Chương 1.3: Chà...
Loạn
2024-08-03 12:24:45
Bảo vệ trường học nhanh chóng can thiệp.
Bước đầu, họ đã loại trừ khả năng Hệ thống cảnh báo sớm bị đoản mạch, sự cố này khiến một người bị thương nhẹ và hàng chục người khác bị xây xát nhẹ, trưởng ban bảo vệ cho biết: Ngoại trừ người bị thương đã được đưa đi đến bệnh viện chữa trị, tất cả học sinh tham gia lớp học văn hóa này đều phải ở lại.
Các lớp học đều có camera theo dõi, nên không có gì phải lo lắng.
Khi kích hoạt hệ thống an ninh, Triệu Chi Liên đã cố tình tránh điểm mù camera, cô tin rằng mình sẽ là loạt học sinh đầu tiên được thả ra, giống như tất cả những lần trước đây của cô thôi. Khi cô ngồi ở xe và cũng chính là người lấy đồ trên đó ... "Làm sao cô ấy có thể tự hủy hoại danh tiếng của mình chỉ vì một món đồ 10 đô la trong chiếc xe bán tải chứ?", "Cô ơi, cô ấy trông có giống một người sẽ chọc thủng lốp xe của cô không? Với bộ dáng này, cô ấy cầm nổi được mấy loại công cụ phá lốp cũng khó, đơn giản hơn, cha cô ấy là Triệu Thư Hàng."
Mọi thứ đúng như Triệu Chi Liên phỏng đoán, khi đối mặt với cô, nhân viên phụ trách điều tra vụ việc chỉ hỏi cô một vài câu hỏi tượng trưng, lúc xét hỏi còn đặc biệt hạ ngữ khí xuống , nhưng khi họ quay đầu lại đối mặt với các sinh viên khác, nụ cười nhanh chóng được thu lại, thay vào đó là là biểu cảm hung tợn dữ dằn.
Vụ việc trong lớp văn hóa này cũng thu hút đám đông học sinh lớp dưới đang học ở tầng trên đi xuống, một số người thậm chí còn chĩa máy ảnh điện thoại di động của mình vào Triệu Chi Liên.
Đối mặt với máy quay, Triệu Chi Liên khẽ mỉm cười.
Nụ cười của cô ấy gây xôn xao nhỏ bên ngoài cửa sổ, một số học sinh khẽ thì thầm to nhỏ, nội dung chủ yếu của cuộc thảo luận là về việc " ai đã cố tình chạm vào chuông báo động? " Tóm lại, kết quả của những phỏng đoán đó, người không có khả năng nhất là Liên học tỉ, còn có ...
" Lúc đó Liên học tỉ nhất định đã bị dọa sợ rồi. " Một gái tóc ngắn hô lên.
Liên học tỉ chắc hẳn đã rất sợ hãi, khiến Triệu Chi Liên bật cười.
Lúc mười tuổi, cô đã bí mật nuôi một con rắn chuông làm thú cưng, không phải để giả vờ ngầu mà là để tìm cách phá hủy hệ thống nọc độc của nó, nhưng đến giữa chừng, cô lại mất đi hứng thú.
Luôn là như vậy, luôn suy nghĩ miên man đủ thứ trước khi đi ngủ nhưng sáng dậy hứng thú lại thiêu thiếu, cho dù mấy ngày liền cô có thay đổi phương thức thực hiện cũng không dậy nổi hứng thú nữa.
Khi bộ phận bảo vệ xét hỏi gần xong, đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên: " Con nhìn thấy là cô ấy, chính cô ấy đã đưa tay ấn vào nút màu đỏ, sau đó chuông liền vang lên. "
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cô bé thoạt nhìn khoảng mới mười tuổi.
Cô bé là con của chuyên gia thẩm định di tích văn hóa, người đang giảng dạy cho bọn họ, cô bé được đưa vào lớp năm phút trước khi chuông vang lên, nghe nói bảo mẫu có việc gấp nên phải gửi đứa nhỏ lại cho mẹ nó ở bên này, vậy mà giáo viên lại còn dốc lòng hướng về phía học sinh của mình bày tỏ sự xin lỗi và liên tục đảm bảo rằng đứa trẻ này của cô ấy bình thường ngoan ngoãn, hiểu chuyện lắm.
" Con nhìn thấy là cô ấy, chính cô ấy đã đưa tay ấn vào nút màu đỏ, sau đó chuông liền vang lên. " Cô bé nói lại lần thứ hai, và đưa ngón tay lên chỉ, theo phương hướng ngón tay của cô bé nhỏ.... —
Trong nháy mắt, trong phòng lặng yên như tờ.
Theo hướng ngón tay của cô bé ngoại trừ Triệu Chi Liên, cũng không còn ai.
Hiển nhiên, đám học sinh lớp dưới đang vây xem ngoài cửa sổ cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cả đám há hốc mồm.
Mọi người đều tin tưởng rằng, không tồn tại sự dối trá trong thế giới của trẻ con, mà lúc này màn hình giám sát lại vừa vặn ghi lại cảnh " Liên học tỉ " đứng lặng lẽ một mình khi mà mọi người đang vội vã bỏ chạy .
Trên màn hình, " Liên học tỉ " dường như đang mỉm cười.
Màn hình giám sát kết hợp với lời nói của trẻ ...
Nói thật, lúc đó Triệu Chí Liên có chút luống cuống, cô không sợ bị vạch trần, mà so với nó, cô càng sợ chuyện này truyền đến tai Triệu Thư Hàng hơn.
Đang lúc chưa biết phải làm sao, một thân ảnh cao gầy từ chỗ tối đi ra, đi tới vị trí trung tâm, chậm rãi giơ tay lên: " Tôi là người đã kích hoạt hệ thống cảnh báo. "
Cứ như vậy, Triệu Chi Liên biết đến Kiều Tri Trân.
Hai người họ trong lòng đều biết rất rõ ai mới là người kích hoạt chuông cảnh báo .
Tại sao lại giúp cô ?
" Bởi vì bạn là Triệu Chi Liên. " Kiều Tri Trân thú nhận.
Triệu Chi Liên có tất cả, còn Kiều Tri Trân thì khốn khổ bần cùng, một Kiều Tri Trân khốn khổ bần cùng hy vọng từ một Triệu Chi Liên, người có tất cả, có được một chút cơ hội để thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Vào thời điểm đó, vừa vặn Triệu Chi Liên đang có chút buồn chán.
Không phải ai cũng có thể làm bạn của Triệu Chi Liên, và Triệu Chi Liên cũng không cần bạn bè, nhưng nếu bạn thể hiện đủ sự chân thành, tôi có thể cân nhắc kết bạn với bạn.
Thế nào là đủ chân thành?
Bước đầu, họ đã loại trừ khả năng Hệ thống cảnh báo sớm bị đoản mạch, sự cố này khiến một người bị thương nhẹ và hàng chục người khác bị xây xát nhẹ, trưởng ban bảo vệ cho biết: Ngoại trừ người bị thương đã được đưa đi đến bệnh viện chữa trị, tất cả học sinh tham gia lớp học văn hóa này đều phải ở lại.
Các lớp học đều có camera theo dõi, nên không có gì phải lo lắng.
Khi kích hoạt hệ thống an ninh, Triệu Chi Liên đã cố tình tránh điểm mù camera, cô tin rằng mình sẽ là loạt học sinh đầu tiên được thả ra, giống như tất cả những lần trước đây của cô thôi. Khi cô ngồi ở xe và cũng chính là người lấy đồ trên đó ... "Làm sao cô ấy có thể tự hủy hoại danh tiếng của mình chỉ vì một món đồ 10 đô la trong chiếc xe bán tải chứ?", "Cô ơi, cô ấy trông có giống một người sẽ chọc thủng lốp xe của cô không? Với bộ dáng này, cô ấy cầm nổi được mấy loại công cụ phá lốp cũng khó, đơn giản hơn, cha cô ấy là Triệu Thư Hàng."
Mọi thứ đúng như Triệu Chi Liên phỏng đoán, khi đối mặt với cô, nhân viên phụ trách điều tra vụ việc chỉ hỏi cô một vài câu hỏi tượng trưng, lúc xét hỏi còn đặc biệt hạ ngữ khí xuống , nhưng khi họ quay đầu lại đối mặt với các sinh viên khác, nụ cười nhanh chóng được thu lại, thay vào đó là là biểu cảm hung tợn dữ dằn.
Vụ việc trong lớp văn hóa này cũng thu hút đám đông học sinh lớp dưới đang học ở tầng trên đi xuống, một số người thậm chí còn chĩa máy ảnh điện thoại di động của mình vào Triệu Chi Liên.
Đối mặt với máy quay, Triệu Chi Liên khẽ mỉm cười.
Nụ cười của cô ấy gây xôn xao nhỏ bên ngoài cửa sổ, một số học sinh khẽ thì thầm to nhỏ, nội dung chủ yếu của cuộc thảo luận là về việc " ai đã cố tình chạm vào chuông báo động? " Tóm lại, kết quả của những phỏng đoán đó, người không có khả năng nhất là Liên học tỉ, còn có ...
" Lúc đó Liên học tỉ nhất định đã bị dọa sợ rồi. " Một gái tóc ngắn hô lên.
Liên học tỉ chắc hẳn đã rất sợ hãi, khiến Triệu Chi Liên bật cười.
Lúc mười tuổi, cô đã bí mật nuôi một con rắn chuông làm thú cưng, không phải để giả vờ ngầu mà là để tìm cách phá hủy hệ thống nọc độc của nó, nhưng đến giữa chừng, cô lại mất đi hứng thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luôn là như vậy, luôn suy nghĩ miên man đủ thứ trước khi đi ngủ nhưng sáng dậy hứng thú lại thiêu thiếu, cho dù mấy ngày liền cô có thay đổi phương thức thực hiện cũng không dậy nổi hứng thú nữa.
Khi bộ phận bảo vệ xét hỏi gần xong, đột nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên: " Con nhìn thấy là cô ấy, chính cô ấy đã đưa tay ấn vào nút màu đỏ, sau đó chuông liền vang lên. "
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cô bé thoạt nhìn khoảng mới mười tuổi.
Cô bé là con của chuyên gia thẩm định di tích văn hóa, người đang giảng dạy cho bọn họ, cô bé được đưa vào lớp năm phút trước khi chuông vang lên, nghe nói bảo mẫu có việc gấp nên phải gửi đứa nhỏ lại cho mẹ nó ở bên này, vậy mà giáo viên lại còn dốc lòng hướng về phía học sinh của mình bày tỏ sự xin lỗi và liên tục đảm bảo rằng đứa trẻ này của cô ấy bình thường ngoan ngoãn, hiểu chuyện lắm.
" Con nhìn thấy là cô ấy, chính cô ấy đã đưa tay ấn vào nút màu đỏ, sau đó chuông liền vang lên. " Cô bé nói lại lần thứ hai, và đưa ngón tay lên chỉ, theo phương hướng ngón tay của cô bé nhỏ.... —
Trong nháy mắt, trong phòng lặng yên như tờ.
Theo hướng ngón tay của cô bé ngoại trừ Triệu Chi Liên, cũng không còn ai.
Hiển nhiên, đám học sinh lớp dưới đang vây xem ngoài cửa sổ cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cả đám há hốc mồm.
Mọi người đều tin tưởng rằng, không tồn tại sự dối trá trong thế giới của trẻ con, mà lúc này màn hình giám sát lại vừa vặn ghi lại cảnh " Liên học tỉ " đứng lặng lẽ một mình khi mà mọi người đang vội vã bỏ chạy .
Trên màn hình, " Liên học tỉ " dường như đang mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn hình giám sát kết hợp với lời nói của trẻ ...
Nói thật, lúc đó Triệu Chí Liên có chút luống cuống, cô không sợ bị vạch trần, mà so với nó, cô càng sợ chuyện này truyền đến tai Triệu Thư Hàng hơn.
Đang lúc chưa biết phải làm sao, một thân ảnh cao gầy từ chỗ tối đi ra, đi tới vị trí trung tâm, chậm rãi giơ tay lên: " Tôi là người đã kích hoạt hệ thống cảnh báo. "
Cứ như vậy, Triệu Chi Liên biết đến Kiều Tri Trân.
Hai người họ trong lòng đều biết rất rõ ai mới là người kích hoạt chuông cảnh báo .
Tại sao lại giúp cô ?
" Bởi vì bạn là Triệu Chi Liên. " Kiều Tri Trân thú nhận.
Triệu Chi Liên có tất cả, còn Kiều Tri Trân thì khốn khổ bần cùng, một Kiều Tri Trân khốn khổ bần cùng hy vọng từ một Triệu Chi Liên, người có tất cả, có được một chút cơ hội để thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Vào thời điểm đó, vừa vặn Triệu Chi Liên đang có chút buồn chán.
Không phải ai cũng có thể làm bạn của Triệu Chi Liên, và Triệu Chi Liên cũng không cần bạn bè, nhưng nếu bạn thể hiện đủ sự chân thành, tôi có thể cân nhắc kết bạn với bạn.
Thế nào là đủ chân thành?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro