, cẩn thận lát nữa sẽ nhức mình."
Vương Bảo Nhi lắc đầu. "Không sao đâu, ta đi trước nhé."
"Uống nước trước đi đã, ăn cháo đặt sẽ làm cổ họng bị khó chịu." Thẩm An Dật chỉ ly nước đang đặt trên bàn.
"Ừm." Vương Bảo Nhi cầm lấy cái ly uống một ngụm rồi lau miệng. "Nước giếng này uống vào thật là mát, vậy ta đi trước."
"Vâng." Thẩm An Dật cười đáp, đưa Vương Bảo Nhi ra cửa rồi nhanh chóng trở vào.
Y rửa xương ống cho sạch rồi bỏ vào nồi hầm canh. Sau khi làm xong, Thẩm An Dật tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi cầm theo bình gốm tiếp tục đi ra đồng.
Giữa trưa, Thẩm An Dật về trước để nấu cơm. Y nghĩ chắc có lẽ Quý A Cường và Vương Bảo Nhi chắc cũng sẽ ở lại ăn cơm nên tiện tay nấu nhiều hơn một chút.
Một đĩa gỏi rau muống, một đĩa đậu que xào cay và một nồi canh xương hầm củ cải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm trưa vừa mới nấu xong thì ba người họ cũng đã về.
Ăn xong bữa cơm ngon lành, Quý A Cường cùng Vương Bảo Nhi không nghỉ ngơi nữa mà tiếp tục ra đồng làm việc. Vương Tiểu Nhị cũng cầm theo nông cụ tung tăng chạy theo sau, trước khi đi còn không quên cười với Thẩm An Dật một cái.
Thẩm An Dật cầm cây chổi đứng ngẩn người trước cửa nhà, y còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì ba người họ cũng đã đi xa.
Đến giờ Mùi, Thẩm An Dật mang theo bình gốm và nông cụ ra đồng.
Hai mẫu ruộng nước của Quý gia chỉ cần nửa canh giờ nữa là sẽ gặt xong, hai mẫu ruộng nước của Vương gia thì phải mất thêm một buổi nửa mới có thể thu hoạch được hết.
Nhưng tại sao số lượng lúa bên ruộng nhà họ lại cách bên ruộng của Quý gia ít như thế?
Chẳng lẽ Ngốc Ngốc nhà y đã bị hiệu suất gặt hái của ruộng bên cạnh kích thích rồi?
Nói thầm một câu, Thẩm An Dật đem bình gốm đặt xuống dưới gốc cây, nhanh chóng xuống ruộng tiếp tục gặt lúa.
"Quý ca nhi, đưa cho A Cường ca chìa khoá kho thóc của nhà ngươi đi, để anh ấy giúp ngươi gáng lúa về." Vương Bảo Nhi dùng tay áo lau mặt, đến bên cạnh Thẩm An Dật nói.
Thẩm An Dật ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
"Nhân lúc trời còn chưa tối, mau nhanh chóng làm cho xong." Vương Bảo Nhi đẩy nhẹ Thẩm An Dật còn đang đứng hình kế bên, cười cười thúc giục y. "Nhanh lên."
"Quý ca nhi." Quý A Cường khiêng đòn gánh đứng ở một bên nhìn Thẩm An Dật, chờ y đưa chìa khóa.
Thẩm An Dật lấy ra chuỗi chìa khoá từ trong ngực. "Đây là chìa khoá cửa, đây là phòng bếp, còn đây là nhà kho."
"Ừm." Quý A Cường cầm chuỗi chìa khoá, nhanh nhẹn gánh lúa đi.
"Vương ca nhi, chuyện này..." Đợi Quý A Cường đi xa, Thẩm An Dật nhìn sang Vương Bảo Nhi bên cạnh, do dự hỏi. "Có làm phiền hai người không?"
Vương Bảo Nhi vừa nghe xong, cười đến cong cong đôi mắt. Lúc Vương Bảo Nhi hé miệng cười thật sự trông rất giống Vương Tiểu Nhị. "Không có gì đâu, là anh ngươi đề nghị đấy."
Vương Bảo Nhi lại nói. "A Cường ca của ngươi tính tình lãnh đạm giống cha Quý, không thích quản chuyện của người khác nhưng lại rất rõ ràng sòng phẳng. Hai ngày nay ăn cơm ở nhà ngươi, trong lòng của A Cường tự biết nên phải làm gì."
Thẩm An Dật cười, không nói thêm gì nữa. Vừa nãy y còn cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ thêm lát nữa, nhưng bây giờ đã có thêm hai người hỗ trợ thì y cũng không thể tiếp tục lười biếng. Thẩm An Dật khẽ cắn môi, cố gắng gặt hết buổi chiều.
Quý A Cường qua lại ba lần, đem tất cả lúa vừa gặt được gánh hết vào nhà kho xong thì lại tiếp tục cầm lưỡi hái làm việc.
Quý A Cường hiện tạu cùng với Quý A Cường mà Thẩm An Dật tưởng tượng, dường như không giống nhau cho lắm.
Thật ra Thẩm An Dật không thích Quý A Cường, y chỉ vì nể mặt của Vương Bảo Nhi mà thôi. Vương Bảo Nhi là anh ruột của Ngốc Ngốc, mà Ngốc Ngốc lại là người thân của y. Quý A Cường là phu quân của Vương Bảo Nhi, hai người là một thể. Vì không để cho Vương Bảo Nhi khó xử nên Thẩm An Dật cũng đối đãi đàng hoàng với gã.
Có điều, thật lòng Thẩm An Dật vẫn không thích Quý A Cường, nói chính xác hơn là y ghét tất cả những người ở Quý gia.
Tại sao lúc đó Quý A Cường lại không giúp đỡ đứa trẻ đáng thương đó dù chỉ là một chút?
Thẩm An Dật ngây người. Có phải là Quý A Cường cũng giống y, là dựa trên thái độ của Vương Bảo Nhi mà đối đãi hay không?
Nhưng bây giờ làm như vậy thì còn có ích gì, Quý An Dật thật sự cũng đã chết rồi...
Thẩm An Dật sốc lại tinh thần, liều mạng làm việc đến qua nửa giờ Dậu. Nhìn sắc trời đã không còn sớm, y thu dọn một chút rồi rồi về nhà, chuẩn bị dọn cơm chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm An Dật nhìn thoáng qua đám lúa trong ruộng, cũng không còn bao nhiêu nữa, tầm cuối giờ Dậu là có thể gặt xong.
"Ta về trước để dọn cơm." Thẩm An Dật đỡ eo, chầm chầm duỗi thẳng người.
Eo đau, lưng đau, suýt chút nữa là mềm chân không đứng nổi. Tay thì vừa tê vừa mỏi, người dính đầy bụi lúa ngứa ngáy khó chịu.
"Ừm, đi đi." Vương Bảo Nhi không buồn ngẩng đầu đáp.
Thẩm An Dật đứng tại chỗ duỗi người, để cho cơ thể được thư giãn một chút rồi mới chạy từ từ trở về nhà.
Về đến nhà, Thẩm An Dật lập tức nấu thêm một nồi chè đậu xanh. Sau đó y múc một thùng nước, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ.
Vội vã gặt hái cả ngày thật sự là quá mệt mỏi. Thẩm An Dật sâu sắc cảm nhận được nổi khổ của nghề nông.
Thẩm An Dật cho quần áo bẩn vào thùng gỗ ở nhà sau rồi vào phòng đóng cửa lại. Y tiến vào không gian hái vài trái dưa leo, mướp đắng và mướp hương. Sẵn tiện hái thêm một rổ rau muống và ớt đỏ, chỉ tiếc trong nhà bây giờ không có thịt.
Rau trộn dưa leo, mướp đắng xào ớt, canh mướp và một nồi chè đậu xanh.
Canh mướp còn chưa chín thì ba người Vương Tiểu Nhị đã về, trên vai còn gánh theo hai bó lúa.
"Trước tiên rửa mặt nghỉ ngơi rồi uống chén chè đậu xanh đã, chút nữa là xong rồi."
Hai mẫu ruộng nước cũng được xem là thu hoạch xong, phần còn lại chỉ cần đem lúa ra phơi cho khô là được.
Lúc phơi lúa cũng cần quan sát nhìn trời, nếu thấy mây đen thì chạy nhanh ra thu lúa vào, không thể để lúa ướt.
Thẩm An Dật vui vẻ thở hắt ra.
Ăn cơm xong Quý A Cường và Vương Bảo Nhi vác lúa về nhà, một lát nữa mới qua gánh nước.
Hôm nay về sớm hơn hôm qua một chút. Lúc Quý A Cường và Vương Bảo Nhi về đến nhà thì cha Quý và ba Quý cũng chỉ vừa mới trở về.
Ba Quý thoáng nhìn qua chỗ lúa mà hai người gánh về, sắc mặt có chút không được tốt lắm, trừng mắt với Vương Bảo Nhi. "Có phải là do ngươi làm biếng hay không hả? Chỉ có mỗi hai mẫu đất mà hai ngày rồi còn gặt chưa xong?"
"Ba à, hôm nay chúng con giúp Quý ca nhi thu hoạch một canh giờ. Hai ngày nay đều ăn cơm ở Vương gia, ít nhiều gì cũng nên giúp hai đứa nhỏ một tay." Không đợi Vương Bảo Nhi mở miệng, Quý A Cường đã nhanh chóng trả lời. "Hôm nay bọn con cũng sẽ ăn tối ở nhà y, sẵn tiện đem thùng qua lấy nước."
Ba Quý nhìn con trai mình rồi lại nhìn sang Vương Bảo Nhi, đen mặt đi xuống bếp.
Hai ngày cơm đổi lấy một canh giờ làm công chỉ có lời chứ không có lỗ. Thế nhưng trong lòng ba Quý thì lại cảm thấy rất không vui, cuối cùng ông cũng không nói gì vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của con trai.
Cả người ba Quý khó chịu đến mức cơm chiều cũng không muốn ăn, nhưng nghĩ đến phu quân đang đợi lại không thể không bắt tay vào nấu cơm chiều.
Quý A Cường và Vương Bảo Nhi một người vác lúa một người gánh nước từ nhà Thẩm An Dật trở về. Lúc về đến Quý gia thấy cơm chiều vẫn còn chưa nấu xong, cha Quý thì đang ngẩn người ngồi dưới mái hiên.
Vương Bảo Nhi đem thùng nước để xuống đất, múc một gáo nước đưa cho cha Quý. "Cha, người uống một ngụm nước đi. Nước giếng này uống vào mát lắm."
Cha Quý nhìn Vương Bảo Nhi, nhận lấy gáo nước uống một ngụm. Đôi mắt ông sáng lên, uống thêm hai ngụm nữa. "Nước giếng này thật ngon."
"Nếu cha thích thì ngày mai con sẽ đem bình gốm theo để đựng nước cho cha đem đi." Vương Bảo Nhi nhận lại gáo nước cẩn thận tưới rau.
Quý A Cường vác lúa về xong thì lấy hai cái thùng trống đi sang Vương gia. Trừ vườn rau trong nhà ra thì còn có một vườn rau nữa ở ngoài khe núi, thừa dịp trời còn chưa tối nhanh chóng tưới cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro