Trữ Hàng Thời Thiên Tai, Nhặt Được Trung Khuyển Cùng Làm Ruộng
Chương 939
2024-11-22 14:17:40
Trần Mặc do dự một chút, vẫn thuận theo lực kéo của cô đứng dậy, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ngực, anh cầm chiếc nhẫn nhỏ màu trắng này trong tay, giọng điệu hiếm khi do dự: "Tiêu Tiêu, anh... "
Anh ảo não rũ mắt, cảm thấy lời cầu hôn của mình thật tệ, không có hoa tươi, cũng không có cảnh đêm lãng mạn, lúc này chỉ có gió lạnh, rõ ràng trước đó anh đã nghĩ sẽ làm thế nào, kết quả đến lúc thực hiện lại thấy mình thật vụng về, chỉ biết khô khan lấy nhẫn ra.
Anh gãi đầu, nghiêng người giúp Tiêu Tiêu che gió lạnh: "Có đeo không?"
Lê Tiêu Tiêu không nói gì, Trần Mặc nắm chặt chiếc nhẫn, lời cầu hôn như vậy chắc chắn sẽ không đồng ý, ngay khi anh nghĩ đến lần sau sẽ lãng mạn hơn thì một bàn tay thon thả đưa đến trước mắt, ngón áp út thon dài hơi nhếch lên.
Trần Mặc khựng lại, nín thở đeo nhẫn vào ngón tay đó.
Lê Tiêu Tiêu cảm thấy bàn tay anh Mặc đang đỡ tay mình run rẩy, nghĩ thầm run như vậy nhẫn sẽ không rơi chứ, kết quả nhẫn thật sự rơi mất!
Không theo quy luật mà lăn ra xa, lăn đến tận bên kia quốc lộ, bị xe tải hạng nặng đi ngang qua cán qua.
Lê Tiêu Tiêu: "?!"
Nhẫn à——
Đợi đến khi chiếc xe tải lớn đó đi qua, cô vội vàng đi nhặt, thấy chiếc nhẫn vẫn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, vô thức sờ vào, chất liệu lạnh lẽo cứng rắn rất quen thuộc: "Vỏ cua đá?"
Trần Mặc ôm cô từ phía sau: "Ừ, anh khắc."
Lê Tiêu Tiêu nhớ lại có một buổi tối anh Mặc khắc thứ gì đó cứng rắn, còn không cho cô xem, hóa ra là nhẫn à: "Ngu ngốc quá, sao không dùng vỏ cua mềm để làm?"
Cứng như vậy không biết anh lấy ra thế nào.
Trần Mặc: "Như vậy sẽ bền hơn."
Lời nói này giống như một cơn gió ấm thổi qua lòng cô, Lê Tiêu Tiêu quay đầu lại, xa xa trước cửa nhà gỗ, chú Lý hét lớn: "Tiêu Tiêu đến ăn cơm——"
Cô kéo anh Mặc vào nhà, mọi người thấy Trần Mặc đều rất vui.
"Trần tiên sinh về rồi à, Như Như đi lấy thêm bát."
"Chúc mừng năm mới Trần tiên sinh!"
Lê Tiêu Tiêu và Trần Mặc ngồi xuống trong tiếng chúc mừng của mọi người, nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, món mặn món chay đều có, màu sắc đẹp mắt hấp dẫn, Lý Bác còn lấy một chai rượu ra rót, vừa mở nắp, mùi thơm đặc biệt đã khiến mọi người nhìn lại.
"Rượu ủ trong thùng gỗ hương thơm quá!"
Lê Tiêu Tiêu nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thực sự rất tuyệt, hương thơm còn đọng lại trên môi và răng, cô nhìn lướt qua mọi người bên bàn, từ chú Lý, Lý Bác đến Như Như, rồi đến chị Tình, Bạch Mai và A Hồng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người anh Mặc một thoáng, cô nở nụ cười, giơ cao ly rượu và đứng dậy.
"Chúng ta hãy cùng nâng ly vì những ngày tươi đẹp sau này!"
"Nâng ly——"
(Kết thúc)
Anh ảo não rũ mắt, cảm thấy lời cầu hôn của mình thật tệ, không có hoa tươi, cũng không có cảnh đêm lãng mạn, lúc này chỉ có gió lạnh, rõ ràng trước đó anh đã nghĩ sẽ làm thế nào, kết quả đến lúc thực hiện lại thấy mình thật vụng về, chỉ biết khô khan lấy nhẫn ra.
Anh gãi đầu, nghiêng người giúp Tiêu Tiêu che gió lạnh: "Có đeo không?"
Lê Tiêu Tiêu không nói gì, Trần Mặc nắm chặt chiếc nhẫn, lời cầu hôn như vậy chắc chắn sẽ không đồng ý, ngay khi anh nghĩ đến lần sau sẽ lãng mạn hơn thì một bàn tay thon thả đưa đến trước mắt, ngón áp út thon dài hơi nhếch lên.
Trần Mặc khựng lại, nín thở đeo nhẫn vào ngón tay đó.
Lê Tiêu Tiêu cảm thấy bàn tay anh Mặc đang đỡ tay mình run rẩy, nghĩ thầm run như vậy nhẫn sẽ không rơi chứ, kết quả nhẫn thật sự rơi mất!
Không theo quy luật mà lăn ra xa, lăn đến tận bên kia quốc lộ, bị xe tải hạng nặng đi ngang qua cán qua.
Lê Tiêu Tiêu: "?!"
Nhẫn à——
Đợi đến khi chiếc xe tải lớn đó đi qua, cô vội vàng đi nhặt, thấy chiếc nhẫn vẫn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, vô thức sờ vào, chất liệu lạnh lẽo cứng rắn rất quen thuộc: "Vỏ cua đá?"
Trần Mặc ôm cô từ phía sau: "Ừ, anh khắc."
Lê Tiêu Tiêu nhớ lại có một buổi tối anh Mặc khắc thứ gì đó cứng rắn, còn không cho cô xem, hóa ra là nhẫn à: "Ngu ngốc quá, sao không dùng vỏ cua mềm để làm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứng như vậy không biết anh lấy ra thế nào.
Trần Mặc: "Như vậy sẽ bền hơn."
Lời nói này giống như một cơn gió ấm thổi qua lòng cô, Lê Tiêu Tiêu quay đầu lại, xa xa trước cửa nhà gỗ, chú Lý hét lớn: "Tiêu Tiêu đến ăn cơm——"
Cô kéo anh Mặc vào nhà, mọi người thấy Trần Mặc đều rất vui.
"Trần tiên sinh về rồi à, Như Như đi lấy thêm bát."
"Chúc mừng năm mới Trần tiên sinh!"
Lê Tiêu Tiêu và Trần Mặc ngồi xuống trong tiếng chúc mừng của mọi người, nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, món mặn món chay đều có, màu sắc đẹp mắt hấp dẫn, Lý Bác còn lấy một chai rượu ra rót, vừa mở nắp, mùi thơm đặc biệt đã khiến mọi người nhìn lại.
"Rượu ủ trong thùng gỗ hương thơm quá!"
Lê Tiêu Tiêu nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thực sự rất tuyệt, hương thơm còn đọng lại trên môi và răng, cô nhìn lướt qua mọi người bên bàn, từ chú Lý, Lý Bác đến Như Như, rồi đến chị Tình, Bạch Mai và A Hồng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người anh Mặc một thoáng, cô nở nụ cười, giơ cao ly rượu và đứng dậy.
"Chúng ta hãy cùng nâng ly vì những ngày tươi đẹp sau này!"
"Nâng ly——"
(Kết thúc)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro