Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Cầu Cường Hải.
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Cố Cẩm cong môi: “Chúng ta xuất phát ngay bây giờ sao?”
“Đúng, đúng, mau lên xe đi. Chúng ta tới khách sạn Hải Giang.”
Cố Cẩm mở cửa sau ngồi vào, đây là lần đầu tiên Cố Gia Kiệt ngồi trên xe ô tô, anh ta giả vờ bình tĩnh, ngồi vào theo cô.
Đại Lực ngồi ở ghế phụ lái, thấy cửa xe sau vẫn mở, cười nói: “Cậu em, đóng cửa lại đi.”
Cố Gia Kiệt ôm chiếc vali màu đen trong tay, nghe thấy Đại Lực nói thế, anh ta liếc nhìn về phía cửa, vẻ mặt đờ đẫn đi đóng cửa xe.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch của anh họ, trong mắt Cố Cẩm lộ ra ý cười.
Chiếc xe dần dần đi xa.
Khách sạn Hải Giang được xây dựng theo kiểu rừng cây rậm rạp. Tòa nhà cao mười một tầng, là khách sạn tốt nhất ở thành phố Vạn Hải và sẽ thường xuyên gặp một số bạn bè nước ngoài ở đây.
Khách sạn bao gồm sân golf, bể bơi trong nhà, vũ trường, nhà hàng Tây và các khu vực vui chơi giải trí.
Khách sạn Hải Giang có thể được xếp vào top ba cả nước, những người đến đây đều là những người có quyền, có thế, có tiền.
Ở lại một đêm là một điều khá xa xỉ.
Sau khi Lưu Tuyền lái xe gần nửa tiếng, cuối cùng họ cũng dừng lại trước khách sạn Hải Giang tráng lệ, ba mặt đều có kiến trúc núi rừng, sông núi bao bọc.
Hắn ta đỗ xe dưới tòa nhà khách sạn, quay người nói với Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt đang ở phía sau: “Những người sống trong khách sạn này đều là những quý nhân cả, là người chúng ta không thể dây vào. Tí nữa hai người theo tôi vào trong, đừng có chào hỏi lung tung, nếu có chuyện tôi không giải quyết nổi đâu.”
Không phải Lưu Tuyền muốn dọa người, trước đó hắn ta nghe anh Hải nói ở khách sạn này từng xảy ra chuyện.
Hình như đám con nhà giàu ở Kinh Thành tới đây bị người ta chọc giận, sau đó đánh cho người đấy nửa chết nửa sống, tàn phế luôn.
Những người ra tay đều là giới quyền quý ở Kinh Thành, cuối cùng chỉ cần bỏ tiền là giải quyết êm đềm, sẽ được che đậy rất kỹ. Đây là niềm vui của giới nhà giàu, không đáng nhắc tới.
Nếu không phải hắn ta đi theo anh Hải, chắc chắn sẽ không biết mấy chuyện này.
Cố Gia Kiệt nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Lưu Tuyền nhìn Cố Cẩm, cô cười híp mắt gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trong lòng Lưu Tuyền thấy khó hiểu, cảm thấy sao mà mình không thể nhìn thấu con nhóc này được.
Hắn ta đẩy cửa ra, xuống xe: “Chúng ta vào thôi.”
Bốn người đi vào trong khách sạn Hải Giang, có nhân viên lễ tân mở cửa ra cho họ.
Cô ta đánh giá bốn người, lúc tới Cố Gia Kiệt và Cố Cẩm thì dừng lại lâu hơn.
Lưu Tuyền dẫn đầu, quen thuộc đi tới trước thang máy ở đại sảnh.
Trên đường đi có gặp hai người nước ngoài, còn đâu đều là người Hoa Hạ, nhìn cách ăn mặc của họ là biết không giàu cũng sang.
Bốn người đứng đợi trước cửa thang máy, có hai người đàn ông mặc áo khoác, tay cầm túi xách đi tới. Khi nhìn thấy Cố Cẩm, trong mắt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Thang máy đến, một hàng người đi vào, hai người kia vẫn còn dán mắt ở trên người Cố Cẩm.
Đó là sự tán thưởng bởi cái đẹp.
Cố Cẩm đã nhận ra từ lâu, nhưng vì họ không có ý mạo phạm nên cô không quan tâm.
Lưu Tuyền và Cố Gia Kiệt khi cảm nhận được tầm nhìn của hai người đàn ông kia. Một người cảm thấy hoảng hốt, một người thì nắm chặt tay lại, cảm thấy em họ mình bị mạo phạm.
Cửa thang máy mở ra, khi tới tầng bốn, hai người đàn ông kia cuối cùng cũng đi ra.
Lưu Tuyền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Cố Cẩm rất phức tạp.
Với khuôn mặt của Cố Cẩm, nếu gặp phải những kẻ quyền quý đó chắc chắn cô sẽ không thể trốn thoát.
Hắn ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Cố Gia Kiệt cảm thấy rất bức bối, vừa rồi ánh mắt của hai người đàn ông kia khiến anh ta rất không vui. Đáng tiếc đây không phải là thôn Thanh Sơn, anh ta không thể đánh nhau với họ khi thấy ngứa mắt được, anh ta không thể chọc giận những người này.
Lớn ngần này, đây là lần đầu tiên anh ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn biến thành đám người ghê gớm như thế kia, sau đó để họ không dám khinh thường anh ta nữa.
Ting, thang máy mở ra ở tầng sáu.
“Đến rồi, theo tôi vào trong đi.”
Lưu Tuyền đi trước dẫn đường.
Bốn người dừng lại trước cửa phòng 6888.
Lưu Tuyền có hơi căng thẳng, hắn ta nhìn ba người đằng sau rồi giơ tay gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc...”
Cửa được mở ra, một người đàn ông vừa cao vừa to đứng sau cánh cửa, đồng thời bên trong còn vang lên một giọng nói của đàn ông.
Lưu Tuyền có lẽ quen người mở cửa, nói: “Tôi tới tìm anh Hải.”
Đối phương nhìn Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt một cái, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
“Tôi nói rồi, không làm mối làm ăn này. Tay chân Lưu Lão Tứ không sạch sẽ, tôi sẽ không tham gia.”
Có một người đàn ông ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, tay cầm một cái điện thoại vừa dài vừa nặng, lúc nói chuyện trên mặt vẻ hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Điện thoại ở thời đại này đã thay thế kiểu điện thoại cục gạch trước đây, nhưng không thể so sánh với tương lai được.
Điện thoại mà người đàn ông đang cầm có giá khoảng hai mươi, ba mươi ngàn. Có chức năng gọi điện, nhắn tin, tiện hơn cục gạch trước đó rất nhiều.
Có thể thấy thân phận của người đàn ông này không tầm thường, đối phương khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc vest đen, áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài mặc áo ghi lê.
Thấy có người vào, người đàn ông ngẩng đầu nhìn.
Lúc thấy Lưu Tuyền và Đại Lực, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh.
Nhưng khi lướt qua Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt, mày anh ta nhướn lên, có hơi kinh ngạc.
Không biết trong điện thoại nói gì, người đàn ông cau mày lại: “Tôi sẽ không đụng vào mối làm ăn của Lưu Lão Tứ đâu, bao nhiêu tiền cũng không làm. Anh đừng quên anh rể tôi làm gì, những chuyện đó mà làm sẽ bị tử hình đấy!”
“Muốn tìm ai thì tìm, tôi không thiếu chút tiền này...”
Sau khi người đàn ông cúp điện thoại, anh ta thả lỏng dựa vào lưng ghế, nhìn về phía bốn người mới tới.
Lưu Tuyền nở nụ cười nịnh nọt: “Anh Hải, hai người này hôm qua em đã nói trong điện thoại với anh rồi đấy, trong tay bọn họ có nhân sâm tự nhiên, chất lượng rất tốt.”
Cầu Cường Hải nhướn mày, lấy một điếu thuốc và bật lửa trên bàn.
Anh ta châm lửa, nhìn chằm chằm Cố Gia Kiệt và Cố Cẩm. Cố Gia Kiệt trông thì có vẻ bình tĩnh, chứ thực ra vẫn còn non, Cố Cẩm thì ung dung hơn nhiều.
Anh ta cười hỏi: “Nhân sâm đâu? Là loại gì? Hai người có bao nhiêu?”
Hôm qua lúc Lưu Tuyền gọi điện cho anh ta có nói nhân sâm to thế nào, anh ta không tin lắm.
Bây giờ nhân sâm tự nhiên nhiều năm tuổi vô cùng hiếm, rất ít khi thấy.
“Đúng, đúng, mau lên xe đi. Chúng ta tới khách sạn Hải Giang.”
Cố Cẩm mở cửa sau ngồi vào, đây là lần đầu tiên Cố Gia Kiệt ngồi trên xe ô tô, anh ta giả vờ bình tĩnh, ngồi vào theo cô.
Đại Lực ngồi ở ghế phụ lái, thấy cửa xe sau vẫn mở, cười nói: “Cậu em, đóng cửa lại đi.”
Cố Gia Kiệt ôm chiếc vali màu đen trong tay, nghe thấy Đại Lực nói thế, anh ta liếc nhìn về phía cửa, vẻ mặt đờ đẫn đi đóng cửa xe.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngếch của anh họ, trong mắt Cố Cẩm lộ ra ý cười.
Chiếc xe dần dần đi xa.
Khách sạn Hải Giang được xây dựng theo kiểu rừng cây rậm rạp. Tòa nhà cao mười một tầng, là khách sạn tốt nhất ở thành phố Vạn Hải và sẽ thường xuyên gặp một số bạn bè nước ngoài ở đây.
Khách sạn bao gồm sân golf, bể bơi trong nhà, vũ trường, nhà hàng Tây và các khu vực vui chơi giải trí.
Khách sạn Hải Giang có thể được xếp vào top ba cả nước, những người đến đây đều là những người có quyền, có thế, có tiền.
Ở lại một đêm là một điều khá xa xỉ.
Sau khi Lưu Tuyền lái xe gần nửa tiếng, cuối cùng họ cũng dừng lại trước khách sạn Hải Giang tráng lệ, ba mặt đều có kiến trúc núi rừng, sông núi bao bọc.
Hắn ta đỗ xe dưới tòa nhà khách sạn, quay người nói với Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt đang ở phía sau: “Những người sống trong khách sạn này đều là những quý nhân cả, là người chúng ta không thể dây vào. Tí nữa hai người theo tôi vào trong, đừng có chào hỏi lung tung, nếu có chuyện tôi không giải quyết nổi đâu.”
Không phải Lưu Tuyền muốn dọa người, trước đó hắn ta nghe anh Hải nói ở khách sạn này từng xảy ra chuyện.
Hình như đám con nhà giàu ở Kinh Thành tới đây bị người ta chọc giận, sau đó đánh cho người đấy nửa chết nửa sống, tàn phế luôn.
Những người ra tay đều là giới quyền quý ở Kinh Thành, cuối cùng chỉ cần bỏ tiền là giải quyết êm đềm, sẽ được che đậy rất kỹ. Đây là niềm vui của giới nhà giàu, không đáng nhắc tới.
Nếu không phải hắn ta đi theo anh Hải, chắc chắn sẽ không biết mấy chuyện này.
Cố Gia Kiệt nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Lưu Tuyền nhìn Cố Cẩm, cô cười híp mắt gật đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trong lòng Lưu Tuyền thấy khó hiểu, cảm thấy sao mà mình không thể nhìn thấu con nhóc này được.
Hắn ta đẩy cửa ra, xuống xe: “Chúng ta vào thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn người đi vào trong khách sạn Hải Giang, có nhân viên lễ tân mở cửa ra cho họ.
Cô ta đánh giá bốn người, lúc tới Cố Gia Kiệt và Cố Cẩm thì dừng lại lâu hơn.
Lưu Tuyền dẫn đầu, quen thuộc đi tới trước thang máy ở đại sảnh.
Trên đường đi có gặp hai người nước ngoài, còn đâu đều là người Hoa Hạ, nhìn cách ăn mặc của họ là biết không giàu cũng sang.
Bốn người đứng đợi trước cửa thang máy, có hai người đàn ông mặc áo khoác, tay cầm túi xách đi tới. Khi nhìn thấy Cố Cẩm, trong mắt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Thang máy đến, một hàng người đi vào, hai người kia vẫn còn dán mắt ở trên người Cố Cẩm.
Đó là sự tán thưởng bởi cái đẹp.
Cố Cẩm đã nhận ra từ lâu, nhưng vì họ không có ý mạo phạm nên cô không quan tâm.
Lưu Tuyền và Cố Gia Kiệt khi cảm nhận được tầm nhìn của hai người đàn ông kia. Một người cảm thấy hoảng hốt, một người thì nắm chặt tay lại, cảm thấy em họ mình bị mạo phạm.
Cửa thang máy mở ra, khi tới tầng bốn, hai người đàn ông kia cuối cùng cũng đi ra.
Lưu Tuyền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Cố Cẩm rất phức tạp.
Với khuôn mặt của Cố Cẩm, nếu gặp phải những kẻ quyền quý đó chắc chắn cô sẽ không thể trốn thoát.
Hắn ta mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Cố Gia Kiệt cảm thấy rất bức bối, vừa rồi ánh mắt của hai người đàn ông kia khiến anh ta rất không vui. Đáng tiếc đây không phải là thôn Thanh Sơn, anh ta không thể đánh nhau với họ khi thấy ngứa mắt được, anh ta không thể chọc giận những người này.
Lớn ngần này, đây là lần đầu tiên anh ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn biến thành đám người ghê gớm như thế kia, sau đó để họ không dám khinh thường anh ta nữa.
Ting, thang máy mở ra ở tầng sáu.
“Đến rồi, theo tôi vào trong đi.”
Lưu Tuyền đi trước dẫn đường.
Bốn người dừng lại trước cửa phòng 6888.
Lưu Tuyền có hơi căng thẳng, hắn ta nhìn ba người đằng sau rồi giơ tay gõ cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cốc, cốc, cốc...”
Cửa được mở ra, một người đàn ông vừa cao vừa to đứng sau cánh cửa, đồng thời bên trong còn vang lên một giọng nói của đàn ông.
Lưu Tuyền có lẽ quen người mở cửa, nói: “Tôi tới tìm anh Hải.”
Đối phương nhìn Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt một cái, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
“Tôi nói rồi, không làm mối làm ăn này. Tay chân Lưu Lão Tứ không sạch sẽ, tôi sẽ không tham gia.”
Có một người đàn ông ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, tay cầm một cái điện thoại vừa dài vừa nặng, lúc nói chuyện trên mặt vẻ hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Điện thoại ở thời đại này đã thay thế kiểu điện thoại cục gạch trước đây, nhưng không thể so sánh với tương lai được.
Điện thoại mà người đàn ông đang cầm có giá khoảng hai mươi, ba mươi ngàn. Có chức năng gọi điện, nhắn tin, tiện hơn cục gạch trước đó rất nhiều.
Có thể thấy thân phận của người đàn ông này không tầm thường, đối phương khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc vest đen, áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài mặc áo ghi lê.
Thấy có người vào, người đàn ông ngẩng đầu nhìn.
Lúc thấy Lưu Tuyền và Đại Lực, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh.
Nhưng khi lướt qua Cố Cẩm và Cố Gia Kiệt, mày anh ta nhướn lên, có hơi kinh ngạc.
Không biết trong điện thoại nói gì, người đàn ông cau mày lại: “Tôi sẽ không đụng vào mối làm ăn của Lưu Lão Tứ đâu, bao nhiêu tiền cũng không làm. Anh đừng quên anh rể tôi làm gì, những chuyện đó mà làm sẽ bị tử hình đấy!”
“Muốn tìm ai thì tìm, tôi không thiếu chút tiền này...”
Sau khi người đàn ông cúp điện thoại, anh ta thả lỏng dựa vào lưng ghế, nhìn về phía bốn người mới tới.
Lưu Tuyền nở nụ cười nịnh nọt: “Anh Hải, hai người này hôm qua em đã nói trong điện thoại với anh rồi đấy, trong tay bọn họ có nhân sâm tự nhiên, chất lượng rất tốt.”
Cầu Cường Hải nhướn mày, lấy một điếu thuốc và bật lửa trên bàn.
Anh ta châm lửa, nhìn chằm chằm Cố Gia Kiệt và Cố Cẩm. Cố Gia Kiệt trông thì có vẻ bình tĩnh, chứ thực ra vẫn còn non, Cố Cẩm thì ung dung hơn nhiều.
Anh ta cười hỏi: “Nhân sâm đâu? Là loại gì? Hai người có bao nhiêu?”
Hôm qua lúc Lưu Tuyền gọi điện cho anh ta có nói nhân sâm to thế nào, anh ta không tin lắm.
Bây giờ nhân sâm tự nhiên nhiều năm tuổi vô cùng hiếm, rất ít khi thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro