Trùng Sinh Chi Đế Quốc Mỹ Thực
Lì Lợm La Liếm
Mê Lộ Đích Long
2024-10-05 13:53:43
Tô Hàng quen thói đưa bàn tay lớn ra xoa đầu Tô Mạn, vuốt nhẹ hai cái, cùng cô chia sẻ niềm vui. Khóe miệng hắn nhếch lên, khuôn mặt đầy nam tính bỗng trở nên dịu dàng khắp nơi.
Tô Mạn cười hí hí, nhanh tay nhanh chân chất đống cà rốt đã thái thành đống, bắt đầu thái sợi. Càng cắt, cô càng rõ ràng cảm nhận được sự tiến bộ của mình, sự tiến bộ khiến cô vui mừng.
Nhanh chóng, cô đã thái hết số cà rốt còn lại, trên thớt chỉ còn đống cà rốt đã cắt khúc nhỏ, thậm chí còn hơi tiếc nuối, cô ngước lên nhìn Tô Hàng vẻ khoe khoang, đầu cô hơi nghiêng, đôi mắt mày dài mang đầy vẻ tinh nghịch.
Tô Hàng giật mình, qua hình ảnh của Tô Mạn hắn nhớ tới một người phụ nữ khác, tâm trạng bỗng trở nên u buồn, hắn thầm lặng vỗ nhẹ vai Tô Mạn rồi quay đi dọn dẹp đống cà rốt thái.
Tô Mạn ngơ ngác một chút, sực nhớ ra hôm nay còn việc phải làm, nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ. Cô rửa tay rồi đi vào phòng thay đồ, không thể ra ngoài chơi dịp cuối tuần với bộ đồng phục được.
Lục tìm một hồi trong tủ quần áo, Tô Mạn rút ra một chiếc áo khoác rộng thùng thình, không trách người ta gọi cô là Tô bao tải, quần áo của cô hai người chui còn vừa ấy.
Cố gắng tìm bộ ưng ý nhất mặc vào, Tô Mạn vặn vẹo ống tay áo, đeo chiếc túi đeo chéo, bước đi dứt khoát ra ngoài.
Đứng trước mặt Tô Hàng, Tô Mạn ngập ngừng: "Con, con phải đi ra ngoài một chút."
Thấy vẻ lúng túng của cô, Tô Hàng chợt hiểu ra, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại. hắn nhếch mép, lấy từ túi sau ra vài tờ tiền đưa cho Tô Mạn.
Tô Mạn dường như một tên trộm, nhét tiền vào túi nhanh như chớp rồi chạy vụt ra ngoài.
Cô đến các cửa hàng trên phố đi bộ, lục lọi một hồi cuối cùng chọn được một cái quần jeans bó ống, xắn ống quần lên để lộ mắt cá chân thon nhỏ, phía trên là chiếc áo thun nâu nhạt giả váy với đai lưng trắng buộc lỏng lẻo. Cô nhìn gương thấy rất hài lòng.
Lần ra ngoài này, cô muốn đi gặp bà chủ nhà tên là bà Đào. Chắc vì từ nhỏ đã chứng kiến cảnh mẹ mình bị đuổi ra khỏi nhà, nên Tô Mạn rất lo lắng.
Cô mua một giỏ trái cây, đến khu nhà ngày xưa. Tự đấu tranh tâm lý một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm đủ can đảm bước vào.
Đi vài bước lại quay ra, Tô Mạn nở nụ cười ngọt ngào với người bảo vệ ở cửa: “Anh ơi, em đến thăm dì nhưng quên mất số nhà. Anh có thể giúp tra cho em số phòng được không? Dì em họ Đào, ở tòa nhà số 10.”
Có lẽ vì cô nói rõ họ tên và số tòa nhà, người bảo vệ liếc nhìn cô rồi nhanh chóng tra được địa chỉ: “Tòa nhà 10, căn hộ 301.” Tô Mạn lặp đi lặp lại vài lần cho nhớ.
Lấy từ túi ra hai quả táo đặt lên bàn, Tô Mạn cười tươi nói: “Lần này làm phiền anh rồi, anh cứ ăn quả táo giải khát đi.”
Tương lai còn phải gặp lại người bảo vệ nhiều lần nữa, trước tiên kết bạn tốt là hơn.
Nói rồi, Tô Mạn bước đi dứt khoát, đến tòa 10, dừng lại trước căn 304. Cô ngước nhìn lên tầng 3, hít sâu một hơi rồi bước từng bậc thang lên.
Nhìn cánh cửa màu đỏ lung linh phía trước, Tô Mạn như thấy khuôn mặt vô cảm của bà Đào hiện ra, suýt chút nữa thì cô chạy mất dép. Sau khi tự động viên mấy lần, cô run run ngón tay nhấn chuông.
Một hồi, hai hồi, lâu lắm vẫn không có ai trả lời, Tô Mạn bỗng nhẹ nhõm không hiểu nổi. Cô nghĩ một lát rồi treo giỏ trái cây lên tay nắm cửa, như đang làm nghi lễ thiêng liêng nào đó, cô nhẹ tênh chạy xuống.
Tô Mạn chần chừ dạo thêm một chút, mua cho Tô Hàng cái áo khoác mỏng rồi mới trở về nhà. Đến cổng thì đôi mắt bỗng mở to, tay chỉ vào người đang tất bật bên trong mà gần như phun ra máu, giận dữ hỏi:
“Anh ta làm gì ở đây?!”
Tô Hàng liếc nhìn qua loa, đáp: “Vừa học vừa làm.”
Tô Mạn nghiến răng nhìn cậu trai cao ráo còn đeo tạp dề nhưng vẫn rất sạch sẽ nghiêm túc, tay áo sơ mi trắng xắn tới khuỷu tay, dù giữa quán ăn đông đúc vẫn tỏa sáng như cây thông tuấn tú khiến người ta không thể quên.
Cậu trai vừa lúc quay đầu lại, thấy Tô Mạn mắt sáng lên nhưng lại cố nén niềm vui, chỉ gật đầu nhẹ nhàng chào cô.
Tô Mạn hít sâu một hơi, thấy Phương Liệt thế này mà cũng yên tâm hơn. Cô quay sang tiếp tục mắng Tô Hàng:
“Tiệm nhà mình bé tẹo thế này, trước giờ một mình ba đã đủ xoay xở rồi, huống hồ bây giờ có con giúp, cần thiết phải thuê thêm người không?!”
Tô Hàng gật đầu nghiêm túc: “Cần lắm.”
Tô Mạn sặc một cái, buột miệng hỏi: “Tại sao?!”
Tô Hàng nhướng lông mày, dứt khoát đáp: “Rẻ.”
Tô Mạn bất ngờ, bĩu môi hỏi: “Rẻ cỡ nào?!”
Tô Hàng trả lời nghiêm trang: “Bao ăn hai bữa cơm, một ngày 10 đồng, trưa và tối đều phải giúp việc.”
Tô Mạn cười hí hí, nhanh tay nhanh chân chất đống cà rốt đã thái thành đống, bắt đầu thái sợi. Càng cắt, cô càng rõ ràng cảm nhận được sự tiến bộ của mình, sự tiến bộ khiến cô vui mừng.
Nhanh chóng, cô đã thái hết số cà rốt còn lại, trên thớt chỉ còn đống cà rốt đã cắt khúc nhỏ, thậm chí còn hơi tiếc nuối, cô ngước lên nhìn Tô Hàng vẻ khoe khoang, đầu cô hơi nghiêng, đôi mắt mày dài mang đầy vẻ tinh nghịch.
Tô Hàng giật mình, qua hình ảnh của Tô Mạn hắn nhớ tới một người phụ nữ khác, tâm trạng bỗng trở nên u buồn, hắn thầm lặng vỗ nhẹ vai Tô Mạn rồi quay đi dọn dẹp đống cà rốt thái.
Tô Mạn ngơ ngác một chút, sực nhớ ra hôm nay còn việc phải làm, nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ. Cô rửa tay rồi đi vào phòng thay đồ, không thể ra ngoài chơi dịp cuối tuần với bộ đồng phục được.
Lục tìm một hồi trong tủ quần áo, Tô Mạn rút ra một chiếc áo khoác rộng thùng thình, không trách người ta gọi cô là Tô bao tải, quần áo của cô hai người chui còn vừa ấy.
Cố gắng tìm bộ ưng ý nhất mặc vào, Tô Mạn vặn vẹo ống tay áo, đeo chiếc túi đeo chéo, bước đi dứt khoát ra ngoài.
Đứng trước mặt Tô Hàng, Tô Mạn ngập ngừng: "Con, con phải đi ra ngoài một chút."
Thấy vẻ lúng túng của cô, Tô Hàng chợt hiểu ra, tâm trạng lập tức vui vẻ trở lại. hắn nhếch mép, lấy từ túi sau ra vài tờ tiền đưa cho Tô Mạn.
Tô Mạn dường như một tên trộm, nhét tiền vào túi nhanh như chớp rồi chạy vụt ra ngoài.
Cô đến các cửa hàng trên phố đi bộ, lục lọi một hồi cuối cùng chọn được một cái quần jeans bó ống, xắn ống quần lên để lộ mắt cá chân thon nhỏ, phía trên là chiếc áo thun nâu nhạt giả váy với đai lưng trắng buộc lỏng lẻo. Cô nhìn gương thấy rất hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần ra ngoài này, cô muốn đi gặp bà chủ nhà tên là bà Đào. Chắc vì từ nhỏ đã chứng kiến cảnh mẹ mình bị đuổi ra khỏi nhà, nên Tô Mạn rất lo lắng.
Cô mua một giỏ trái cây, đến khu nhà ngày xưa. Tự đấu tranh tâm lý một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm đủ can đảm bước vào.
Đi vài bước lại quay ra, Tô Mạn nở nụ cười ngọt ngào với người bảo vệ ở cửa: “Anh ơi, em đến thăm dì nhưng quên mất số nhà. Anh có thể giúp tra cho em số phòng được không? Dì em họ Đào, ở tòa nhà số 10.”
Có lẽ vì cô nói rõ họ tên và số tòa nhà, người bảo vệ liếc nhìn cô rồi nhanh chóng tra được địa chỉ: “Tòa nhà 10, căn hộ 301.” Tô Mạn lặp đi lặp lại vài lần cho nhớ.
Lấy từ túi ra hai quả táo đặt lên bàn, Tô Mạn cười tươi nói: “Lần này làm phiền anh rồi, anh cứ ăn quả táo giải khát đi.”
Tương lai còn phải gặp lại người bảo vệ nhiều lần nữa, trước tiên kết bạn tốt là hơn.
Nói rồi, Tô Mạn bước đi dứt khoát, đến tòa 10, dừng lại trước căn 304. Cô ngước nhìn lên tầng 3, hít sâu một hơi rồi bước từng bậc thang lên.
Nhìn cánh cửa màu đỏ lung linh phía trước, Tô Mạn như thấy khuôn mặt vô cảm của bà Đào hiện ra, suýt chút nữa thì cô chạy mất dép. Sau khi tự động viên mấy lần, cô run run ngón tay nhấn chuông.
Một hồi, hai hồi, lâu lắm vẫn không có ai trả lời, Tô Mạn bỗng nhẹ nhõm không hiểu nổi. Cô nghĩ một lát rồi treo giỏ trái cây lên tay nắm cửa, như đang làm nghi lễ thiêng liêng nào đó, cô nhẹ tênh chạy xuống.
Tô Mạn chần chừ dạo thêm một chút, mua cho Tô Hàng cái áo khoác mỏng rồi mới trở về nhà. Đến cổng thì đôi mắt bỗng mở to, tay chỉ vào người đang tất bật bên trong mà gần như phun ra máu, giận dữ hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ta làm gì ở đây?!”
Tô Hàng liếc nhìn qua loa, đáp: “Vừa học vừa làm.”
Tô Mạn nghiến răng nhìn cậu trai cao ráo còn đeo tạp dề nhưng vẫn rất sạch sẽ nghiêm túc, tay áo sơ mi trắng xắn tới khuỷu tay, dù giữa quán ăn đông đúc vẫn tỏa sáng như cây thông tuấn tú khiến người ta không thể quên.
Cậu trai vừa lúc quay đầu lại, thấy Tô Mạn mắt sáng lên nhưng lại cố nén niềm vui, chỉ gật đầu nhẹ nhàng chào cô.
Tô Mạn hít sâu một hơi, thấy Phương Liệt thế này mà cũng yên tâm hơn. Cô quay sang tiếp tục mắng Tô Hàng:
“Tiệm nhà mình bé tẹo thế này, trước giờ một mình ba đã đủ xoay xở rồi, huống hồ bây giờ có con giúp, cần thiết phải thuê thêm người không?!”
Tô Hàng gật đầu nghiêm túc: “Cần lắm.”
Tô Mạn sặc một cái, buột miệng hỏi: “Tại sao?!”
Tô Hàng nhướng lông mày, dứt khoát đáp: “Rẻ.”
Tô Mạn bất ngờ, bĩu môi hỏi: “Rẻ cỡ nào?!”
Tô Hàng trả lời nghiêm trang: “Bao ăn hai bữa cơm, một ngày 10 đồng, trưa và tối đều phải giúp việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro