Trùng Sinh 80: Sau Khi Nhà Bị Giải Tỏa, Tôi Được Đền Bù Nửa Khu Phố
Chương 6
2024-11-21 13:16:28
Hai mẹ con trở về phòng mình.
Biểu cảm của Hồ Quỳnh Phương như thể vừa bị sét đánh.
"Con, con cứ thế cướp tiền của bà nội con à?"
Đây vẫn là cô con gái cả ít nói của bà hay sao?
Sao cô lại như biến thành một người khác vậy?
Khương Điềm nhanh chóng sửa lại lời của Hồ Quỳnh Phương...
"Bà nội đã bao giờ kiếm được tiền chưa?"
"Tiền này không phải do mẹ và cha con kiếm được hay sao?"
"Con lấy tiền từ cha mẹ đẻ của con thì có gì sai à?"
Sai thì không sai, nhưng bà luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hồ Quỳnh Phương ngồi phịch xuống mép giường, đầu óc ong ong.
Hiện tại, bà không thèm để ý đến 3 đồng 5 hào có được nhờ bán lươn nữa.
So với việc Khương Điềm xông vào phòng bà nội đập phá cướp bóc một trận, cướp đi hơn 100 đồng từ tay bà nội thì 3 đồng 5 hào tính là gì cơ chứ?
Khương Điềm cũng không ngờ, khi cô trở nên tàn nhẫn, cô thực sự có thể lấy được tiền từ tay bà nội.
Nếu kiếp trước cô có thể cứng rắn hơn một chút...
Thôi bỏ đi, Khương Điềm thà coi những chuyện kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng của cô, khi tỉnh dậy, mẹ và em trai đều vẫn ổn.
Còn về cha cô... Mắt Khương Điềm đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Mặc dù kiếp trước, gia đình cô nhận được tin cha cô mất vào sáng hôm sau. Nhưng sau đó, bọn họ mới biết, tên chủ mỏ than đen tối kia, sợ mỏ than bị niêm phong vì tai nạn ở mỏ, đã cố tình che giấu suốt một tuần!
Sau đó, mọi chuyện thực sự không thể che giấu được nữa, những người thợ mỏ bị mắc kẹt dưới giếng mỏ vẫn không cứu được, hắn đành phải báo chuyện này lên.
Đến khi đội cứu hộ địa phương cử đến, khó khăn lắm mới đào được một đường hầm cứu hộ thì cha cô và những người thợ mỏ khác bị mắc kẹt bên dưới đã không còn nữa.
Kiếp trước, vì sức khỏe mẹ cô không tốt, cô và em trai còn nhỏ nên Khương Nhạc Sinh đã thay mặt nhà họ Khương đến mỏ than để xử lý hậu sự.
Cuối cùng, hắn chỉ mang về được hũ tro cốt của cha cô.
Nếu cô có thể được trùng sinh sớm hơn vài ngày thì tốt biết bao?
Khương Điềm nằm sấp trên giường khóc một lúc, trong lòng hận không thể lập tức chạy đến mỏ than nơi cha cô làm việc.
Nhưng cô hiểu rõ, mọi chuyện đã muộn rồi.
...
Nhìn con gái nằm sấp trên chăn khóc đến nỗi nấc lên từng hồi, Hồ Quỳnh Phương còn mắng cô thế nào được?
Hồ Quỳnh Phương là người có tính cách nhu mì, trước đó thấy con gái xông vào phòng bà nội đập phá cướp bóc, bà thấy con gái làm quá đáng.
Nhưng bây giờ, thấy con gái nằm sấp trên giường khóc tủi thân như vậy, Hồ Quỳnh Phương lại không nhịn được suy nghĩ, nếu không phải bà nội làm quá đáng, rõ ràng bà ta có tiền trong tay, nhưng lại không chịu đưa cho Điềm Điềm đóng học phí, thì tại sao Điềm Điềm lại phải chạy đến phòng bà ta cướp tiền chứ?
Biểu cảm của Hồ Quỳnh Phương như thể vừa bị sét đánh.
"Con, con cứ thế cướp tiền của bà nội con à?"
Đây vẫn là cô con gái cả ít nói của bà hay sao?
Sao cô lại như biến thành một người khác vậy?
Khương Điềm nhanh chóng sửa lại lời của Hồ Quỳnh Phương...
"Bà nội đã bao giờ kiếm được tiền chưa?"
"Tiền này không phải do mẹ và cha con kiếm được hay sao?"
"Con lấy tiền từ cha mẹ đẻ của con thì có gì sai à?"
Sai thì không sai, nhưng bà luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hồ Quỳnh Phương ngồi phịch xuống mép giường, đầu óc ong ong.
Hiện tại, bà không thèm để ý đến 3 đồng 5 hào có được nhờ bán lươn nữa.
So với việc Khương Điềm xông vào phòng bà nội đập phá cướp bóc một trận, cướp đi hơn 100 đồng từ tay bà nội thì 3 đồng 5 hào tính là gì cơ chứ?
Khương Điềm cũng không ngờ, khi cô trở nên tàn nhẫn, cô thực sự có thể lấy được tiền từ tay bà nội.
Nếu kiếp trước cô có thể cứng rắn hơn một chút...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi bỏ đi, Khương Điềm thà coi những chuyện kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng của cô, khi tỉnh dậy, mẹ và em trai đều vẫn ổn.
Còn về cha cô... Mắt Khương Điềm đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Mặc dù kiếp trước, gia đình cô nhận được tin cha cô mất vào sáng hôm sau. Nhưng sau đó, bọn họ mới biết, tên chủ mỏ than đen tối kia, sợ mỏ than bị niêm phong vì tai nạn ở mỏ, đã cố tình che giấu suốt một tuần!
Sau đó, mọi chuyện thực sự không thể che giấu được nữa, những người thợ mỏ bị mắc kẹt dưới giếng mỏ vẫn không cứu được, hắn đành phải báo chuyện này lên.
Đến khi đội cứu hộ địa phương cử đến, khó khăn lắm mới đào được một đường hầm cứu hộ thì cha cô và những người thợ mỏ khác bị mắc kẹt bên dưới đã không còn nữa.
Kiếp trước, vì sức khỏe mẹ cô không tốt, cô và em trai còn nhỏ nên Khương Nhạc Sinh đã thay mặt nhà họ Khương đến mỏ than để xử lý hậu sự.
Cuối cùng, hắn chỉ mang về được hũ tro cốt của cha cô.
Nếu cô có thể được trùng sinh sớm hơn vài ngày thì tốt biết bao?
Khương Điềm nằm sấp trên giường khóc một lúc, trong lòng hận không thể lập tức chạy đến mỏ than nơi cha cô làm việc.
Nhưng cô hiểu rõ, mọi chuyện đã muộn rồi.
...
Nhìn con gái nằm sấp trên chăn khóc đến nỗi nấc lên từng hồi, Hồ Quỳnh Phương còn mắng cô thế nào được?
Hồ Quỳnh Phương là người có tính cách nhu mì, trước đó thấy con gái xông vào phòng bà nội đập phá cướp bóc, bà thấy con gái làm quá đáng.
Nhưng bây giờ, thấy con gái nằm sấp trên giường khóc tủi thân như vậy, Hồ Quỳnh Phương lại không nhịn được suy nghĩ, nếu không phải bà nội làm quá đáng, rõ ràng bà ta có tiền trong tay, nhưng lại không chịu đưa cho Điềm Điềm đóng học phí, thì tại sao Điềm Điềm lại phải chạy đến phòng bà ta cướp tiền chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro