Trữ Hàng Thời Thiên Tai, Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng
Chương 47
2024-11-22 14:17:40
Cô nhìn hai cây táo gần nhau và cảm thấy khó xử. Nếu đốt cây táo xấu, chắc chắn ngọn lửa sẽ lan đến cây táo tốt.
Trần Mặc lên tiếng: "Không sao, cứ để anh lo."
Nếu Trần Mặc nói không sao thì chắc chắn là không có vấn đề. Anh nhanh chóng chặt đứt những dây leo trên cây táo xấu, sau đó cắt luôn thân cây mà không bị chúng đụng tới.
Sau khi chắc chắn rằng cây táo biến dị đã chết, Lê Tiêu Tiêu lấy cây cà chua ra khỏi ba lô, đào gốc cây táo thu nhỏ rồi bỏ vào ba lô, sau đó đem cà chua trở lại. Trần Mặc kéo thân cây táo xấu ra ngoài, cả hai cùng đốt cây đó. Họ đứng ở xa chờ cho đến khi cây táo cháy hết, rồi dọn sạch tro và dập tắt hết tàn lửa.
Lê Tiêu Tiêu tiếp tục đi vòng quanh cây táo còn tốt để kiểm tra, dùng súng đo phóng xạ kiểm tra chỉ số: "29?!"
Đây là lần đầu tiên cô thấy một loại cây có mức phóng xạ thấp đến vậy trong tự nhiên. Trước đây cô đo mức phóng xạ là hơn hai trăm, giờ bỗng nhiên giảm mạnh như vậy, chỉ có một cách giải thích duy nhất: phóng xạ đã được chuyển hóa thành một dạng năng lượng có ích nào đó, chỉ tiếc rằng cô không biết đó là gì.
Một thứ tốt như vậy chắc chắn phải được hái ngay.
Lê Tiêu Tiêu vội vàng đan một chiếc giỏ bằng dây leo, rồi bắt đầu hái táo và bỏ vào đó. Những quả táo ở trên cao thì cô giao cho Trần Mặc, người đã đeo sẵn một cái giỏ có thể đựng táo mà không cần cô phải đan thêm.
Cuối cùng, họ thu hoạch được tổng cộng 40 cân táo, ba lô của cô đã đầy ắp, còn một số táo phải để trong giỏ để mang về.
Trên cây vẫn còn những quả táo xanh chưa chín, Lê Tiêu Tiêu luyến tiếc nhìn lại, rồi nhìn lũ chim xung quanh. Nếu cô rời đi thì chắc chắn đám chim này sẽ ăn hết đám táo đó.
Hay là đào cả cây táo mang về?
Trần Mặc nhìn thấy suy nghĩ của cô: "Đào cây sẽ dễ làm tổn thương rễ, những loại cây biến dị tốt thường rất mong manh."
Đôi mắt mê mẩn táo của Lê Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, cô biết Trần Mặc nói đúng. Nếu vì lợi ích mà làm tổn hại đến cả cây thì thật không đáng. "Vậy thì cắt vài nhánh về giâm cành."
Dù sinh sản của cây táo thế nào đi nữa, cứ thử trước đã.
Trên đường về, cô còn phát hiện ra nấm mèo, mức phóng xạ chỉ có 46, thấp hơn mức 50, khiến cô vui mừng vì món quà bất ngờ này.
Lê Tiêu Tiêu kéo cả khúc gỗ mục mọc nấm mèo về.
Dù cà chua có mức phóng xạ cao, cô không định ăn chúng, nhưng vẫn có thể bán. Đừng nhìn bọn họ hiện tại không lo chuyện ăn uống, chứ trong thành phố không như vậy. Chắc chắn có người đói khát sẽ chấp nhận mua về ăn. Còn về ảnh hưởng của phóng xạ ư?
Trước hết phải sống sót đã. Hơn nữa mức phóng xạ mới chỉ hơn 100, không gây ảnh hưởng quá lớn.
Chuyến đi lần này coi như thu hoạch đầy đủ. Cô trồng các nhánh cà chua và nhánh táo phía sau container, tưới nước để chúng bén rễ. Sau đó cô vòng ra trước container và tạo bốn luống ruộng mới để trồng nấm mèo. Cô thử đặt nấm mèo lên ruộng, nhưng hệ thống lại thông báo rằng cô cần đặt khúc gỗ mục trước.
Trần Mặc lên tiếng: "Không sao, cứ để anh lo."
Nếu Trần Mặc nói không sao thì chắc chắn là không có vấn đề. Anh nhanh chóng chặt đứt những dây leo trên cây táo xấu, sau đó cắt luôn thân cây mà không bị chúng đụng tới.
Sau khi chắc chắn rằng cây táo biến dị đã chết, Lê Tiêu Tiêu lấy cây cà chua ra khỏi ba lô, đào gốc cây táo thu nhỏ rồi bỏ vào ba lô, sau đó đem cà chua trở lại. Trần Mặc kéo thân cây táo xấu ra ngoài, cả hai cùng đốt cây đó. Họ đứng ở xa chờ cho đến khi cây táo cháy hết, rồi dọn sạch tro và dập tắt hết tàn lửa.
Lê Tiêu Tiêu tiếp tục đi vòng quanh cây táo còn tốt để kiểm tra, dùng súng đo phóng xạ kiểm tra chỉ số: "29?!"
Đây là lần đầu tiên cô thấy một loại cây có mức phóng xạ thấp đến vậy trong tự nhiên. Trước đây cô đo mức phóng xạ là hơn hai trăm, giờ bỗng nhiên giảm mạnh như vậy, chỉ có một cách giải thích duy nhất: phóng xạ đã được chuyển hóa thành một dạng năng lượng có ích nào đó, chỉ tiếc rằng cô không biết đó là gì.
Một thứ tốt như vậy chắc chắn phải được hái ngay.
Lê Tiêu Tiêu vội vàng đan một chiếc giỏ bằng dây leo, rồi bắt đầu hái táo và bỏ vào đó. Những quả táo ở trên cao thì cô giao cho Trần Mặc, người đã đeo sẵn một cái giỏ có thể đựng táo mà không cần cô phải đan thêm.
Cuối cùng, họ thu hoạch được tổng cộng 40 cân táo, ba lô của cô đã đầy ắp, còn một số táo phải để trong giỏ để mang về.
Trên cây vẫn còn những quả táo xanh chưa chín, Lê Tiêu Tiêu luyến tiếc nhìn lại, rồi nhìn lũ chim xung quanh. Nếu cô rời đi thì chắc chắn đám chim này sẽ ăn hết đám táo đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hay là đào cả cây táo mang về?
Trần Mặc nhìn thấy suy nghĩ của cô: "Đào cây sẽ dễ làm tổn thương rễ, những loại cây biến dị tốt thường rất mong manh."
Đôi mắt mê mẩn táo của Lê Tiêu Tiêu tỉnh táo lại, cô biết Trần Mặc nói đúng. Nếu vì lợi ích mà làm tổn hại đến cả cây thì thật không đáng. "Vậy thì cắt vài nhánh về giâm cành."
Dù sinh sản của cây táo thế nào đi nữa, cứ thử trước đã.
Trên đường về, cô còn phát hiện ra nấm mèo, mức phóng xạ chỉ có 46, thấp hơn mức 50, khiến cô vui mừng vì món quà bất ngờ này.
Lê Tiêu Tiêu kéo cả khúc gỗ mục mọc nấm mèo về.
Dù cà chua có mức phóng xạ cao, cô không định ăn chúng, nhưng vẫn có thể bán. Đừng nhìn bọn họ hiện tại không lo chuyện ăn uống, chứ trong thành phố không như vậy. Chắc chắn có người đói khát sẽ chấp nhận mua về ăn. Còn về ảnh hưởng của phóng xạ ư?
Trước hết phải sống sót đã. Hơn nữa mức phóng xạ mới chỉ hơn 100, không gây ảnh hưởng quá lớn.
Chuyến đi lần này coi như thu hoạch đầy đủ. Cô trồng các nhánh cà chua và nhánh táo phía sau container, tưới nước để chúng bén rễ. Sau đó cô vòng ra trước container và tạo bốn luống ruộng mới để trồng nấm mèo. Cô thử đặt nấm mèo lên ruộng, nhưng hệ thống lại thông báo rằng cô cần đặt khúc gỗ mục trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro