Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố

Chương 3

2024-11-21 13:16:28

Theo quy tắc trong nhà, tiền do hai vợ chồng bà kiếm được phải giao cho bà nội, rồi bà nội dựa vào chi phí trong nhà mà phân chia.

Ngay cả ruộng đất của cả gia đình cũng được canh tác chung.

Nhưng vì chú hai phải đi học, còn bà nội đã già, nên phần lớn công việc đồng áng đều do một mình Hồ Quỳnh Phương đảm nhận.

Một năm quần quật cày cấy và nuôi heo, tiền kiếm được đều nộp hết cho bà nội, đến mức học phí cho con gái Khương Điềm cũng chẳng đủ.

Nếu không phải vì lo dành dụm tiền học cho Khương Điềm, Hồ Quỳnh Phương sẽ không phải lén lút mò đi bắt lươn vào ban đêm.

Hồ Quỳnh Phương rất sợ những con lươn và rắn trơn tuột, nhưng để con gái có thể tiếp tục đi học, bà đành phải vượt qua nỗi sợ mà kiếm tiền.

Dù hầu hết mọi thứ ở nông thôn không đáng giá, nhưng lươn tự nhiên thì vẫn có người thu mua.

Những con lươn nặng hơn một lạng, giá thu mua lên đến ba hào rưỡi một cân, Hồ Quỳnh Phương đã phải tích góp hai ngày mới được ba đồng năm xu.

Vốn dĩ bà định nói với mẹ chồng rằng từ giờ tiền bán lươn sẽ để riêng, đợi dành dụm đủ tiền học phí sẽ cho Khương Điềm đi học.

Bà cũng biết con gái mình không phải xuất sắc nhất, nhưng ít nhất cũng phải học hết cấp hai chứ?

Thời điểm này ở nông thôn, con gái mà có được tấm bằng tốt nghiệp cấp hai, khi tìm chồng cũng sẽ được coi trọng hơn.

Hồ Quỳnh Phương và chồng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Trong mắt bọn họ, con trai con gái đều là máu mủ ruột thịt của mình.

Là cha mẹ, dù con cái có ngốc nghếch thế nào, họ vẫn muốn lo cho tương lai của chúng một cách tốt nhất.

Huống hồ, bà không nghĩ con gái Khương Điềm của mình là kẻ ngốc, việc học vốn đã khó khăn rồi, ngay cả bà lúc nhỏ còn học dở hơn con gái mình.



Chỉ là——

"Đừng đưa tiền cho bà nội có được không mẹ?"

Khương Điềm mỉm cười:

"Mẹ không cần nói gì cả. Nếu bà nội hỏi, mẹ cứ bảo là con lấy tiền đi rồi."

"Đợi bà tìm đến con, con đảm bảo bà sẽ không nói được lời nào. Có khi bà còn phải đưa thêm tiền cho con ấy chứ."

Những trải nghiệm đau thương kiếp trước đã dạy cho Khương Điềm một điều:

Muốn không bị người khác vay tiền, cách tốt nhất là hãy chủ động đi vay bọn họ trước.

Tương tự, nếu muốn bà nội cô, Vương Xuân Quyên, không đi đòi tiền mẹ cô, cách tốt nhất là hai mẹ con cô phải đi đòi tiền bà nội trước.

Chẳng phải bà nội cô vẫn luôn nói rằng tiền để ở chỗ bà, bà cũng không tiêu một xu nào, mọi người cần tiền cứ việc đến lấy sao?

Khương Điềm cười lạnh, quyết định coi bà nội mình như một con quái rớt tiền, thỉnh thoảng lại đến "thu hoạch" một lần.

Vì nhà họ Khương chưa ra riêng nên mọi người vẫn sống cùng nhau. Cả nhà có tổng cộng ba gian nhà ngói, sân vườn được bao quanh ba phía, bên trong còn có một nhà bếp, một chuồng gia súc và một chuồng heo.

Kiểu nhà ngói cũ kỹ này không có nhà vệ sinh, khu vệ sinh nằm ở sân sau, được dựng bằng gạch vỡ và tấm lợp xi măng, bên dưới là một hố phân.

Kiếp trước, Khương Thành đã chết đuối một cách khó hiểu trong hố phân đó.

Khương Điềm nhìn chằm chằm vào hố phân một lúc lâu, đôi mắt đỏ rực như sắp trào máu vì hận thù.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố

Số ký tự: 0