Trúc Mã Quá Dính Người

Sống chung

2024-10-10 09:54:15

Sau khi trở về thành phố A, Hứa Hiểu Thần nhắn tin cho tôi. Anh nói anh cảm thấy hơi buồn, nói rằng lẽ ra anh nên chọn Đại học Z, nếu không thì anh đã có thể ở bên tôi.

 

Tôi chỉ cười cười, không trả lời anh.

 

Tháng sau, tôi nghỉ việc ở thành phố A, chọn làm việc chăm chỉ ở thành phố B. Thành phố B là một thành phố rất lớn, trong một thành phố như vậy, nếu không có tiền, không có bối cảnh, không có đủ năng lực, cộng với giá nhà đắt đỏ, thì ngay cả việc đủ ăn cũng trở thành một vấn đề.

 

Tôi sống tạm ở một khách sạn nhỏ gần Đại học B, tiền thuê nhà hàng tháng là 1500 tệ, Hứa Hiểu Thần muốn chia sẻ một nửa nhưng tôi đã từ chối.

 

Một ngày nọ, Hứa Hiểu Thần đột nhiên kéo theo vali đến tìm tôi, nói: "Anh muốn sống cùng em."

 

Tôi sợ đến mức làm rơi chiếc điều khiển từ xa trong tay: "Cái gì?"

 

Giọng anh lại lớn hơn một chút: "Anh nói anh muốn ở cùng em, em ngủ trên giường, anh ngủ trên sofa, tiền thuê nhà mỗi người một nửa."

 

"Không được!"

 

"Đừng từ chối! Anh còn nhỏ, sẽ không làm gì em đâu." Anh đặt vali bên cạnh kệ sách: "Sofa khá lớn, anh có thể ngủ trên đó."

 

"..."

 

"Để anh ở đây thì tốt quá, sẽ có người nấu ăn cho em."

 

Dù tôi cương quyết từ chối nhưng anh vẫn kiên trì nài nỉ, tôi mềm lòng, cuối cùng cũng đồng ý.

 

Tôi tìm được công việc nhân viên kinh doanh thương mại quốc tế, ở thành phố lớn này, mức lương chỉ đủ để duy trì cuộc sống.

 

Trong thời gian rảnh, Hứa Hiểu Thần đã tìm được rất nhiều công việc làm thêm, một tháng lương của anh gần bằng tiền lương tôi.

 

Nhưng tôi biết anh đã nỗ lực như thế nào.

 

Để có được học bổng, anh thường xuyên thức khuya học bài. Anh còn nhận hai công việc gia sư cùng một lúc, một bên dạy kèm vật lý, một bên dạy kèm lịch sử, thường xuyên chạy khắp nơi, bận rộn đến mức không biết phải làm sao.

 

Nhưng hầu như chiều nào anh cũng mua thực phẩm và về nhà đúng giờ.

 

Khi tôi tan làm cũng là lúc Hứa Hiểu Thần rảnh rỗi, anh thích vào bếp nấu ăn cho tôi. Tôi cũng thường nấu ăn cho anh, thứ nhất là vì thương anh, thứ hai là vì tay nghề nấu nướng của anh thực sự không ổn định. Tôi nhớ có hôm anh nấu cho tôi một nồi sườn hầm ngô, khi mở nắp ra, nhìn thấy những hạt ngô sống, tôi bật cười.

 

Anh bưng một bát canh cho tôi, nghiêm túc nói: "Nếm thử xem sườn anh nấu có ngon không."

 

Tôi nhìn bát canh. Mặc dù tôi rất thích ăn thịt nhưng nhìn sườn như vậy thì thực sự không ngon miệng.

 

Tôi nói: "Anh tự nấu à?"

 

Anh gật đầu, vẻ mặt rất chân thành. Dưới mắt anh có quầng thâm, khiến tôi cảm thấy hơi đau lòng.

 

Tôi thử một miếng sườn, cười nói: "Ngon lắm."

 

"Thật sao? Anh làm theo công thức, anh cứ tưởng nó không ngon! May mà em thích nó!"

 

Anh lại lấy một hộp nhựa khác trong tủ lạnh ra, như thể trưng bày báu vật, đưa cho tôi: "Tada! Đây là món chân giò kho mà em thích nhất, anh đặc biệt mua cho em đấy."

 

"Trong bếp còn có thanh long, ăn xong chân giò thì ăn một quả, giúp tiêu hóa đó."

 

Anh lại từ đâu lấy ra một túi đồ ăn vặt, nói: "Còn có sữa chua trái cây và thịt khô mà em yêu thích. Lần trước em đã nói về nó mãi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Mắt tôi sáng rực lên, trong lòng vui mừng: "Anh mua nhiều như vậy, không sợ em ăn không hết sao?"

 

Anh nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi nói: "Có lẽ trước đây anh sẽ nghĩ như vậy, nhưng sau khi thấy em ăn lần trước, anh không còn nghi ngờ về khả năng ăn uống của em nữa."

 

"Hả?" Tôi tức giận véo anh một cái: "Ý anh là em ăn nhiều à?"

 

"Ối, đau quá!" Anh liên tục cầu xin: "Anh không có ý đó! Anh biết em chỉ thỉnh thoảng mới buông thả thôi."

 

Tôi xấu hổ đỏ mặt, thỉnh thoảng mới buông thả sao? Nhưng, có vẻ như tôi thường xuyên ăn uống vô độ? Mỗi lần mở miệng ăn là phải ăn no nê mới thôi.

 

Hơn nữa, mặc dù là một người thích ăn uống nhưng tôi lại không thể béo lên, có lẽ đây cũng là một điểm khiến người ta ghét...

 

"Anh không sợ em sẽ béo lên à?" Tôi hỏi anh.

 

Anh cười tự mãn: "Nếu em béo lên, anh sẽ không phải lo lắng người khác sẽ cướp mất em."

 

Lòng tôi chợt thấy ngọt ngào.

 

Ai ngờ anh lại nói thêm: "Em yêu cái đẹp như thế, rất dễ bị trai đẹp cướp đi."

 

"Yêu cái đẹp cái gì? Ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ! Em chỉ đơn giản là thích những thứ đẹp đẽ thôi!"

 

"Ha ha..." Hứa Hiểu Thần cười lạnh: "Em còn nhớ chuyện kia không?"

 

"Chuyện gì?" Tôi ngẩn người một lúc rồi bỗng nhớ ra một chuyện.

 

Một ngày nọ, khi tôi đang lướt Taobao thì nhìn thấy một người mẫu nam, sau khi tìm hiểu một chút, tôi phát hiện cậu ta là một người nổi tiếng nhỏ trên mạng, nên tôi đã bí mật theo dõi Weibo của cậu ta. Kết quả là, tôi phát hiện ra rằng cậu ta chỉ mới mười bảy tuổi, nhỏ hơn Hứa Hiểu Thần một tuổi, nhưng người mẫu đó luôn mặc đồ rất trưởng thành, trông già hơn các bạn cùng trang lứa vài tuổi.

 

Cậu ta đẹp trai đến mức tôi muốn cưới cậu ta, vì vậy, tôi thường lén lút theo dõi tin tức của cậu ta ở những nơi mà Hứa Hiểu Thần không thể nhìn thấy. Tôi phát hiện ra rằng, phần lớn những người theo dõi Weibo của cậu ta đều là học sinh cấp 2 và cấp 3, nhiều fan có tên Weibo là "Hoàng hậu của X", "Sủng phi của X", "Bạn gái của X ở đây điểm danh", "Vợ đầu tiên của X đang ở đây", và dưới đó còn có người bình luận: "Vợ thứ hai của X đang ở đây."...

 

Thế là tôi cũng hùa theo, bình luận: "Vợ thứ hai mươi hai của X đang ở đây." Bình luận xong, tôi cảm thấy hơi trẻ con, nhưng thấy nhiều người thả like nên tôi không nỡ xóa đi.

 

Tôi đã quên mất chuyện này, ai ngờ, vài ngày sau, Hứa Hiểu Thần đột nhiên mỉa mai, nói với tôi: "Anh cho em làm vợ cả thì em không chịu, em lại muốn làm vợ thứ hai mươi hai của người khác, hửm?"

 

Tôi có chút bối rối, chuyện này cũng bị Hứa Hiểu Thần phát hiện ra sao?

 

Hứa Hiểu Thần nhìn tôi, cười nói: "Vừa hay, anh cũng theo dõi cậu ta."

 

"Ừm... yên tâm đi, vợ lẽ sẽ không bỏ rơi nam sủng đâu." Tôi nghiêm túc nói.

 

"..."

 

Một hôm, khi tôi trở về nhà, Hứa Hiểu Thần đang nấu ăn trong bếp, làm cả căn phòng ngập khói, ghế sofa cũng bừa bộn, chăn gối vứt lung tung.

 

Tôi lập tức tức giận, quát Hứa Hiểu Thần vài câu rồi bắt đầu dọn dẹp ghế sofa. Khi tôi nhấc chăn lên, một chiếc hộp tinh xảo hiện ra trên ghế sofa.

 

Tôi mở hộp ra xem, bên trong là một chiếc váy màu đỏ, kèm theo một tấm thiệp nhỏ viết: "Gửi người thân yêu của anh, Tiểu Uyển. Kỷ niệm 19 năm chúng ta quen nhau."

 

Thì ra anh còn nhớ, trái tim tôi cảm thấy ấm áp.

 

Tôi bước vào phòng ngủ, mặc chiếc váy đỏ, chải tóc tai cẩn thận, trang điểm nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.

 

Hứa Hiểu Thần đeo tạp dề màu xanh, đang cắt rau củ. Khi nhìn thấy tôi, rõ ràng anh đã ngây ra một lát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

Anh ngẩn người, nghiêm túc nhìn tôi: "Tiểu Uyển, em rất đẹp!"

 

"Em vốn đẹp mà! Nhưng nhờ chiếc váy của anh, em càng trở nên xinh đẹp hơn. Ôi ~ Em nhớ hồi đó, em còn là hoa khôi của ký túc xá cơ."

 

Anh không nhịn được cười khúc khích, phụ hoạ: "Đúng vậy, bạn gái anh là hoa khôi của ký túc xá."

 

Tôi tiến vào bếp, hỏi anh: "Anh có cần em giúp gì không?"

 

Anh xua tay: "Không cần, muối đắt lắm."

* Ý là anh nhà sợ chị nhà rắc muối quá trớn á (。ノω\。)

 

Tôi bĩu môi, chuyện đó đã từ lâu rồi mà anh chàng này vẫn còn nhớ.

 

Cảm thấy phòng bếp quá ngột ngạt nên tôi ra phòng khách ngồi.

 

Không lâu sau, Hứa Hiểu Thần vừa ho vừa bưng bát đĩa đi ra, mắt anh bị khói làm đỏ hoe, tôi vội đứng dậy, giúp anh bưng bát đĩa và xới cơm.

 

Tổng cộng tôi đã bưng ra năm sáu món.

 

"Sao anh nấu nhiều thế, làm sao chúng ta ăn hết được?"

 

Anh lau tay: "Không sao, ăn được bao nhiêu thì ăn, một năm hiếm khi lãng phí một lần."

 

Anh gắp cho tôi một miếng thịt, nói: "Không phải em thích ăn thịt kho của anh nhất sao? Ăn nhiều vào, từ giờ anh sẽ nấu cho em."

 

"Nếu ngày nào anh cũng nuôi em như vậy, em sẽ biến thành một cô nàng mập mất."

 

Hứa Hiểu Thần cười nhẹ: "Không sao, dù sao anh cũng sẽ có bụng bia, hai người cùng béo, không ai chê ai."

 

Tôi bĩu môi: "Lời đàn ông mà tin tưởng được thì heo nái cũng biết leo cây, bây giờ anh dỗ dành em như thế này, khi em xấu xí, già đi, anh cũng sẽ không thèm để ý đến em."

 

Anh dừng tay lại, nghiêm mặt nói: "Vậy anh sẽ già đi và xấu xí hơn em, khi đó, chỉ có em là chê anh thôi."

 

Tôi không khỏi bật cười: "Được rồi, đến lúc đó em sẽ không chê anh đâu."

 

Một hôm nọ, mẹ gọi điện cho tôi, hỏi tôi với giọng bí ẩn: "Tiểu Uyển, con đang sống chung với Tiểu Thần phải không?"

 

Tôi sợ đến mức run tay, suýt đánh rơi điện thoại.

 

Nếu người khác biết tôi và Hứa Hiểu Thần sống cùng nhau, chắc tôi sẽ bị họ chỉ trích đến chết.

 

Ai ngờ mẹ lại nói: "Tiểu Uyển, hai đứa sống chung để tiết kiệm tiền phải không? Mẹ biết hai đứa cũng không dễ dàng gì, vài ngày nữa mẹ sẽ chuyển cho con vài nghìn tệ. Còn nữa, sống chung cũng không sao cả, nhưng con gái phải biết bảo vệ bản thân, mặc dù mẹ cũng khá yên tâm về Tiểu Thần, nhưng nhất định sẽ có một số chuyện xảy ra..."

 

Tôi mệt mỏi: "Mẹ!... Con không phải con nít, những chuyện này con đều biết! Tiền con kiếm được cũng đủ sống rồi, mẹ đừng gửi tiền cho con nhé. Hơn nữa, con sống ở đây rất tốt..."

 

Mẹ thở dài: "Sống tốt là được, sống tốt là được... con đi xa như vậy, ba mẹ nhớ con lắm..."

 

Tôi im lặng.

 

Đây là lần đầu tiên tôi xa nhà lâu như vậy, vì ngay cả khi chọn trường đại học, tôi cũng chọn trường trong tỉnh, chưa bao giờ nghĩ đến việc đi xa.

 

Và lần này, có thể là vì tình yêu, có thể là vì lý do khác, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trúc Mã Quá Dính Người

Số ký tự: 0