Khúc Cầm tuyệt thế.
Soc 2k
2024-07-16 21:22:52
Hoa Phù Dung thấy thế thì kiên định lắc đầu nói :
"Yên tâm ta sẽ để cho công chúa biết Bắc Yến Quốc của ta tài giỏi như thế nào ".
Nàng ta thật sự có tài năng nên mới kiêu ngạo như thế, từ nhỏ đến lớn mục tiêu của nàng ta là ngôi vị thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ nên nàng ta tinh thông tất cả mọi thứ.
Đặc biệt là cổ cầm, nàng ta đã mới gia sư về dạy cho nàng ta một thời gian dài và đó cũng là lĩnh vực nàng ta giỏi giang nhất, khắp Bắc Yến Quốc có ai là không biết chứ.
Nàng ta như có sự chuẩn bị, ôm đàn lên ngồi giữa chính điện và bắt đầu tập trung .
Ngón tay nàng bắt đầu lướt nhẹ trên từng dây đàn, tiếng đàn trong trẻo nhẹ nhàng truyền cảm khiến cho người nghe vô cùng say mê, có thể nói nàng ta cũng là một kỳ tài.
Tuy nhiên nàng ta lại có một thiếu sót là không hợp nhất được với đàn khiến cho khúc nhạc hay nhưng không toát lên được tâm ý của nó.
Tiếng đàn kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, nàng ta ngạo mạn đứng lên rồi nói :
"Công chúa tiếng đàn của ta thế nào, mong rằng công chúa đàn đừng quá khó nghe là được ".
Rồi nàng ta kiêu hãnh bước sang một bên để nhường chỗ cho nàng, Thiên Ninh lười so đo với hạng người ấu trĩ và nông cạn như thế.
Kiều Thiên Ninh ôm đàn ngồi xuống, nàng nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn như một lời tâm tình rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau nàng mở mắt ra và bắt đầu đánh, nàng lướt tay gảy đàn lập tức tiếng thứ nhất phát ra nghe dào dạt như gió thu lướt qua, cỏ cây đều như muốn trưởng thành, kết trái.
Tiếng đàn thứ hai phát ra nghe như gió xuân ấm áp vang vọng bên tai, tức khắc diễn ra cảnh mùa xuân muôn vật đổi thay vô cùng tươi đẹp.
Tiếng đàn thứ ba phát ra khiến người nghe cảm thấy như sương tuyết cùng xuất hiện, sông lớn đóng băng, trước mắt hiện ra cảnh tượng xác xơ tiêu điều.
Tiếng đàn thứ tư khiến người nghe phảng phất nhìn thấy ánh nắng mặt trời gay gắt như lửa, tảng băng vừa nãy lập tức tiêu tan.
Mọi người tất cả đều bị dẫn dắt bởi tiếng đàn, bị nó hoàn toàn chi phối không thể nào thoát ra được.
Kiều Thiên Ninh dừng một lúc rồi mà vẫn không ai hay biết mãi đến khi tiếng vỗ tay và giọng nói quen thuộc vang lên bọn họ mới hoàn hồn :
"Thật sự là tuyệt vời Kim, Mộc, Thủy , Hỏa không ngờ dưới bàn tay của công chúa lại trở nên tuyệt diệu đến thế, thật may mắn ta trở về kịp thời nếu không bỏ lỡ thì thật sự quá tiếc nuối ".
Mọi người lúc này mới hòa cùng tiếng vỗ tay của người vừa đến.
Chúng thần liền quỳ gối xuống hô to :
"Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ".
Đúng người này không ai khác chính là Lục Minh Viễn là Vương gia duy nhất có địa vị và nắm một nửa binh quyền của Bắc Yến Quốc.
Kiều Thiên Ninh ngẩn ngơ khi nhìn thấy người vừa bước vào, nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng vị Vương gia mà nàng tâm tâm niệm niệm chọn làm phu quân lại là Y.
Lục Minh Viễn nhìn nàng thì không bất ngờ cho lắm còn nháy mắt ra hiệu với nàng khiến cho Thiên Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng không quên chuyện chính liền đứng dậy nói :
"Hoàng thượng bây giờ có thể phân biệt thắng thua được hay chưa, phần thưởng của thần nữ sẽ được thực hiện chứ ".
Lúc này Hoa Phù Dung đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, trèo cao rồi té đau, nàng ta không thể nghĩ rằng nàng ta sẽ có ngày lại thua một cách nhục nhã đến thế.
Lúc này Lục Minh Viễn lên tiếng :
"Còn phân biệt gì nữa chứ, tiếng đàn của nha đầu nhà thừa tướng làm sao so được với Sở Quốc công chúa chứ, không phân biệt còn đỡ phân biệt thì thật là trên trời dưới đất ".
Lời nói của Vương gia như mũi tên nhắm thẳng vào Hoa Phù Dung nàng ta uất nghẹn vội chạy ra ngoài đại điện.
Hoàng thượng bất đắc dĩ tức giận liền nói :
"Vậy phần thi này công chúa Nam Sở Quốc thắng, vậy chi bằng nhân ngày hôm nay công chúa hãy chọn lựa người hòa thân đi thôi, tránh để lâu sẽ xảy ra sai sót ".
Thiên Ninh thầm oán giận lão cẩu hoàng đế, vì thua cuộc nên muốn làm khó nàng.
Kiều Thiên Ninh biết mình không thể thoái thác được nữa ,thay vì làm quan cờ cho bọn chúng chọn tới chọn lui thì nàng sẽ tự quyết đinh hôn nhân của mình.
Ánh mắt thái tử và hoàng tử đều nhìn chằm chằm về phía nàng để chờ nàng chọn mình.
Lục Minh Viễn vẻ mặt có vẻ khá tức giận, chàng đã phi ngựa mất chưa đầy một tháng để trở về đây tìm nàng.
Sau khi giải quyết công chuyện chàng đã về lại núi Phật Quang để tìm nàng nhưng không gặp được, thần Y Lâm Thiên Bá nhất quyết không nói rõ hành tung của nàng.
Tuy nhiên vì sự kiên trì cuối cùng ông ta đã gợi ý một chút nho nhỏ cho chàng, với sự thông minh chẳng mấy chốc chàng đã biết thân phận thật sự của nàng.
Vội đến hoàng cung Nam Sở Quốc để tìm thì hay tin nàng đã sang Bắc Yến Quốc làm công chúa hòa thân, tự yên nghe đến thế một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
"Yên tâm ta sẽ để cho công chúa biết Bắc Yến Quốc của ta tài giỏi như thế nào ".
Nàng ta thật sự có tài năng nên mới kiêu ngạo như thế, từ nhỏ đến lớn mục tiêu của nàng ta là ngôi vị thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ nên nàng ta tinh thông tất cả mọi thứ.
Đặc biệt là cổ cầm, nàng ta đã mới gia sư về dạy cho nàng ta một thời gian dài và đó cũng là lĩnh vực nàng ta giỏi giang nhất, khắp Bắc Yến Quốc có ai là không biết chứ.
Nàng ta như có sự chuẩn bị, ôm đàn lên ngồi giữa chính điện và bắt đầu tập trung .
Ngón tay nàng bắt đầu lướt nhẹ trên từng dây đàn, tiếng đàn trong trẻo nhẹ nhàng truyền cảm khiến cho người nghe vô cùng say mê, có thể nói nàng ta cũng là một kỳ tài.
Tuy nhiên nàng ta lại có một thiếu sót là không hợp nhất được với đàn khiến cho khúc nhạc hay nhưng không toát lên được tâm ý của nó.
Tiếng đàn kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, nàng ta ngạo mạn đứng lên rồi nói :
"Công chúa tiếng đàn của ta thế nào, mong rằng công chúa đàn đừng quá khó nghe là được ".
Rồi nàng ta kiêu hãnh bước sang một bên để nhường chỗ cho nàng, Thiên Ninh lười so đo với hạng người ấu trĩ và nông cạn như thế.
Kiều Thiên Ninh ôm đàn ngồi xuống, nàng nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn như một lời tâm tình rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau nàng mở mắt ra và bắt đầu đánh, nàng lướt tay gảy đàn lập tức tiếng thứ nhất phát ra nghe dào dạt như gió thu lướt qua, cỏ cây đều như muốn trưởng thành, kết trái.
Tiếng đàn thứ hai phát ra nghe như gió xuân ấm áp vang vọng bên tai, tức khắc diễn ra cảnh mùa xuân muôn vật đổi thay vô cùng tươi đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng đàn thứ ba phát ra khiến người nghe cảm thấy như sương tuyết cùng xuất hiện, sông lớn đóng băng, trước mắt hiện ra cảnh tượng xác xơ tiêu điều.
Tiếng đàn thứ tư khiến người nghe phảng phất nhìn thấy ánh nắng mặt trời gay gắt như lửa, tảng băng vừa nãy lập tức tiêu tan.
Mọi người tất cả đều bị dẫn dắt bởi tiếng đàn, bị nó hoàn toàn chi phối không thể nào thoát ra được.
Kiều Thiên Ninh dừng một lúc rồi mà vẫn không ai hay biết mãi đến khi tiếng vỗ tay và giọng nói quen thuộc vang lên bọn họ mới hoàn hồn :
"Thật sự là tuyệt vời Kim, Mộc, Thủy , Hỏa không ngờ dưới bàn tay của công chúa lại trở nên tuyệt diệu đến thế, thật may mắn ta trở về kịp thời nếu không bỏ lỡ thì thật sự quá tiếc nuối ".
Mọi người lúc này mới hòa cùng tiếng vỗ tay của người vừa đến.
Chúng thần liền quỳ gối xuống hô to :
"Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ".
Đúng người này không ai khác chính là Lục Minh Viễn là Vương gia duy nhất có địa vị và nắm một nửa binh quyền của Bắc Yến Quốc.
Kiều Thiên Ninh ngẩn ngơ khi nhìn thấy người vừa bước vào, nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng vị Vương gia mà nàng tâm tâm niệm niệm chọn làm phu quân lại là Y.
Lục Minh Viễn nhìn nàng thì không bất ngờ cho lắm còn nháy mắt ra hiệu với nàng khiến cho Thiên Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng không quên chuyện chính liền đứng dậy nói :
"Hoàng thượng bây giờ có thể phân biệt thắng thua được hay chưa, phần thưởng của thần nữ sẽ được thực hiện chứ ".
Lúc này Hoa Phù Dung đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, trèo cao rồi té đau, nàng ta không thể nghĩ rằng nàng ta sẽ có ngày lại thua một cách nhục nhã đến thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Lục Minh Viễn lên tiếng :
"Còn phân biệt gì nữa chứ, tiếng đàn của nha đầu nhà thừa tướng làm sao so được với Sở Quốc công chúa chứ, không phân biệt còn đỡ phân biệt thì thật là trên trời dưới đất ".
Lời nói của Vương gia như mũi tên nhắm thẳng vào Hoa Phù Dung nàng ta uất nghẹn vội chạy ra ngoài đại điện.
Hoàng thượng bất đắc dĩ tức giận liền nói :
"Vậy phần thi này công chúa Nam Sở Quốc thắng, vậy chi bằng nhân ngày hôm nay công chúa hãy chọn lựa người hòa thân đi thôi, tránh để lâu sẽ xảy ra sai sót ".
Thiên Ninh thầm oán giận lão cẩu hoàng đế, vì thua cuộc nên muốn làm khó nàng.
Kiều Thiên Ninh biết mình không thể thoái thác được nữa ,thay vì làm quan cờ cho bọn chúng chọn tới chọn lui thì nàng sẽ tự quyết đinh hôn nhân của mình.
Ánh mắt thái tử và hoàng tử đều nhìn chằm chằm về phía nàng để chờ nàng chọn mình.
Lục Minh Viễn vẻ mặt có vẻ khá tức giận, chàng đã phi ngựa mất chưa đầy một tháng để trở về đây tìm nàng.
Sau khi giải quyết công chuyện chàng đã về lại núi Phật Quang để tìm nàng nhưng không gặp được, thần Y Lâm Thiên Bá nhất quyết không nói rõ hành tung của nàng.
Tuy nhiên vì sự kiên trì cuối cùng ông ta đã gợi ý một chút nho nhỏ cho chàng, với sự thông minh chẳng mấy chốc chàng đã biết thân phận thật sự của nàng.
Vội đến hoàng cung Nam Sở Quốc để tìm thì hay tin nàng đã sang Bắc Yến Quốc làm công chúa hòa thân, tự yên nghe đến thế một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro