Trùng Sinh Cùng Ngày Định Mệnh: Không Nhịn Được Mà Hôn Thanh Niên Trí Thức
Chương 19
2024-10-24 08:48:01
Khi đến bưu cục, cô thấy họ vẫn chưa hết giờ làm.
Cầm gói đồ trên tay, cô hồi hộp mở ra, bên trong là một bộ quần áo và một bức thư.
Cô mở lá thư với tâm trạng lo lắng.
Trong thư, cha cô gửi kèm một số tem phiếu và hỏi thăm cuộc sống của cô ở thôn Dao Thủy có ổn không.
Ông dặn cô cố gắng chịu đựng tạm thời, và ông sẽ sớm tìm cách đưa cô trở về thành phố.
Cha cô còn nhắc nếu quần áo rộng, cô có thể khâu lại dây thun ở lưng quần.
Thẩm Giai Nhạc sờ vào lưng quần, cảm thấy bên trong có thứ gì đó.
Cô đoán rằng nếu có gì được giấu ở đây thì chắc chắn không muốn ai khác biết.
Tìm đến chỗ vắng ngoài bưu cục, cô cẩn thận xé một góc nhỏ ở lưng quần và rút ra một tờ giấy cuộn.
Tờ giấy được viết khá mơ hồ, nhưng cô hiểu ngay.
Nội dung nhắc rằng "tiểu lão hổ"
ở nhà vẫn ổn, không bị "tặng đi"
và dặn cô yên tâm.
Còn nhắn rằng kẹo đậu phộng và kẹo mè cô gửi về vừa kịp lúc, cha cô đang rất muốn ăn.
Thêm vào đó, cha cô khuyên cô đừng sợ những cơn ác mộng, hãy viết thư kể cho gia đình biết.
Thẩm Giai Nhạc hiểu ngay, "tiểu lão hổ"
là bức tượng gỗ nhỏ mà nhị thúc cô khắc tặng khi cô còn bé.
Còn mẹ cô mới là người thích ăn kẹo đậu phộng và kẹo mè, không phải cha cô.
Điều đó có nghĩa cha cô đã hiểu rõ ý tứ của cô qua lá thư trước và ông đủ thông minh để ứng phó với mọi tình huống, trừ khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
Suy nghĩ ấy khiến Thẩm Giai Nhạc thấy nhẹ nhõm hẳn.
Cục đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng tan biến.
Tâm trạng cô phấn chấn hơn nhiều, bước đi nhẹ nhàng và vui vẻ đến mức cô khẽ ngân nga một giai điệu.
Nghĩ đến việc Lục Minh Phong đã ghi công điểm cho cô, cô tự nhủ rằng, ở kiếp trước Lục Minh Phong cũng luôn giúp đỡ cô.
Đời này, cô nhất định phải tìm cách báo đáp anh.
Thẩm Giai Nhạc nhớ rõ rằng ba ngày nữa sẽ có một trận mưa lớn, nước mưa nhiều đến mức làm ngập nhà của nhiều người trong làng.
Nhà của Lục Minh Phong là nhà cũ, không chỉ ngập nước mà còn bị dột nặng.
Sau trận mưa đó, mẹ của Lục Minh Phong lâm bệnh nặng, và cũng từ đó Thẩm Giai Nhạc mới biết chuyện nhà anh gặp nhiều rắc rối.
Hóa ra, cha của Lục Minh Phong đã cho anh trai mình mượn hết tiền trong nhà, khiến mẹ anh không có tiền chữa bệnh.
Lục Minh Phong sau đó đến nhà bác đòi tiền nhưng không được, thậm chí còn xảy ra cãi vã.
Nhớ đến chuyện đó, Thẩm Giai Nhạc muốn nhắc nhở Lục Minh Phong cẩn thận trước khi mọi chuyện tái diễn.
Khi cô chuẩn bị quay về, tình cờ gặp Lục Minh Phong trên đường.
Anh ngồi trên một chiếc xe bò, vừa thấy cô, anh nhảy xuống với vẻ mặt rạng rỡ.
Thẩm Giai Nhạc chào: “Thật trùng hợp, lại gặp anh.”
Lục Minh Phong cười: “Tụi anh sắp về, em lên xe đi cùng luôn.”
Thẩm Giai Nhạc bước lên xe bò.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, và bác Trần, người đánh xe, nói với Lục Minh Phong: “Nhóc con, cậu hứa sẽ giúp tôi cắt cỏ 10 ngày, đừng có mà quên đấy!”
Lục Minh Phong ngượng ngùng nhìn Thẩm Giai Nhạc rồi quay sang bác Trần: “Bác yên tâm, cháu hứa rồi thì sẽ làm.”
Thẩm Giai Nhạc tò mò hỏi: “Anh không có xe đạp sao? Sao không đi xe?”
Bác Trần ở phía trước đáp thay: “Nó làm gì có xe đạp, làng chúng ta chỉ có hai chiếc thôi, một của thôn trưởng, một của đội trưởng.
Cầm gói đồ trên tay, cô hồi hộp mở ra, bên trong là một bộ quần áo và một bức thư.
Cô mở lá thư với tâm trạng lo lắng.
Trong thư, cha cô gửi kèm một số tem phiếu và hỏi thăm cuộc sống của cô ở thôn Dao Thủy có ổn không.
Ông dặn cô cố gắng chịu đựng tạm thời, và ông sẽ sớm tìm cách đưa cô trở về thành phố.
Cha cô còn nhắc nếu quần áo rộng, cô có thể khâu lại dây thun ở lưng quần.
Thẩm Giai Nhạc sờ vào lưng quần, cảm thấy bên trong có thứ gì đó.
Cô đoán rằng nếu có gì được giấu ở đây thì chắc chắn không muốn ai khác biết.
Tìm đến chỗ vắng ngoài bưu cục, cô cẩn thận xé một góc nhỏ ở lưng quần và rút ra một tờ giấy cuộn.
Tờ giấy được viết khá mơ hồ, nhưng cô hiểu ngay.
Nội dung nhắc rằng "tiểu lão hổ"
ở nhà vẫn ổn, không bị "tặng đi"
và dặn cô yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nhắn rằng kẹo đậu phộng và kẹo mè cô gửi về vừa kịp lúc, cha cô đang rất muốn ăn.
Thêm vào đó, cha cô khuyên cô đừng sợ những cơn ác mộng, hãy viết thư kể cho gia đình biết.
Thẩm Giai Nhạc hiểu ngay, "tiểu lão hổ"
là bức tượng gỗ nhỏ mà nhị thúc cô khắc tặng khi cô còn bé.
Còn mẹ cô mới là người thích ăn kẹo đậu phộng và kẹo mè, không phải cha cô.
Điều đó có nghĩa cha cô đã hiểu rõ ý tứ của cô qua lá thư trước và ông đủ thông minh để ứng phó với mọi tình huống, trừ khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
Suy nghĩ ấy khiến Thẩm Giai Nhạc thấy nhẹ nhõm hẳn.
Cục đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng tan biến.
Tâm trạng cô phấn chấn hơn nhiều, bước đi nhẹ nhàng và vui vẻ đến mức cô khẽ ngân nga một giai điệu.
Nghĩ đến việc Lục Minh Phong đã ghi công điểm cho cô, cô tự nhủ rằng, ở kiếp trước Lục Minh Phong cũng luôn giúp đỡ cô.
Đời này, cô nhất định phải tìm cách báo đáp anh.
Thẩm Giai Nhạc nhớ rõ rằng ba ngày nữa sẽ có một trận mưa lớn, nước mưa nhiều đến mức làm ngập nhà của nhiều người trong làng.
Nhà của Lục Minh Phong là nhà cũ, không chỉ ngập nước mà còn bị dột nặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau trận mưa đó, mẹ của Lục Minh Phong lâm bệnh nặng, và cũng từ đó Thẩm Giai Nhạc mới biết chuyện nhà anh gặp nhiều rắc rối.
Hóa ra, cha của Lục Minh Phong đã cho anh trai mình mượn hết tiền trong nhà, khiến mẹ anh không có tiền chữa bệnh.
Lục Minh Phong sau đó đến nhà bác đòi tiền nhưng không được, thậm chí còn xảy ra cãi vã.
Nhớ đến chuyện đó, Thẩm Giai Nhạc muốn nhắc nhở Lục Minh Phong cẩn thận trước khi mọi chuyện tái diễn.
Khi cô chuẩn bị quay về, tình cờ gặp Lục Minh Phong trên đường.
Anh ngồi trên một chiếc xe bò, vừa thấy cô, anh nhảy xuống với vẻ mặt rạng rỡ.
Thẩm Giai Nhạc chào: “Thật trùng hợp, lại gặp anh.”
Lục Minh Phong cười: “Tụi anh sắp về, em lên xe đi cùng luôn.”
Thẩm Giai Nhạc bước lên xe bò.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, và bác Trần, người đánh xe, nói với Lục Minh Phong: “Nhóc con, cậu hứa sẽ giúp tôi cắt cỏ 10 ngày, đừng có mà quên đấy!”
Lục Minh Phong ngượng ngùng nhìn Thẩm Giai Nhạc rồi quay sang bác Trần: “Bác yên tâm, cháu hứa rồi thì sẽ làm.”
Thẩm Giai Nhạc tò mò hỏi: “Anh không có xe đạp sao? Sao không đi xe?”
Bác Trần ở phía trước đáp thay: “Nó làm gì có xe đạp, làng chúng ta chỉ có hai chiếc thôi, một của thôn trưởng, một của đội trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro