Chương 30 - Tìm kiếm Dũng khí chi chương.
Nam nhân đáng k...
Phát Tiêu Đích Oa Ngưu
2024-08-15 04:18:27
Hôm nay sau khi kiểm tra một lúc, Nhiếp Ngôn đối với thực lực của mình đã hiểu rõ trực quan, cho dù so với cao thủ cách đấu kém hơn rất nhiều, lúc gặp phải một ít tình huống đột nhiên phát sinh, xử lý chắc là không có vấn đề gì.
Vừa mới cầm hai vạn tám tiền thưởng, Nhiếp Ngôn đi cửa hàng mua hơn mười phần dịch dinh dưỡng mang về, tháng này chắc chắn đủ dùng.
Về nhà tiếp tục rèn luyện, một tháng này ngoài du hí ra hắn còn học tập thuận tiện luyện tập luôn, còn chuyện khác chờ ba mẹ trở về rồi nói sau.
Thời gian ban ngày rất nhanh trôi qua, du hí sắp bắt đầu Nhiếp Ngôn nằm trên giường mang mũ giáp vào.
Trở lại trong du hí, Nhiếp Ngôn liền bắt đầu khẩn trương luyện cấp, đánh chết Nhện nước, một con lại một con Nhện nước bị mất mạng ở dưới tay của hắn, giá trị kinh nghiệm của hắn chậm rãi ổn định tăng lên, rất nhanh sẽ thăng lên cấp 4.
- Nhiếp Ngôn, bây giờ ngươi ở đâu?
Yểu Yểu phát đến tin tức cho Nhiếp Ngôn hỏi.
- Ta còn ở Nhiên Đa hồ đánh Nhện nước.
- Năm phút sau đến điểm truyền tống Đặc Lạp Khắc tiểu trấn tập hợp, chúng ta rất nhanh sẽ xuất phát, ngươi cũng kêu người bằng hữu đến đi.
- “Được.” Nhiếp Ngôn đáp.
- “Chúng ta sẽ gặp lại sau năm phút.” Yểu Yểu nói.
Tắt giọng, Nhiếp Ngôn phát ra tin tức cho Đường Nghiêu
- Điểm truyền tống Đặc Lạp Khắc tiểu trấn, đội ngũ lập tức sẽ xuất phát, nhanh qua đi.
- Sớm như vậy à.
Đường Nghiêu kinh ngạc nói, trong giọng nói mang theo hưng phấn và kinh hỉ.
- Bình thường hạ phó bản càng sớm càng tốt không sẽ trễ nên buổi sáng xuất phát thích hợp hơn.
- Tốt, ta lập tức đi đến.
Đường Nghiêu đáp, bỏ việc đang làm lại.
Nhiếp Ngôn nhìn qua giá trị kinh nghiệm, 99%, tăng lên 1% kinh nghiệm ít nhất còn phải hơn mười phút, xem ra đợi thăng cấp không được, hắn bắt đầu đọc hồi thành quyển trục, một ánh sáng hiện lên, cảnh tượng cắt hắn đã về tới trong thành.
- Ngươi ở đâu, tọa độ.
Nhiếp Ngôn phát tin tức cho Đường Nghiêu hỏi.
- Ta thấy ngươi rồi, ngươi ở đó đi để ta đi qua.
Đường Nghiêu từ quảng trường phía xa đi tới, một thân trường bào màu lửa đỏ, ở trong đám người rất dễ thấy, đón lấy ánh mắt hâm mộ của các ngoạn gia, hắn không tự giác mà ưỡn ngực lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thân trang bị này, đại biểu cho vinh quang tối cao là vẻ ngoài của một cao thủ.
- Ở nhà luyện tập thế nào?
Nhiếp Ngôn cười nói, Đường Nghiêu thoạt nhìn hình như rất có sức sống, không giống với trạng thái uể oải của kiếp trước.
- Còn phải hỏi, đợi lát nữa ngươi sẽ biết kỹ thuật của ta tăng cao không ít. Lúc ta logout, tên tiểu tử Ngụy Khải kia gọi điện thoại cho ta, hắn lại còn muốn nịnh bợ chúng ta, còn hỏi số điện thoại của ngươi, ta kêu hắn luyện tập với ta, đánh mấy chục trận tiểu tử đó không thắng một ván.
- Hắn sẽ không nhường ngươi chứ.
Nhiếp Ngôn cười nói, nghĩ rằng như thế mới là phong cách xử sự của tên tiểu tử Ngụy Khải kia.
- Ngươi xem thường ta rồi, bây giờ kỹ thuật của ta rất lợi hại. Buổi chiều, một tên thủ hạ của Ngụy Khải gọi điện thoại cho hắn, nghe nói ngươi đi võ quán Lâm gia, chắc sẽ không đi tìm cái con Lâm Giai kia chứ, thực nghĩ không ra làm sao ngươi lại thích con lẳng lơ đó, nghe nói nàng cũng đã qua tay rất nhiều người.
- Đó đều là chuyện lúc sơ trung, khi đó vẫn là đứa nhỏ mới lớn, bây giờ ta không có hứng thú với Lâm Giai, ta chỉ qua võ quán bên đó kiểm tra một chút.-
- Ngẫm lại cũng đúng, làm sao ngươi lại coi trọng Lâm Giai chứ, bạn hữu muốn tìm con gái ta giới thiệu cho ngươi một người.
Đường Nghiêu cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Nhiếp Ngôn.
- Với mấy món hàng mà ngươi biết, vẫn lưu lại cho chính ngươi dùng đi.
Nhiếp Ngôn ném cho Đường Nghiêu cái nhìn khinh thường.
Một mùi thơm ngát xộc mũi tới, là nước hoa của cửa hàng NPC, mùi hoa bách hợp, thanh nhã mê người, ngửi được mùi hương này hắn liền biết ai tới.
- Cả ngày chỉ nghĩ tán gái, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
Yểu Yểu lẩm bẩm mở miệng nói.
Nghe được thanh âm, Nhiếp Ngôn hiểu ý cười, quay đầu nhìn lại liền thấy Yểu Yểu xinh đẹp đứng ở phía sau, một thân pháp bào trắng tinh, giống như lưu ngân thùy lạc, phụ trợ đường viền hoàn mỹ của thân thể nàng, tóc dài buông xuống, trên đầu quấn một cái khăn lụa màu hồng nhạt, làm cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Đẹp giống như từ trong tranh bước ra.
Đường Nghiêu nhìn thấy Yểu Yểu đứng bên cạnh Nhiếp Ngôn, nước miếng sắp chảy ra, sửng sờ nửa ngày trời, dùng khủy tay chọt Nhiếp Ngôn, nói:
- Ồ mỹ nữ, ôi cực phẩm, ông trời ơi, Nhiếp Ngôn, đây là cô gái của ngươi sao?
- Ngươi nói cái gì chứ? Ngươi nói ai là cô gái của hắn?
Yểu Yểu mắt đẹp trừng trừng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tên đáng khinh trước mặt này lại còn nói mình là cô gái của Niết Viêm
- Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
- Cũng không phải là cá mè một lưới sao, bằng không ngươi cũng sẽ không tới tìm chúng ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Ngôn trêu chọc Yểu Yểu, cười nói.
- Ngươi, hừ, bổn đại tiểu thư đại nhân rất đại lượng, không để ý tới ngươi, bọn Vũ Lam tỷ đã ở truyền tống trận, chúng ta qua thôi.
Yểu Yểu nói không lại Nhiếp Ngôn, đành nói sang chuyện khác.
Đường Nghiêu thấy Nhiếp Ngôn và Yểu Yểu cãi nhau, như bừng tỉnh đại ngộ, cái này gọi là nhỉ, quên rồi, chắc là tình nhân đều thích cãi nhau. Đường Nghiêu tên này tuy rằng háo sắc, nhưng vẫn rất nguyên tắc, lấy góc tường người khác thì được nhưng nữ nhân của huynh đệ mình tuyệt đối không động.
Đường Nghiêu âm thầm giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói:
- Cũng là ngươi có bản lĩnh.
Đường Nghiêu chắc là hiểu nhầm rồi, hắn và Yểu Yểu chỉ là bằng hữu mà thôi, Nhiếp Ngôn không khỏi mỉm cười, cũng lười giải thích, loại chuyện này càng nói càng rối.
Ba người đi về hướng truyền tống trận.
- Nhiếp Ngôn, đây là bằng hữu cùa ngươi, người này diện mạo hơi đáng khinh, nhưng trang bị xem ra tốt lắm là trang bị gì vậy?
Yểu Yểu tò mò hỏi.
Đường Nghiêu rơi lệ đầy mặt, vì sao khi mỹ nữ trước mắt này hình dung hắn, không phải dùng anh tuấn tiêu sái soái khí bức người, mà dùng diện mạo đáng khinh chứ?
- Trục hỏa giả.
Nhiếp Ngôn nói, phát hiện khăn lụa trên trán Yểu Yểu chia tóc nàng thành mấy bím, thoạt nhìn lộn xộn mà tinh tế, hiển nhiên là qua trang điểm tỉ mỉ.
- Hắc diễm rừng rậm ra Trục hỏa giả sao?
Yểu Yểu kinh ngạc nói, phải biết rằng Hắc diễm rừng rậm là phó bản còn cao hơn Thụ yêu lâm, chỉ có tinh anh đoàn của đại nghiệp đoàn mới có thể tiến vào! Yểu Yểu đối với Đường Nghiêu cũng không khỏi lau mắt mà nhìn, có thể hạ phó bản Hắc diễm rừng rậm đều là cao thủ.
- Không nghĩ tới mập mạp đáng khinh này là cao thủ rất lợi hại đấy.
Đường Nghiêu từ tên đáng khinh biến thành mập mạp đáng khinh.
Bị Yểu Yểu nói thành cao thủ rất lợi hại, Đường Nghiêu thoáng có chút đắc ý cũng có chút chột dạ, hắn là cao thủ hàng giả kém một cấp bậc với cao thủ chân chính.
- Nhiếp Ngôn, ngươi xem khăn trùm đầu của ta đẹp không? Từ Thánh quang phế tích rớt ra, +3 Thánh ngôn pháp thuật thương tổn.
Yểu Yểu ở tại chỗ đi một vòng, váy trắng bay bay giống như tuyết liên nở ra, khăn lụa và sợi tóc thật dài theo gió lay động, thoạt nhìn rất động lòng người. Nàng còn có chút tâm tính của tiểu hài tử, có thứ tốt liền nhịn không được lấy ra khoe một lúc, hồn dỗi lúc trước với Nhiếp Ngôn không còn một tí.
- Ừ, nhìn đẹp lắm.
Nhiếp Ngôn gật đầu nói, Yểu Yểu có một loại khí chất riêng thần kỳ, có thể làm cho hết thảy phiền não của người ta biến mất sạch sẽ.
- Huynh đệ, không sai à, sớm động thủ, bằng không bị người khác cướp mất rồi hối hận cũng không kịp!
Đường Nghiêu ở bên tai Nhiếp Ngôn cười đáng khinh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro