Chương 8
Trần Liễu
2024-07-04 01:50:23
Người trong thôn rất để ý đến một số chuyện, vì vậy nên Thẩm An Dật không dám sử dụng quá nhiều linh tuyền.
Mảnh vườn trước nhà không lớn, thức ăn được trồng ra cũng không nhiều, hai người ăn là đủ, không thể mỗi ngày đều hái một ít lên trấn bán được. Hôm qua Thẩm An Dật đã bán hết chỗ rau củ còn sót lại, đợi đến khi đám rau ra đợt mới chắc cũng đâu đó khoảng tầm bảy đến tám ngày.
Dạo gần đây Vương Tiểu Nhị có rất nhiều điểm khác thường.
Mỗi ngày sau khi ăn sáng xong hắn đều sẽ vác cuốc ra đồng mà không nói tiếng nào. Hai ngày hôm kia vẫn còn bình thường, giữa trưa nắng gắt, Thẩm An Dật sẽ để hắn ngủ trưa một giấc. Giữa giờ Ngọ là khoảng thời gian nóng nhất, Thẩm An Dật không muốn để Vương Tiểu Nhị bận rộn rồi tự làm mình cảm nắng.
Nhưng hôm nay thì lại khác. Vương Tiểu Nhị ăn cơm sáng xong lại không lập tức vác cuốc ra đồng mà lại nhếch miệng cười hớn hở đi theo sau lưng Thẩm An Dật. Đôi mắt lấp lánh ánh nước của hắn nhìn y chằm chằm, cùng y ôm ôm ấp ấp một hồi lâu rồi mới hài lòng rời khỏi.
Hành động của Vương Tiểu Nhị làm Thẩm An Dật không khỏi liên tưởng ngay đến một con cún lớn dính người.
Tên nhóc này trông ngốc thì ngốc vậy thôi chứ nếu nghiêm túc mà nói thì hắn cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Vương Tiểu Nhị hoàn toàn có thể cảm nhận được ai là người đối tốt với hắn, sau đó hắn sẽ ngày càng trở nên thân thiết với người đó.
Nếu như có thể thân thiết với nhau vậy thì cũng tốt, cuộc sống của Thẩm An Dật và Ngốc Ngốc cũng có thể trở nên ấm áp hơn phần nào.
Dọn dẹp phòng bếp xong rồi lại đem quần áo đã giặt sạch ra phơi lên xào trúc. Thẩm An Dật pha một ít linh tuyền vào nước rồi ra trước vườn rau tưới tiêu một lần. Y cẩn thận không dám tưới quá tay, chừa lại một chút để dành tưới cho đám rau trong khe núi.
Sau khi tưới rau xong, Thẩm An Dật lại trộn một ít thức ăn cho gà. Trong nhà có nhiều trấu, lại cho thêm một ít lá cải vào. Nhớ đến vịt cạn rất dễ sinh bệnh, Thẩm An Dật hơi do dự. Y cho một ít linh tuyền vào thức ăn rồi trộn đều, chia ra thành hai phần, một phần cho gà một phần cho vịt. Tốt xấu gì cũng có thể giúp chúng tăng cường miễn dịch.
Làm xong việc nhà, Thẩm An Dật đóng cửa lại, đem theo cây giống và cuốc tiến vào không gian. Đất đã được Thẩm An Dật xới xong từ trước, y không tốn bao nhiêu sức đã lưu loát trồng xong tất cả cây giống xuống đất.
Rau củ quả trồng ở trong vườn thì đem lên trấn bán, còn trong không gian thì dùng để ăn.
Đến giờ Tỵ, Thẩm An Dật nhớ đến Vương Tiểu Nhị còn đang bận bịu ngoài đồng liền chuẩn bị mang nước ra cho hắn. Vừa đi khỏi lại chợt nhớ ra xương ống hôm qua mua về vẫn còn quên chưa hầm.
Trong nhà không có cái nồi to nào nên chỉ có thể hầm trong nồi nhỏ. Thẩm An Dật đem xương ống đi rửa sạch rồi ra vườn đào mấy củ gừng, xong xuôi lại quay sang cắt củ cải ra thành từng khối.
Đem nồi gác lên bếp, đợi khi nước sôi rồi hạ nhỏ lửa để hầm.
Thẩm An Dật nhìn sắc trời, giờ đã qua nửa giờ Tỵ. Y vội vàng cầm theo khăn ướt, ấm nước và linh tuyền lúc nãy còn chừa lại ra khỏi cửa, hướng về phía khe núi mà đi.
Vừa mới đi chưa được hai bước Thẩm An Dật đã thấy Vương Tiểu Nhị khiêng cuốc đi tới, gấp gáp bước từng bước lớn. Vóc người cao ráo tráng kiện, mặt không biểu cảm, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Thẩm An Dật trông thấy Vương Tiểu Nhị, Vương Tiểu Nhị hiển nhiên cũng đã phát hiện ra y. Hắn hé miệng lộ ra một nụ cười thật tươi, đôi mắt đen như ngọc loé sáng, lập tức chạy đến trước mặt Thẩm An Dật.
Vương Tiểu Nhị ném cái cuốc trên vai xuống, gắt gao ôm chặt lấy Thẩm An Dật, miệng liên tục kêu. "Phu lang, phu lang, phu lang." Hơi thở còn có phần gấp gáp.
"Sao lại tự đi về rồi? Ta còn đang chuẩn bị đi xem ngươi như nào." Thẩm An Dật duỗi tay xoa tóc Vương Tiểu Nhị. "Nếu đã về rồi thì thôi, ta cũng không cần ra ruộng làm gì nữa. Vào trong nhà nghỉ ngơi trước đã, lát nữa rồi cùng ta đi lên núi xem xem có thể hái được ít nấm hay gì không nhé."
Nói xong, Thẩm An Dật nắm lấy bàn tay rắn chắc đầy thô ráp của Vương Tiểu Nhị, rời khỏi cái ôm của hắn trở vào trong nhà.
"Không thấy phu lang đâu." Vương Tiểu Nhị chầm chậm nói, kéo tay Thẩm An Dật lùi về sau hai bước, nhặt lên cái cuốc bị hắn vứt bỏ khi về đến.
Trong lòng Thẩm An Dật vui mừng, Ngốc Ngốc đang chậm rãi thay đổi theo chiều hướng tốt. Y tin rằng chỉ cần mỗi ngày đều kiên trì cho Vương Tiểu Nhị uống linh tuyền, hắn sẽ có thể càng ngày càng trở nên tốt hơn. "Ta bận làm việc nhà, còn phải hầm canh nữa nên mới tốn thời gian như vậy."
Nghỉ ngơi xong, Thẩm An Dật cầm theo giỏ tre cùng Vương Tiểu Nhị chuẩn bị lên núi. Vào đầu tháng sáu thường có vài cơn mưa, Thẩm An Dật nghĩ trong núi ắt hẳn sẽ có nấm.
Khi sắp đến nơi, chỗ ngã rẽ cách đó không xa xuất hiện hai bóng người. Thị lực của Thẩm An Dật rất tốt, khi trông thấy hai người đằng trước liền dừng lại không đi tiếp. Đợi bọn họ đến gần rồi ôn hoà chào hỏi. "A Cường ca, Vương ca nhi."
Nhìn thấy anh trai nên Vương Tiểu Nhị rất vui vẻ, hớn hở cười với Vương Bảo Nhi.
"Hai đứa đang đi đâu đó?" Trong lòng Vương Bảo Nhi lộ ra nghi hoặc, đây là đang định đi đến miếng đất bên khe núi kia sao. Vương Bảo Nhi hỏi, ngữ khí nhu hoà, trên mặt cũng mang theo ý cười.
"Đang chuẩn bị lên núi nhìn xem có nấm để nhặt hay không." Dừng một chút, Thẩm An Dật cười nói. "Ruộng đất đều đã cày xong rồi ạ?"
Vương Bảo Nhi gật gật đầu. "Đã xong rồi, đang chuẩn bị về nhà." Ngưng một chút lại nói. "Lúc này nấm trong núi chắc cũng đã mọc rồi. Hai người chúng ta cùng hai đứa đi xem một chút, còn kém một canh giờ nữa mới đến giờ cơm."
"Sắc mặt của Quý ca nhi so với trước kia trông đã khá hơn rất nhiều." Quý A Cường nói rồi nhìn sang Vương Tiểu Nhị đang đứng bên cạnh, hắn vẫn luôn ngây ngô cười với Vương Bảo Nhi. "Tinh thần của Tiểu Nhị xem ra cũng tốt lên không ít."
Thẩm An Dật nghe xong chỉ cười cười không trả lời.
Bốn người cùng nhau đi vào trong núi. Bên ngoài hầu như không có thứ gì để hái, người trong thôn sau khi bận việc đồng áng xong tiện đường đi sang bên này có khi sẽ vào núi hái một số thứ mang về.
"Hướng này." Vào núi, Quý A Cường tiến lên phía trước dẫn đường.
Đường núi không dễ đi, quẹo đông quẹo tây vất vả lắm mới tiến sâu vào trong được. Đi một lúc lâu cuối cùng cùng có thu hoạch. Có nấm, nhưng mà không nhiều lắm.
Bốn người ở trong núi đi dạo một lát hái nấm mộc nhĩ, còn tìm được một cây đào hoang. Cây đào ra rất nhiều quả lại không quá lớn, đã chuyển hết sang màu hồng. Họ đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cây đào này, đem toàn bộ quả chín đều hái xuống.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Vương Bảo Nhi nói bọn họ nên trở về rồi, nếu về trễ ba Quý sẽ lại càm ràm cho xem.
Đi theo đường cũ ra khỏi núi, lúc gần về đến nhà, Thẩm An Dật lên tiếng. "A Cường ca, Vương ca nhi hai người đợi một chút. Hôm nay ta có nấu một ít canh xương, để ta múc cho hai người một phần mang về."
Nói xong, Thẩm An Dật chạy nhanh về nhà, giỏ trúc đựng đồ đã bị Vương Tiểu Nhị giành lấy, đương nhiên sẽ không có thứ gì cản trở được y.
Nhìn thấy phu lang nhà mình chạy đi, Vương Tiểu Nhị quay đầu nhìn Vương Bảo Nhi cười một cái rồi cũng tung tăng chạy theo sau.
"Hôm qua ta đưa Quý ca nhi lên trấn trên bán rau kiếm được không ít tiền." Vương Bảo Nhi nhìn Quý A Cường bên cạnh rồi nói.
Quý A Cường nắm lấy tay phu lang mình, trả lời. "Quý ca nhi hiểu chuyện, ngươi cũng có thể yên tâm hơn một chút, y sẽ chiếu cố Tiểu Nhị thật tốt."
"Ừm." Khóe mắt Vương Bảo nhi có hơi ươn ướt, hé miệng cười nhẹ.
Một lát sau, Thẩm An Dật bưng một tô canh xương hầm củ cải nóng hầm hập đi ra. "Hôm qua mua được một ít xương ống, xem ra thành quả cũng không tồi."
Vương Bảo Nhi nhận lấy tô canh, ngay lập tức bị một cỗ hương thơm xộc vào mũi.
Nhìn tô canh màu trắng ngà ngon mắt, làm cho Vương Bảo Nhi cũng có chút đói. "Được rồi vào nhà đi, ta và anh ngươi trở về đây."
Thẩm An Dật cười tươi gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đợi hai người bọn họ chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt rồi mới kéo Vương Tiểu Nhị đang đứng bên cạnh trở vào nhà.
Mảnh vườn trước nhà không lớn, thức ăn được trồng ra cũng không nhiều, hai người ăn là đủ, không thể mỗi ngày đều hái một ít lên trấn bán được. Hôm qua Thẩm An Dật đã bán hết chỗ rau củ còn sót lại, đợi đến khi đám rau ra đợt mới chắc cũng đâu đó khoảng tầm bảy đến tám ngày.
Dạo gần đây Vương Tiểu Nhị có rất nhiều điểm khác thường.
Mỗi ngày sau khi ăn sáng xong hắn đều sẽ vác cuốc ra đồng mà không nói tiếng nào. Hai ngày hôm kia vẫn còn bình thường, giữa trưa nắng gắt, Thẩm An Dật sẽ để hắn ngủ trưa một giấc. Giữa giờ Ngọ là khoảng thời gian nóng nhất, Thẩm An Dật không muốn để Vương Tiểu Nhị bận rộn rồi tự làm mình cảm nắng.
Nhưng hôm nay thì lại khác. Vương Tiểu Nhị ăn cơm sáng xong lại không lập tức vác cuốc ra đồng mà lại nhếch miệng cười hớn hở đi theo sau lưng Thẩm An Dật. Đôi mắt lấp lánh ánh nước của hắn nhìn y chằm chằm, cùng y ôm ôm ấp ấp một hồi lâu rồi mới hài lòng rời khỏi.
Hành động của Vương Tiểu Nhị làm Thẩm An Dật không khỏi liên tưởng ngay đến một con cún lớn dính người.
Tên nhóc này trông ngốc thì ngốc vậy thôi chứ nếu nghiêm túc mà nói thì hắn cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Vương Tiểu Nhị hoàn toàn có thể cảm nhận được ai là người đối tốt với hắn, sau đó hắn sẽ ngày càng trở nên thân thiết với người đó.
Nếu như có thể thân thiết với nhau vậy thì cũng tốt, cuộc sống của Thẩm An Dật và Ngốc Ngốc cũng có thể trở nên ấm áp hơn phần nào.
Dọn dẹp phòng bếp xong rồi lại đem quần áo đã giặt sạch ra phơi lên xào trúc. Thẩm An Dật pha một ít linh tuyền vào nước rồi ra trước vườn rau tưới tiêu một lần. Y cẩn thận không dám tưới quá tay, chừa lại một chút để dành tưới cho đám rau trong khe núi.
Sau khi tưới rau xong, Thẩm An Dật lại trộn một ít thức ăn cho gà. Trong nhà có nhiều trấu, lại cho thêm một ít lá cải vào. Nhớ đến vịt cạn rất dễ sinh bệnh, Thẩm An Dật hơi do dự. Y cho một ít linh tuyền vào thức ăn rồi trộn đều, chia ra thành hai phần, một phần cho gà một phần cho vịt. Tốt xấu gì cũng có thể giúp chúng tăng cường miễn dịch.
Làm xong việc nhà, Thẩm An Dật đóng cửa lại, đem theo cây giống và cuốc tiến vào không gian. Đất đã được Thẩm An Dật xới xong từ trước, y không tốn bao nhiêu sức đã lưu loát trồng xong tất cả cây giống xuống đất.
Rau củ quả trồng ở trong vườn thì đem lên trấn bán, còn trong không gian thì dùng để ăn.
Đến giờ Tỵ, Thẩm An Dật nhớ đến Vương Tiểu Nhị còn đang bận bịu ngoài đồng liền chuẩn bị mang nước ra cho hắn. Vừa đi khỏi lại chợt nhớ ra xương ống hôm qua mua về vẫn còn quên chưa hầm.
Trong nhà không có cái nồi to nào nên chỉ có thể hầm trong nồi nhỏ. Thẩm An Dật đem xương ống đi rửa sạch rồi ra vườn đào mấy củ gừng, xong xuôi lại quay sang cắt củ cải ra thành từng khối.
Đem nồi gác lên bếp, đợi khi nước sôi rồi hạ nhỏ lửa để hầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm An Dật nhìn sắc trời, giờ đã qua nửa giờ Tỵ. Y vội vàng cầm theo khăn ướt, ấm nước và linh tuyền lúc nãy còn chừa lại ra khỏi cửa, hướng về phía khe núi mà đi.
Vừa mới đi chưa được hai bước Thẩm An Dật đã thấy Vương Tiểu Nhị khiêng cuốc đi tới, gấp gáp bước từng bước lớn. Vóc người cao ráo tráng kiện, mặt không biểu cảm, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Thẩm An Dật trông thấy Vương Tiểu Nhị, Vương Tiểu Nhị hiển nhiên cũng đã phát hiện ra y. Hắn hé miệng lộ ra một nụ cười thật tươi, đôi mắt đen như ngọc loé sáng, lập tức chạy đến trước mặt Thẩm An Dật.
Vương Tiểu Nhị ném cái cuốc trên vai xuống, gắt gao ôm chặt lấy Thẩm An Dật, miệng liên tục kêu. "Phu lang, phu lang, phu lang." Hơi thở còn có phần gấp gáp.
"Sao lại tự đi về rồi? Ta còn đang chuẩn bị đi xem ngươi như nào." Thẩm An Dật duỗi tay xoa tóc Vương Tiểu Nhị. "Nếu đã về rồi thì thôi, ta cũng không cần ra ruộng làm gì nữa. Vào trong nhà nghỉ ngơi trước đã, lát nữa rồi cùng ta đi lên núi xem xem có thể hái được ít nấm hay gì không nhé."
Nói xong, Thẩm An Dật nắm lấy bàn tay rắn chắc đầy thô ráp của Vương Tiểu Nhị, rời khỏi cái ôm của hắn trở vào trong nhà.
"Không thấy phu lang đâu." Vương Tiểu Nhị chầm chậm nói, kéo tay Thẩm An Dật lùi về sau hai bước, nhặt lên cái cuốc bị hắn vứt bỏ khi về đến.
Trong lòng Thẩm An Dật vui mừng, Ngốc Ngốc đang chậm rãi thay đổi theo chiều hướng tốt. Y tin rằng chỉ cần mỗi ngày đều kiên trì cho Vương Tiểu Nhị uống linh tuyền, hắn sẽ có thể càng ngày càng trở nên tốt hơn. "Ta bận làm việc nhà, còn phải hầm canh nữa nên mới tốn thời gian như vậy."
Nghỉ ngơi xong, Thẩm An Dật cầm theo giỏ tre cùng Vương Tiểu Nhị chuẩn bị lên núi. Vào đầu tháng sáu thường có vài cơn mưa, Thẩm An Dật nghĩ trong núi ắt hẳn sẽ có nấm.
Khi sắp đến nơi, chỗ ngã rẽ cách đó không xa xuất hiện hai bóng người. Thị lực của Thẩm An Dật rất tốt, khi trông thấy hai người đằng trước liền dừng lại không đi tiếp. Đợi bọn họ đến gần rồi ôn hoà chào hỏi. "A Cường ca, Vương ca nhi."
Nhìn thấy anh trai nên Vương Tiểu Nhị rất vui vẻ, hớn hở cười với Vương Bảo Nhi.
"Hai đứa đang đi đâu đó?" Trong lòng Vương Bảo Nhi lộ ra nghi hoặc, đây là đang định đi đến miếng đất bên khe núi kia sao. Vương Bảo Nhi hỏi, ngữ khí nhu hoà, trên mặt cũng mang theo ý cười.
"Đang chuẩn bị lên núi nhìn xem có nấm để nhặt hay không." Dừng một chút, Thẩm An Dật cười nói. "Ruộng đất đều đã cày xong rồi ạ?"
Vương Bảo Nhi gật gật đầu. "Đã xong rồi, đang chuẩn bị về nhà." Ngưng một chút lại nói. "Lúc này nấm trong núi chắc cũng đã mọc rồi. Hai người chúng ta cùng hai đứa đi xem một chút, còn kém một canh giờ nữa mới đến giờ cơm."
"Sắc mặt của Quý ca nhi so với trước kia trông đã khá hơn rất nhiều." Quý A Cường nói rồi nhìn sang Vương Tiểu Nhị đang đứng bên cạnh, hắn vẫn luôn ngây ngô cười với Vương Bảo Nhi. "Tinh thần của Tiểu Nhị xem ra cũng tốt lên không ít."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm An Dật nghe xong chỉ cười cười không trả lời.
Bốn người cùng nhau đi vào trong núi. Bên ngoài hầu như không có thứ gì để hái, người trong thôn sau khi bận việc đồng áng xong tiện đường đi sang bên này có khi sẽ vào núi hái một số thứ mang về.
"Hướng này." Vào núi, Quý A Cường tiến lên phía trước dẫn đường.
Đường núi không dễ đi, quẹo đông quẹo tây vất vả lắm mới tiến sâu vào trong được. Đi một lúc lâu cuối cùng cùng có thu hoạch. Có nấm, nhưng mà không nhiều lắm.
Bốn người ở trong núi đi dạo một lát hái nấm mộc nhĩ, còn tìm được một cây đào hoang. Cây đào ra rất nhiều quả lại không quá lớn, đã chuyển hết sang màu hồng. Họ đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cây đào này, đem toàn bộ quả chín đều hái xuống.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Vương Bảo Nhi nói bọn họ nên trở về rồi, nếu về trễ ba Quý sẽ lại càm ràm cho xem.
Đi theo đường cũ ra khỏi núi, lúc gần về đến nhà, Thẩm An Dật lên tiếng. "A Cường ca, Vương ca nhi hai người đợi một chút. Hôm nay ta có nấu một ít canh xương, để ta múc cho hai người một phần mang về."
Nói xong, Thẩm An Dật chạy nhanh về nhà, giỏ trúc đựng đồ đã bị Vương Tiểu Nhị giành lấy, đương nhiên sẽ không có thứ gì cản trở được y.
Nhìn thấy phu lang nhà mình chạy đi, Vương Tiểu Nhị quay đầu nhìn Vương Bảo Nhi cười một cái rồi cũng tung tăng chạy theo sau.
"Hôm qua ta đưa Quý ca nhi lên trấn trên bán rau kiếm được không ít tiền." Vương Bảo Nhi nhìn Quý A Cường bên cạnh rồi nói.
Quý A Cường nắm lấy tay phu lang mình, trả lời. "Quý ca nhi hiểu chuyện, ngươi cũng có thể yên tâm hơn một chút, y sẽ chiếu cố Tiểu Nhị thật tốt."
"Ừm." Khóe mắt Vương Bảo nhi có hơi ươn ướt, hé miệng cười nhẹ.
Một lát sau, Thẩm An Dật bưng một tô canh xương hầm củ cải nóng hầm hập đi ra. "Hôm qua mua được một ít xương ống, xem ra thành quả cũng không tồi."
Vương Bảo Nhi nhận lấy tô canh, ngay lập tức bị một cỗ hương thơm xộc vào mũi.
Nhìn tô canh màu trắng ngà ngon mắt, làm cho Vương Bảo Nhi cũng có chút đói. "Được rồi vào nhà đi, ta và anh ngươi trở về đây."
Thẩm An Dật cười tươi gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đợi hai người bọn họ chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt rồi mới kéo Vương Tiểu Nhị đang đứng bên cạnh trở vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro