Hoàng Hải Đăng!
2024-11-06 01:32:36
Ngày đầu thu, Hà Nội khoác lên mình lớp áo dịu mát, không khí trong lành cùng hương hoa sữa thoang thoảng khắp nơi. Linh Đan bước vào cổng Đại học Ngoại thương, lòng tràn đầy háo hức. Khuôn viên trường như một bức tranh sống động với những hàng cây cổ thụ rợp bóng mát và dãy nhà cổ kính mang đậm dấu ấn lịch sử.
Sau khi làm xong các thủ tục nhập học, Linh Đan kéo vali đến kí túc xá của trường. Phòng cô ở 4 người, hiện đã có cả 3 ở trong phòng. Linh Đan đẩy chiếc vali vào trong. Một cô nàng có vẻ ngoài ngọt ngào đang ngồi bấm điện thoại trên giường thấy thế thì đứng bật dậy, hí hửng chạy ra giúp đỡ Linh Đan kéo đồ vào trong.
Yên Nhi: Chúng tớ còn đang đoán người bạn cùng phòng còn lại sao bây giờ còn chưa chịu tới đấy!
Linh đang mỉm cười với cô nàng: Ừm, tớ muốn tranh thủ những ngày hè để đi dạo khắp nơi một chút.
Hai cô bạn còn lại cũng đứng dậy, gật đầu chào hỏi với Linh Đan.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, 4 người ngồi lại giới thiệu bản thân với nhau.
Yên Nhi vui vẻ cười hì hì: Để tớ giới thiệu trước nhé! Tớ là Đặng Yên Nhi, quê tớ ở Điện Biên, tớ học nghành ngôn ngữ Anh.
Không khí xa lạ bất ngờ bị cô bạn này làm dịu hẳn đi.
Cô bạn tóc ngắn ngang vai lên tiếng: Chào mọi người, mình tên Thiên Hương, quê mình ở Đà Nẵng, mình học nghành ngôn ngữ Pháp.
Linh Đan ngạc nhiên: Trùng hợp thật, mình cũng học Ngôn ngữ Pháp!
Thiên Hương: Thật sao? Êy như vậy tớ có bạn đồng hành rồi.
Linh Đan và Thiên Hương nắm tay nhau cười đến vui vẻ.
Cô bạn còn lại cũng giới thiệu: Tớ tên là Hạ Lam, tớ là dân địa phương ở đây. Tớ học nghành Kinh doanh quốc tế.
Yên Nhi thắc mắc: Mà này, cậu còn chưa giới thiệu tên và quê cậu ở đâu á!
Linh Đan: Tớ tên Linh Đan, tớ cũng là dân địa phương ở đây!
Yên Nhi: Waoo, cái tổ hợp gì vậy nè, 2 người này học cùng nghành, còn 2 người này cùng quê, sao tớ thấy tớ lẻ loi quá vậy.
Thiên Hương cười, chọt lét cô nàng một cái
-Thì có làm sao đâu, chúng mình là bạn cùng phòng là đã rất có duyên rồi còn gì?
-Ừ ha hehe.
Bất giác, cuộc sống đại học của Linh Đan đã trôi qua gần một tháng. Ngoài việc cùng nhau lên lớp với Thiên Hương thì lại một mình đi thư viện. Hôm nay, khi vừa ra khỏi thư viện thì ba mẹ của cô gọi tới
-Cát à, khi nào thì con rãnh vậy, về ăn tối với bố mẹ một hôm đi.
-Chắc cuối tuần này con sẽ về ạ!
-Ừ ừ vậy chốt cuối tuần này nhá
-Vâng ạ!
Linh Đan dạo bước trên khuôn viên trường, nắng chiều nhẹ vươn lên mái tóc mềm mại của cô. Vô tình thấy trên bảng thông báo có một cuộc hội thảo nghệ thuật diễn ra vào ngày mai, đúng lúc sáng mai không có tiết học nên cô nhắn tin rủ Thiên Hương đăng kí tham gia cùng.
Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn: So sorry cậu nhé, ngày mai tớ bận đi chơi với người yêu rồi, hẹn cậu hôm khác ha!!
Linh Đan thở dài, thôi đành đi một mình vậy.
Đại học Ngoại Thương thường tổ chức các buổi hội thảo hoặc triển lãm nghệ thuật, nơi sinh viên có thể trình bày và thể hiện tài năng của mình. Khi bước vào triễn lãm, không gian tỏa ra một sự sáng tạo hấp dẫn. Đối với Linh Đan, nghệ thuật không chỉ là một sở thích, mà còn là nguồn cảm hứng sống, nơi cô có thể tìm thấy những mảnh ghép của chính tâm hồn mình.
Linh Đan lướt qua từng tác phẩm, từ những bức tranh sơn dầu rực rỡ cho đến các tác phẩm gốm sứ tinh xảo. Tuy nhiên, ánh mắt cô dừng lại trước một bức tranh khổ lớn, nơi cảm giác quen thuộc bỗng ùa về. Đó là bức tranh tái hiện cảnh Hồ Gươm, với những gam màu sống động và cảm xúc chân thực. Cảnh vật hiện lên như một giấc mơ, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng. Cô như bị hút hồn vào bức tranh này, nhớ đến người con trai ngồi trên chiếc ghế đá ở ngày hè cách đây vài tháng, lòng cô không khỏi xao động. Cứ thế Linh Đan đã đứng đây hơn 30 phút đồng hồ. Nhìn vào cái tên tác giả bên cạnh là “ Hoàng Hải Đăng”. Cô nào biết chính cái tên này sẽ góp phần tạo màu sắc vào cuộc sống sau này của cô.
Chiều nay sau khi xong tiết học cuối cùng, cô cùng bạn cùng phòng đi ăn tối ở một quán ăn gần đó. Món phở Hà Nội tỏa ra hưởng thơm mê người khiến Yên Nhi không ngừng nuốt nước bọt. Sau khi đầy đủ bốn tô, Yên Nhi không chờ kịp mà vội vã vắt chanh vào tô phở tái nóng hổi rồi gắp một miếng.
Yên Nhi: Không phải nói chứ món này đúng là cực phẩm đối với tớ ấy, ngon gì đâu luôn á!
Thiên Hương trêu cô ấy: Thế ngày nào cũng ăn nhá?
Yên Nhi: Thôi không được đâu, ăn mỗi ngày chắc tớ ngán chết mất.
Cả bọn cười giòn tan.
Quán phở càng ngày càng đông. Không gian yên ắng lúc đầu bây giờ đã trở nên tấp nập hơn rất nhiều. Một lúc sau có hai cô gái bước vào quán, ngồi ở bàn bên cạnh. Một trong hai cô gái ấy tỏ vẻ bực bội
Khánh Linh: Tức chết tớ mất. Hải Đăng lại dám từ chối lời tỏ tình của tớ trước mặt nhiều người như vậy. Sao cậu ấy dám chứ
Ngọc Diệp: Cậu bình tĩnh đi nào, không phải hai người còn chưa quen nhau sao? Cậu phải tiếp cận cậu ấy đã.
Khánh Linh nhăn nhó: Tiếp cận là tiếp cận như nào? Tớ đâu có học cùng trường với cậu ấy, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp một lần đấy.
Bàn của Linh Đan bên cạnh im lặng lắng nghe câu chuyện của hai cô gái. Yên Nhi còn lộ liễu hơn, giả vờ lùi về phía sau một tí để nghe rõ câu chuyện rồi quay qua nói với mọi người
Yên Nhi: Này, hình như hai bàn bên cạnh đang muốn tán tỉnh Hải Đăng đấy!
Hạ Lam thở dài: Đúng là đẹp trai tài giỏi quá cũng sống vất vả nhỉ?
Yên Nhi: Vất vả cái gì, nếu được thì tớ cũng mong mình được nhiều người tán tỉnh như vậy đó
Thiên Hương: Eo ôi cậu cứ mà nằm mơ. Người ta tài giỏi toàn năng, người gặp người thích, chói lọi như ánh mặt trời ấy. Còn chúng mình thì chỉ biết mỗi ngày vật lộn với bài tập để không bị rớt môn đây này.
Yên Nhi gật đầu: Cũng đúng, đâu phải ai cũng tỏa ra vầng hào quang được như thế.
Linh Đan từ khi nghe cái tên ấy đã có một chút rung động trong lòng, chèn vào một câu:
-Hải Đăng là ai vậy?
Thiên Hương kéo dài giọng: Gì chứ Đannnnn, ngay cả Hải Đăng mà cậu cũng không biết ư?
Linh Đan thành thật gật đầu: Không biết thật, chỉ là nghe tên có chút quen
Hạ Lam đưa điện thoại cho Linh Đan xem
-Này, cậu xem đây, chính là cậu ấy
Khi Linh Đan nhìn vào người con trai con tấm ảnh, không gian xung quanh như ngừng lại. Một sự rung động không nói nên lời cứ tràn vào trong tâm trí cô. Thật đẹp, thì ra khuôn mặt chính diện của cậu ấy lại đẹp đến như vậy. Thì ra người cô gặp ở hồ Gươm lại ưu tú đến như thế, thì ra tại sao bức tranh trong phòng triễn lãm cùng cái tên ba chữ ấy lại thu hút cô đến như vậy.
Linh Đan không hiểu cảm giác trong lòng mình. Trên đời có ai sẽ đi rung động ai từ lần đầu nhìn thấy sao? Hóa ra yêu từ cái nhìn đầu tiên không chỉ nằm trong ánh mắt, mà còn trong những khoảnh khắc như khi thấy một cái bóng lưng đầy bí ẩn
Thiên Hương như sực nhớ ra điều gì đấy: À này Hạ Lam!
-Hử
-Cậu với Hải Đăng học chung một khoa chắc thường xuyên được gặp nhau nhỉ?
Hạ Lam gật đầu: Ừm chung khoa mà còn chung lớp nữa nên được gặp khá nhiều.
Yên Nhi cảm thán: Haizz được gặp ấy nhiều lần như vậy chắc cũng dính được tí hào quang chứ đúng không?
Hạ Lam cười: Tớ chỉ dám nhìn từ xa thôi.
Cả bọn đùa giỡn ríu rít, chỉ có Linh Đan có chút im lặng
" Không biết khi nào mình mới có cơ hội gặp cậu ấy "
Sau khi làm xong các thủ tục nhập học, Linh Đan kéo vali đến kí túc xá của trường. Phòng cô ở 4 người, hiện đã có cả 3 ở trong phòng. Linh Đan đẩy chiếc vali vào trong. Một cô nàng có vẻ ngoài ngọt ngào đang ngồi bấm điện thoại trên giường thấy thế thì đứng bật dậy, hí hửng chạy ra giúp đỡ Linh Đan kéo đồ vào trong.
Yên Nhi: Chúng tớ còn đang đoán người bạn cùng phòng còn lại sao bây giờ còn chưa chịu tới đấy!
Linh đang mỉm cười với cô nàng: Ừm, tớ muốn tranh thủ những ngày hè để đi dạo khắp nơi một chút.
Hai cô bạn còn lại cũng đứng dậy, gật đầu chào hỏi với Linh Đan.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, 4 người ngồi lại giới thiệu bản thân với nhau.
Yên Nhi vui vẻ cười hì hì: Để tớ giới thiệu trước nhé! Tớ là Đặng Yên Nhi, quê tớ ở Điện Biên, tớ học nghành ngôn ngữ Anh.
Không khí xa lạ bất ngờ bị cô bạn này làm dịu hẳn đi.
Cô bạn tóc ngắn ngang vai lên tiếng: Chào mọi người, mình tên Thiên Hương, quê mình ở Đà Nẵng, mình học nghành ngôn ngữ Pháp.
Linh Đan ngạc nhiên: Trùng hợp thật, mình cũng học Ngôn ngữ Pháp!
Thiên Hương: Thật sao? Êy như vậy tớ có bạn đồng hành rồi.
Linh Đan và Thiên Hương nắm tay nhau cười đến vui vẻ.
Cô bạn còn lại cũng giới thiệu: Tớ tên là Hạ Lam, tớ là dân địa phương ở đây. Tớ học nghành Kinh doanh quốc tế.
Yên Nhi thắc mắc: Mà này, cậu còn chưa giới thiệu tên và quê cậu ở đâu á!
Linh Đan: Tớ tên Linh Đan, tớ cũng là dân địa phương ở đây!
Yên Nhi: Waoo, cái tổ hợp gì vậy nè, 2 người này học cùng nghành, còn 2 người này cùng quê, sao tớ thấy tớ lẻ loi quá vậy.
Thiên Hương cười, chọt lét cô nàng một cái
-Thì có làm sao đâu, chúng mình là bạn cùng phòng là đã rất có duyên rồi còn gì?
-Ừ ha hehe.
Bất giác, cuộc sống đại học của Linh Đan đã trôi qua gần một tháng. Ngoài việc cùng nhau lên lớp với Thiên Hương thì lại một mình đi thư viện. Hôm nay, khi vừa ra khỏi thư viện thì ba mẹ của cô gọi tới
-Cát à, khi nào thì con rãnh vậy, về ăn tối với bố mẹ một hôm đi.
-Chắc cuối tuần này con sẽ về ạ!
-Ừ ừ vậy chốt cuối tuần này nhá
-Vâng ạ!
Linh Đan dạo bước trên khuôn viên trường, nắng chiều nhẹ vươn lên mái tóc mềm mại của cô. Vô tình thấy trên bảng thông báo có một cuộc hội thảo nghệ thuật diễn ra vào ngày mai, đúng lúc sáng mai không có tiết học nên cô nhắn tin rủ Thiên Hương đăng kí tham gia cùng.
Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn: So sorry cậu nhé, ngày mai tớ bận đi chơi với người yêu rồi, hẹn cậu hôm khác ha!!
Linh Đan thở dài, thôi đành đi một mình vậy.
Đại học Ngoại Thương thường tổ chức các buổi hội thảo hoặc triển lãm nghệ thuật, nơi sinh viên có thể trình bày và thể hiện tài năng của mình. Khi bước vào triễn lãm, không gian tỏa ra một sự sáng tạo hấp dẫn. Đối với Linh Đan, nghệ thuật không chỉ là một sở thích, mà còn là nguồn cảm hứng sống, nơi cô có thể tìm thấy những mảnh ghép của chính tâm hồn mình.
Linh Đan lướt qua từng tác phẩm, từ những bức tranh sơn dầu rực rỡ cho đến các tác phẩm gốm sứ tinh xảo. Tuy nhiên, ánh mắt cô dừng lại trước một bức tranh khổ lớn, nơi cảm giác quen thuộc bỗng ùa về. Đó là bức tranh tái hiện cảnh Hồ Gươm, với những gam màu sống động và cảm xúc chân thực. Cảnh vật hiện lên như một giấc mơ, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng. Cô như bị hút hồn vào bức tranh này, nhớ đến người con trai ngồi trên chiếc ghế đá ở ngày hè cách đây vài tháng, lòng cô không khỏi xao động. Cứ thế Linh Đan đã đứng đây hơn 30 phút đồng hồ. Nhìn vào cái tên tác giả bên cạnh là “ Hoàng Hải Đăng”. Cô nào biết chính cái tên này sẽ góp phần tạo màu sắc vào cuộc sống sau này của cô.
Chiều nay sau khi xong tiết học cuối cùng, cô cùng bạn cùng phòng đi ăn tối ở một quán ăn gần đó. Món phở Hà Nội tỏa ra hưởng thơm mê người khiến Yên Nhi không ngừng nuốt nước bọt. Sau khi đầy đủ bốn tô, Yên Nhi không chờ kịp mà vội vã vắt chanh vào tô phở tái nóng hổi rồi gắp một miếng.
Yên Nhi: Không phải nói chứ món này đúng là cực phẩm đối với tớ ấy, ngon gì đâu luôn á!
Thiên Hương trêu cô ấy: Thế ngày nào cũng ăn nhá?
Yên Nhi: Thôi không được đâu, ăn mỗi ngày chắc tớ ngán chết mất.
Cả bọn cười giòn tan.
Quán phở càng ngày càng đông. Không gian yên ắng lúc đầu bây giờ đã trở nên tấp nập hơn rất nhiều. Một lúc sau có hai cô gái bước vào quán, ngồi ở bàn bên cạnh. Một trong hai cô gái ấy tỏ vẻ bực bội
Khánh Linh: Tức chết tớ mất. Hải Đăng lại dám từ chối lời tỏ tình của tớ trước mặt nhiều người như vậy. Sao cậu ấy dám chứ
Ngọc Diệp: Cậu bình tĩnh đi nào, không phải hai người còn chưa quen nhau sao? Cậu phải tiếp cận cậu ấy đã.
Khánh Linh nhăn nhó: Tiếp cận là tiếp cận như nào? Tớ đâu có học cùng trường với cậu ấy, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp một lần đấy.
Bàn của Linh Đan bên cạnh im lặng lắng nghe câu chuyện của hai cô gái. Yên Nhi còn lộ liễu hơn, giả vờ lùi về phía sau một tí để nghe rõ câu chuyện rồi quay qua nói với mọi người
Yên Nhi: Này, hình như hai bàn bên cạnh đang muốn tán tỉnh Hải Đăng đấy!
Hạ Lam thở dài: Đúng là đẹp trai tài giỏi quá cũng sống vất vả nhỉ?
Yên Nhi: Vất vả cái gì, nếu được thì tớ cũng mong mình được nhiều người tán tỉnh như vậy đó
Thiên Hương: Eo ôi cậu cứ mà nằm mơ. Người ta tài giỏi toàn năng, người gặp người thích, chói lọi như ánh mặt trời ấy. Còn chúng mình thì chỉ biết mỗi ngày vật lộn với bài tập để không bị rớt môn đây này.
Yên Nhi gật đầu: Cũng đúng, đâu phải ai cũng tỏa ra vầng hào quang được như thế.
Linh Đan từ khi nghe cái tên ấy đã có một chút rung động trong lòng, chèn vào một câu:
-Hải Đăng là ai vậy?
Thiên Hương kéo dài giọng: Gì chứ Đannnnn, ngay cả Hải Đăng mà cậu cũng không biết ư?
Linh Đan thành thật gật đầu: Không biết thật, chỉ là nghe tên có chút quen
Hạ Lam đưa điện thoại cho Linh Đan xem
-Này, cậu xem đây, chính là cậu ấy
Khi Linh Đan nhìn vào người con trai con tấm ảnh, không gian xung quanh như ngừng lại. Một sự rung động không nói nên lời cứ tràn vào trong tâm trí cô. Thật đẹp, thì ra khuôn mặt chính diện của cậu ấy lại đẹp đến như vậy. Thì ra người cô gặp ở hồ Gươm lại ưu tú đến như thế, thì ra tại sao bức tranh trong phòng triễn lãm cùng cái tên ba chữ ấy lại thu hút cô đến như vậy.
Linh Đan không hiểu cảm giác trong lòng mình. Trên đời có ai sẽ đi rung động ai từ lần đầu nhìn thấy sao? Hóa ra yêu từ cái nhìn đầu tiên không chỉ nằm trong ánh mắt, mà còn trong những khoảnh khắc như khi thấy một cái bóng lưng đầy bí ẩn
Thiên Hương như sực nhớ ra điều gì đấy: À này Hạ Lam!
-Hử
-Cậu với Hải Đăng học chung một khoa chắc thường xuyên được gặp nhau nhỉ?
Hạ Lam gật đầu: Ừm chung khoa mà còn chung lớp nữa nên được gặp khá nhiều.
Yên Nhi cảm thán: Haizz được gặp ấy nhiều lần như vậy chắc cũng dính được tí hào quang chứ đúng không?
Hạ Lam cười: Tớ chỉ dám nhìn từ xa thôi.
Cả bọn đùa giỡn ríu rít, chỉ có Linh Đan có chút im lặng
" Không biết khi nào mình mới có cơ hội gặp cậu ấy "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro