Trùng Sinh Chi Đế Quốc Mỹ Thực
Anh Bạn, Chia B...
Mê Lộ Đích Long
2024-10-05 13:53:43
Mọi ánh mắt lại tập trung vào Tô Mạn, cô nén giận tức xuống đáy lòng, ra dấu với Nghiêm Ninh.
Nghiêm Ninh sờ mũi, nhường đường cho Tô Mạn rồi ngăn Phương Liệt lại, thì thầm:
“Người ta nói không quen anh mà.”
Phương Liệt mắt dán vào bóng lưng Tô Mạn càng lúc càng xa, giật tay ra khỏi Nghiêm Ninh, hờn dỗi:
“Ba anh nói đấy, vợ vốn không phải vợ mày, gọi nhiều lần cũng thành vợ thôi.”
Nghiêm Ninh trố mắt, nghĩ đến tính khí nóng nảy của ông Phương, rồi tính cách bình tĩnh đĩnh đạc của bà Phương, thảo nào hai người có thể ở với nhau!
Phương Liệt giậm chân, vội vã đuổi theo, Tiêu Lăng học khối 10 vừa kịp chạy tới, vỗ vai Nghiêm Ninh cười nói:
“Hay mình cá là Phương Liệt lần này mất bao lâu để dụ cô gái đó về nhà anh ta nhỉ?”
Hai người hiểu rõ, nói Phương Liệt là cao thủ tu luyện đắc đạo kiệt xuất thế gian, thì bà Phương chính là lôi kiếp của hắn ta, bao nhiêu mĩ nữ bị cản trở bởi bà.
Nghiêm Ninh nhếch mép, cùng Tiêu Lăng đuổi theo.
Thật là chạy khỏi am không khỏi chùa, Tô Mạn xoay người, thấy ba chàng trai song song tiến lại, Phương Liệt cười tươi bước tới gần gũi gọi: “Mạn Mạn~”
Tô Mạn hạ mắt xuống, trầm giọng: “Mấy phần cơm chiên, có muốn uống gì không?”
Phương Liệt nhớ tới vụ chỉ gọi một phần cơm hôm qua, không dám làm liều, ngoan ngoãn đáp: “Ba phần cơm chiên, ba chai côca.”
Tô Mạn giơ bàn tay phải ra: “Một phần 18 đồng, đồ uống ba đồng, tổng 21 đồng.”
Phương Liệt thản nhiên móc ví tiền trong túi Nghiêm Ninh, đếm tiền đưa cho Tô Mạn, hớn hở nói: “Cho thêm tôm nhiều vào nha~”
Tô Mạn không đồng ý cũng không phản đối, cầm tiền bước vào trong.
Phương Liệt ngả người ra sau, vui sướng kêu lên: “Nghe chưa, vợ anh vừa nói chuyện với anh kìa!”
Nghiêm Ninh nghĩ thầm, anh trai à à, vợ anh là người vừa hỏi mấy phần cơm hay người vừa thu tiền vậy?
Ít phút sau, Tô Mạn bưng đĩa thức ăn ra, quán nhỏ không phục vụ gì khác nên Tô Hàng chỉ việc cứ chiên mãi, cô phụ trách bưng đĩa, thu tiền và lau dọn.
Mấy chàng trai đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn no một đĩa, sờ bụng, no nửa vời, Phương Liệt hớn hở gọi Tô Mạn lại, vẫn thường lệ ba phần nữa, Nghiêm Ninh và Tiêu Lăng đã no căng bụng.
Phương Liệt vẫn dí sát vào hỏi hớn hở: “Các cậu chưa no à, gọi thêm phần nữa nhé?!”
Nghiêm Ninh chụp lấy hắn ta, thều thào: “Đồ phản bạn, muốn em ói vào mặt anh hả.”
Phương Liệt mới ngượng nghịu rút tay về.
Ngồi thêm một lúc, thấy còn nhiều bàn trống, Phương Liệt không tiện ngồi hoài, miễn cưỡng rời đi, không quên dặn:
“Mạn Mạn, tan học chờ anh nhé!”
Tức thì, học sinh trong quán đổ dồn mắt về phía Tô Mạn, màn náo loạn sáng nay ai cũng thấy, không ngờ lại gặp ngay tình huống thật của cặp đôi chính.
Tô Mạn làm ngơ, không hề bị xao nhãng, khiến những kẻ tò mò chẳng biết phải nói gì.
Thấy gần tới giờ vào học, Tô Mạn vội vã ăn hai muỗng cơm rồi từ biệt Tô Hàng đi học.
Tô Hàng nhìn theo bóng lưng cô, muốn nói gì đó nhưng thôi, tối nay cậu trai kia còn tới chứ?
Buổi chiều chỉ có hai tiết phụ đạo rồi tự học, học sinh ngồi không yên, nếu không phải nửa cuối có cô Tôn Tú Chi tới giám sát thì sợ hết biến mất rồi.
Vừa tan học, ánh mắt tự động đổ dồn về cửa, Phương Liệt đúng như mong đợi, đẩy cửa bước vào, lại gọi dài giọng: “Mạn Mạn~”
Mặt Tô Mạn đen sì, quét mắt nhìn đám học sinh tò mò chung quanh, không thể khoan nhượng thằng này thêm được nữa, cô sẽ bị vu oan thành cái gì đây?!
Cô cầm cặp sách bằng một tay, tiến lại cửa, dừng chân, tay rảnh chộp lấy cổ áo hắn ta, gằn giọng:
“Muốn theo đuổi tôi à, vậy đi nào!”
Phương Liệt sửng sốt, lập tức mặt hớn hở, ngoan ngoãn đi theo, các học sinh khác trố mắt ngó.
Nhưng Tô Mạn không về nhà, dẫn hắn ta tới công viên gần đó, chọn chỗ vắng vẻ, ngước nhìn Phương Liệt, hỏi dồn:
“Anh chơi đủ chưa, có thể để tôi yên không?!”
Phương Liệt chớp mắt, vẻ mặt tổn thương: “Mạn Mạn~”
Tô Mạn ghét bỏ quay mặt đi, tính tình lạnh lùng của cô rất khó chịu khi ai đó quá mật thiết, lòng cô giờ cực kì bực bội dù giọng điệu vẫn bình tĩnh:
“Đừng ép tôi chuyển trường.”
Nói xong, Tô Mạn bỏ đi luôn không quay đầu lại, Phương Liệt đứng sững tại chỗ, Nghiêm Ninh và Tiêu Lăng đối mặt nhau, đồng loạt sinh lòng thương hại, cùng bước ra vỗ vai an ủi Phương Liệt:
“Anh bạn, chia buồn cùng anh.”
Phương Liệt xoay người lại, mặt mày nghiêm túc: “Chiến lược quấy rối sát nách thất bại, có vẻ phải đổi chiến thuật rồi.”
Nghiêm Ninh: “...”
Nghiêm Ninh sờ mũi, nhường đường cho Tô Mạn rồi ngăn Phương Liệt lại, thì thầm:
“Người ta nói không quen anh mà.”
Phương Liệt mắt dán vào bóng lưng Tô Mạn càng lúc càng xa, giật tay ra khỏi Nghiêm Ninh, hờn dỗi:
“Ba anh nói đấy, vợ vốn không phải vợ mày, gọi nhiều lần cũng thành vợ thôi.”
Nghiêm Ninh trố mắt, nghĩ đến tính khí nóng nảy của ông Phương, rồi tính cách bình tĩnh đĩnh đạc của bà Phương, thảo nào hai người có thể ở với nhau!
Phương Liệt giậm chân, vội vã đuổi theo, Tiêu Lăng học khối 10 vừa kịp chạy tới, vỗ vai Nghiêm Ninh cười nói:
“Hay mình cá là Phương Liệt lần này mất bao lâu để dụ cô gái đó về nhà anh ta nhỉ?”
Hai người hiểu rõ, nói Phương Liệt là cao thủ tu luyện đắc đạo kiệt xuất thế gian, thì bà Phương chính là lôi kiếp của hắn ta, bao nhiêu mĩ nữ bị cản trở bởi bà.
Nghiêm Ninh nhếch mép, cùng Tiêu Lăng đuổi theo.
Thật là chạy khỏi am không khỏi chùa, Tô Mạn xoay người, thấy ba chàng trai song song tiến lại, Phương Liệt cười tươi bước tới gần gũi gọi: “Mạn Mạn~”
Tô Mạn hạ mắt xuống, trầm giọng: “Mấy phần cơm chiên, có muốn uống gì không?”
Phương Liệt nhớ tới vụ chỉ gọi một phần cơm hôm qua, không dám làm liều, ngoan ngoãn đáp: “Ba phần cơm chiên, ba chai côca.”
Tô Mạn giơ bàn tay phải ra: “Một phần 18 đồng, đồ uống ba đồng, tổng 21 đồng.”
Phương Liệt thản nhiên móc ví tiền trong túi Nghiêm Ninh, đếm tiền đưa cho Tô Mạn, hớn hở nói: “Cho thêm tôm nhiều vào nha~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Mạn không đồng ý cũng không phản đối, cầm tiền bước vào trong.
Phương Liệt ngả người ra sau, vui sướng kêu lên: “Nghe chưa, vợ anh vừa nói chuyện với anh kìa!”
Nghiêm Ninh nghĩ thầm, anh trai à à, vợ anh là người vừa hỏi mấy phần cơm hay người vừa thu tiền vậy?
Ít phút sau, Tô Mạn bưng đĩa thức ăn ra, quán nhỏ không phục vụ gì khác nên Tô Hàng chỉ việc cứ chiên mãi, cô phụ trách bưng đĩa, thu tiền và lau dọn.
Mấy chàng trai đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn no một đĩa, sờ bụng, no nửa vời, Phương Liệt hớn hở gọi Tô Mạn lại, vẫn thường lệ ba phần nữa, Nghiêm Ninh và Tiêu Lăng đã no căng bụng.
Phương Liệt vẫn dí sát vào hỏi hớn hở: “Các cậu chưa no à, gọi thêm phần nữa nhé?!”
Nghiêm Ninh chụp lấy hắn ta, thều thào: “Đồ phản bạn, muốn em ói vào mặt anh hả.”
Phương Liệt mới ngượng nghịu rút tay về.
Ngồi thêm một lúc, thấy còn nhiều bàn trống, Phương Liệt không tiện ngồi hoài, miễn cưỡng rời đi, không quên dặn:
“Mạn Mạn, tan học chờ anh nhé!”
Tức thì, học sinh trong quán đổ dồn mắt về phía Tô Mạn, màn náo loạn sáng nay ai cũng thấy, không ngờ lại gặp ngay tình huống thật của cặp đôi chính.
Tô Mạn làm ngơ, không hề bị xao nhãng, khiến những kẻ tò mò chẳng biết phải nói gì.
Thấy gần tới giờ vào học, Tô Mạn vội vã ăn hai muỗng cơm rồi từ biệt Tô Hàng đi học.
Tô Hàng nhìn theo bóng lưng cô, muốn nói gì đó nhưng thôi, tối nay cậu trai kia còn tới chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều chỉ có hai tiết phụ đạo rồi tự học, học sinh ngồi không yên, nếu không phải nửa cuối có cô Tôn Tú Chi tới giám sát thì sợ hết biến mất rồi.
Vừa tan học, ánh mắt tự động đổ dồn về cửa, Phương Liệt đúng như mong đợi, đẩy cửa bước vào, lại gọi dài giọng: “Mạn Mạn~”
Mặt Tô Mạn đen sì, quét mắt nhìn đám học sinh tò mò chung quanh, không thể khoan nhượng thằng này thêm được nữa, cô sẽ bị vu oan thành cái gì đây?!
Cô cầm cặp sách bằng một tay, tiến lại cửa, dừng chân, tay rảnh chộp lấy cổ áo hắn ta, gằn giọng:
“Muốn theo đuổi tôi à, vậy đi nào!”
Phương Liệt sửng sốt, lập tức mặt hớn hở, ngoan ngoãn đi theo, các học sinh khác trố mắt ngó.
Nhưng Tô Mạn không về nhà, dẫn hắn ta tới công viên gần đó, chọn chỗ vắng vẻ, ngước nhìn Phương Liệt, hỏi dồn:
“Anh chơi đủ chưa, có thể để tôi yên không?!”
Phương Liệt chớp mắt, vẻ mặt tổn thương: “Mạn Mạn~”
Tô Mạn ghét bỏ quay mặt đi, tính tình lạnh lùng của cô rất khó chịu khi ai đó quá mật thiết, lòng cô giờ cực kì bực bội dù giọng điệu vẫn bình tĩnh:
“Đừng ép tôi chuyển trường.”
Nói xong, Tô Mạn bỏ đi luôn không quay đầu lại, Phương Liệt đứng sững tại chỗ, Nghiêm Ninh và Tiêu Lăng đối mặt nhau, đồng loạt sinh lòng thương hại, cùng bước ra vỗ vai an ủi Phương Liệt:
“Anh bạn, chia buồn cùng anh.”
Phương Liệt xoay người lại, mặt mày nghiêm túc: “Chiến lược quấy rối sát nách thất bại, có vẻ phải đổi chiến thuật rồi.”
Nghiêm Ninh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro