Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp

Dỗ anh

Trì Tiểu Gia

2025-03-17 07:44:27

Lạc Tinh nhìn chằm chằm Chung Niên Sơ uống xong nước, rồi đến nhà ăn mua cho anh bữa tối thanh đạm.Từ khi vào cấp ba, sức khỏe của Chung Niên Sơ đã tốt hơn nhiều, thỉnh thoảng có đau đầu chóng mặt cũng không nghiêm trọng, Lạc Tinh đã hai năm không phải chăm sóc Chung Niên Sơ như vậy, nhưng khi chăm sóc anh, mọi thứ vẫn trôi chảy như trước.Giống như giải một bài toán theo công thức hàng trăm nghìn lần, dù lúc nào đặt bút xuống cũng có thể viết ra đáp án chuẩn nhất.Chung Niên Sơ nằm ở phòng y tế hai túi nước lớn, tốc độ nhỏ giọt lại không thể điều chỉnh nhanh hơn, đến gần 7h tối vẫn chưa truyền xong.Anh nhìn đồng hồ rồi thúc giục Lạc Tinh: "Tiểu Tinh, em nên về học tiết tự học buổi tối rồi."Lạc Tinh vốn định ở cùng anh, nhưng Chung Niên Sơ đã nhắc, cậu cũng ngại đòi ở lại."Được rồi, thế nghỉ ngơi thêm chút nữa, em về lớp đợi anh." Trước khi đi còn không quên nép chăn vào cho anh, dặn dò xong mới yên tâm."Ừ."Nhìn bóng dáng Lạc Tinh biến mất trong bóng đêm bên ngoài phòng y tế, Chung Niên Sơ thu hồi ánh mắt, nhìn lên trần nhà trắng toát, nụ cười trên môi cũng biến mất.Kỳ thi đầu tiên sau khai giảng lớp 12, bài thi tiếng Anh của anh còn chưa làm xong, kết quả có thể đoán được.Mà kỳ phân hóa lần hai đầy bất trắc này còn lâu mới kết thúc.Thậm chí, kết cục cuối cùng có thể là biến thành Beta.Nghĩ đến đây, vẻ mặt điềm tĩnh trước nay của Chung Niên Sơ lộ ra vẻ bực bội hiếm thấy.Trường Tam Trung chấm bài thi và phân loại luôn rất nhanh, kết quả kỳ thi khai giảng được công bố hai ngày sau.Điều khiến cả khối 12 kinh ngạc là Chung Niên Sơ, người đã đứng đầu bảng xếp hạng suốt hai năm, lần này lại đứng thứ hai, môn tiếng Anh chỉ được 97 điểm, còn người đứng đầu khối lần này lại là "kẻ về nhì vạn năm" của lớp 14.Thầy Vương chủ nhiệm lớp 14 và thầy Tạ là đối thủ không đội trời chung trong tổ tiếng Anh, vì Chung Niên Sơ quá xuất sắc nên đã khó chịu từ lâu, lần này cuối cùng cũng ngẩng cao đầu.Thế là vừa tan học, thầy Vương đã bưng cốc trà xuống văn phòng thầy Tạ ở tầng dưới."Đề tiếng Anh lần này quả thật rất khó, Chung Niên Sơ lớp thầy không được nhất cũng không sao, thầy Tạ đừng nản lòng, đừng buồn.""Thầy nói đúng." Thầy Tạ gật đầu đồng tình, "Phần điền từ và viết luận đều chưa viết, nếu thế mà còn được nhất thì mới là quá đáng."Thầy Vương nghe vậy thì kinh ngạc: "Cho tôi xem bài thi với."Thầy Tạ hào phóng rút bài thi của Chung Niên Sơ ra, vung tay đưa cho thầy Vương.Thầy Vương chỉnh lại gọng kính, nhìn chằm chằm vào phần điền từ và viết luận bỏ trống, cùng với phần trước đó gần như điểm tuyệt đối, vẻ mặt muôn hình muôn vẻ, đặc sắc vô cùng.Lúc này trong văn phòng còn có hai giáo viên khác, đều trốn sau máy tính cười trộm.Thầy Tạ thản nhiên vỗ vai thầy Vương, rút lại bài thi của Chung Niên Sơ cất đi, rồi đi ăn tối.Lạc Tinh, Lý Hoa và thầy Tạ đều biết rõ nội tình, nên không cảm thấy người may mắn giành được vị trí đầu bảng kia có gì ghê gớm, ngược lại, Chung Niên Sơ như vậy mà vẫn đứng thứ hai, thật sự khiến người đứng thứ ba phải xấu hổ.Đại ma vương không hổ danh là đại ma vương.Trong giờ ra chơi trước tiết tự học buổi tối, Lạc Tinh đang vẽ bàn cờ caro trên giấy nháp để chơi với Lý Hoa ngồi bàn sau, tình hình chiến đấu vô cùng gay cấn."Xem tôi tả hữu giáp công đây!" Lý Hoa vẽ một mảng đen sì.Lạc Tinh cười khẩy một tiếng: "Bốn bề đều là địch thì sao, tôi có thiên binh giáng thế."Tôn Tinh Di đứng xem bên cạnh trợn tròn mắt: "Hai cậu chơi cờ caro mà như đang diễn binh pháp Tôn Tử vậy."Khi tiếng chuông vào học vang lên, Lạc Tinh thắng sáu ván trên năm, Lý Hoa thảm bại.Lạc Tinh xé tờ giấy nháp đầy chiến tích vinh quang, đắc ý quay người lại, lại phát hiện Chung Niên Sơ vẫn chưa về lớp.Cậu gửi tin nhắn cho Chung Niên Sơ: "Anh đang ở đâu vậy?"Chỗ dựa độc quyền của Lạc Tinh: "Sân vận động."Giờ đang là tiết tự học buổi tối, sân vận động rộng lớn chỉ bật hai ngọn đèn ở cổng, bên trong tối đen như mực, sự tĩnh lặng dày đặc ập đến khiến người ta có chút rợn tóc gáy.May mà tối nay trời nhiều sao.Lạc Tinh đi vòng quanh sân vận động nửa vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Chung Niên Sơ ở một góc khuất dựa vào tường.Chung Niên Sơ đang ngửa đầu dựa vào bậc thang, hai tay gối đầu ngắm sao, thấy Lạc Tinh đến thì vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.Lạc Tinh ngồi xuống cạnh Chung Niên Sơ, bất ngờ bị anh ôm chặt lấy vai.Vì Chung Niên Sơ đang nửa nằm nửa ngồi, dáng người lại cao lớn hơn Lạc Tinh, cậu luôn cảm thấy mình như chim nhỏ nép vào người nằm trong lòng Chung Niên Sơ, dù sao cũng thấy hơi kỳ lạ.Thế là cậu cũng ôm lấy vai Chung Niên Sơ, tư thế kỳ quái lập tức biến thành anh em tốt.Cậu thở phào một hơi, lúc này mới thoải mái.Lạc Tinh còn tưởng Chung Niên Sơ có gì muốn nói với cậu, nhưng sau khi ngồi xuống, Chung Niên Sơ lại tiếp tục ngắm sao."Anh gọi em đến chỉ để ngắm sao cùng anh thôi à?""Ừ."Lạc Tinh nhìn sườn mặt Chung Niên Sơ trong bóng tối, nhận ra cảm xúc của đối phương không cao lắm.Lạc Tinh đoán mò: "Có phải anh buồn vì thi được hạng hai không?"Hỏi xong, cậu chăm chú nhìn biểu cảm của Chung Niên Sơ, sợ bỏ lỡ điều gì, nhưng không ngờ Chung Niên Sơ lại im lặng.Lạc Tinh kinh ngạc, hóa ra đại ma vương Chung Niên Sơ cũng có thất tình lục dục, cũng sẽ buồn bã vì thi không tốt như người thường.Chung Niên Sơ không giải thích, thật ra thành tích thi cử chỉ là một trong những điều khiến anh phiền lòng, không chỉ vì thế, điều anh thực sự phiền muộn là kỳ phân hóa lần hai không thể đoán trước, ai biết điều bất ngờ tiếp theo sẽ là gì?Anh liếc nhìn Lạc Tinh, chỉ mong điều bất ngờ này đừng xảy ra với Lạc Tinh là được.Nhưng nguyên nhân này Chung Niên Sơ tạm thời không nói ra được, nên tạm thời để Lạc Tinh nghĩ như vậy đi.Nắng gắt cuối thu vẫn còn oi bức, Lạc Tinh lén chạy đến quầy bán quà vặt mua hai lon nước cam có ga ướp lạnh, ngồi cùng Chung Niên Sơ đang chịu đựng sự dày vò của kỳ thi trong góc sân vận động một lúc, nhưng nghẹn mãi không nói được một lời an ủi.Cậu và Chung Niên Sơ là anh em tốt nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải tình huống lạ lẫm này.Lạc Tinh xoa xoa tay, đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên cạnh."Đây là mu bàn tay của em, đây là mu bàn chân của em, anh là bảo bối của em. Chụt!""Chồng ơi~"Hóa ra bên kia tường có một đôi tình nhân đang hôn nhau.Nghe những lời âu yếm sến súa được sao chép từ video trên mạng, Lạc Tinh cúi đầu, lon nước cam có ga trong tay lập tức mất ngon, cố nén mới không buồn nôn.Lạc Tinh hỏi: "Hai người họ đến đây từ lúc nào vậy?"Chung Niên Sơ: "Trước khi em đến.""Ghê vậy, anh là người sói à." Vậy mà có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.Mười phút sau, màn hôn nhau bên cạnh dần dần đổi vị, bắt đầu phát triển theo hướng không thể miêu tả.Lạc Tinh thật sự không chịu nổi hai người kia, nhưng đi chỗ khác lại không an toàn, dễ dàng gặp phải thầy chủ nhiệm Từ Chính Đạo trong trường, chỉ có sân vận động là nơi tương đối vắng vẻ nhất.Cậu nghiêng đầu nhìn Chung Niên Sơ, người kia vẫn không hề chớp mắt, căn bản không có ý định rời đi.Được rồi, đành liều mình bồi quân tử vậy!Lạc Tinh phát điên vò vò tóc, đứng dậy nói: "Anh ơi, hay là em nhảy cho anh xem một điệu nhảy nhé.""Người tập thể dục theo nhạc còn nhảy sai nhịp như em thì biết nhảy gì?" Chung Niên Sơ không tin."Em biết mà, anh nhìn kỹ đây."Lạc Tinh nói rồi đứng lên hai bậc thang, mở điện thoại, bật nhạc.Chung Niên Sơ ngửa đầu uống một ngụm nước có ga, đổi tư thế thoải mái chuẩn bị thưởng thức màn trình diễn của Lạc Tinh, dù cũng không hề hy vọng cậu nhảy ra được cái dạng gì.Kết quả nhạc vừa vang lên, nước có ga trong miệng Chung Niên Sơ suýt chút nữa phun ra ngoài."Người nóng giận, gây ra tranh chấp, người nhẫn nại, chấm dứt bất hòa..."Hóa ra Lạc Tinh nhảy "Bài ca đừng giận dỗi"."Đừng giận, đừng giận, giận dữ cho quỷ sứ đường lui. Đừng giận, đừng giận, giận dữ có hại cho chính mình!"Lạc Tinh vừa hát vừa nhảy, vặn vẹo cổ vặn vẹo mông như một thằng ngốc, trông buồn cười vô cùng.Gió đêm thổi qua, vạt áo sơ mi của Lạc Tinh bay lên, lộ ra bụng nhỏ phẳng lì và vòng eo săn chắc.Chung Niên Sơ nheo mắt vỗ tay bên dưới, lén mở điện thoại quay phim, cố gắng nhịn cười.Anh nhìn Lạc Tinh đang cố gắng pha trò trong màn hình, vào một khoảnh khắc nào đó, một góc nào đó trong lòng anh đột nhiên sụp đổ, nụ cười đầy bụng từ từ hiện lên khóe môi.Khoảng thời gian ngắn ngủi hai phút giữa hai người bỗng kéo dài vô tận.Đột nhiên, một luồng ánh sáng đèn pin mạnh mẽ ập đến, như đèn sân khấu bao trùm lấy Lạc Tinh, khiến cậu lập tức trở thành tâm điểm trong bóng tối.Cả tư thế lẫn biểu cảm của cậu đều cứng đờ trong một trạng thái vặn vẹo.Xong đời, hình như là ánh sáng của thầy Từ Chính Đạo!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Ốm Yếu Của Tôi Phân Hoá Thành Alpha Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0