Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 395
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Nghĩ tới A Cẩm còn đang đợi ở nhà, An Minh Tế vô cùng sốt ruột.
Chiều nay lúc tan học, cậu có gọi cho Cố Cẩm nói mình đi tụ họp với bạn.
Bây giờ đã mười giờ rồi, nếu cậu về sớm, có khi còn gặp được cô.
Nếu muộn, rất có thể cô đã đi ngủ rồi.
Alen trả lời, sau đó không còn tiếng gì nữa.
An Minh Tế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Phía bên này, Alen xuống xe.
Anh ta nhìn hai người bị đụng bay xa năm mét đang chầm chậm bò dậy.
Một người khác không bị gì thì đứng đực ra ở một bên.
Nhóm người đuổi theo từ trong con hẻm cũng đứng nguyên tại chỗ quan sát tình hình.
Alen không rõ tình huống cụ thể, anh ta đi về phía hai người bị xe đụng kia.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, thân thể của hai người này rắn chắc thật, bị đụng bay xa như thế mà vẫn có thể bò dậy.
Nhưng Alen còn chưa lại gần, người đang đứng đực ra kia đã chạy về phía hai đồng bọn của mình, kéo họ chạy mất.
Đáng tiếc người đó đã xem nhẹ vết thương của hai đồng bọn.
Cho dù họ có thể đứng dậy, nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã lại ngã xuống.
Nhóm người đuổi theo thấy họ bỏ chạy, bèn vội vã đi tới đè họ xuống đất.
Alen hứng thú quan sát cảnh này.
Sau khi ba người kia bị bắt, họ bắt đầu hét lên: “Thả chúng tôi ra!”
“Mấy người làm thế là phạm pháp! Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi chứ!”
“Cứu chúng tôi với!!”
Một người trong đó cầu cứu Alen.
Alen không phải người lo chuyện bao đồng, tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, hơn nữa trông bọn họ cũng chẳng phải người lương thiện gì.
“Câm miệng!” Thấy ba người bắt đầu kêu la ầm ĩ, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi quát lên.
Thấy người đàn ông trung niên mất kiên nhẫn, có người thế mà lại cởi tất mình ra, nhét vào miệng ba người bị bắt kia.
Cuối cùng ba người kia cũng yên tĩnh lại.
Tác phong làm việc này, đúng là rất khủng khiếp!
Người đàn ông trung niên đi về phía Alen: “Cảm ơn, nếu không đã để ba bọn chúng chạy mất rồi.”
Lần đầu tiên Alen gặp phải chuyện đụng người còn được cảm ơn.
Anh ta nghĩ tới một câu thành ngữ Hoa Hạ, bèn nói: “Đừng khách sáo, tiện tay dắt dê mà thôi.”
“...” Khóe miệng người đàn ông cảm ơn khẽ giật giật.
Ông ta nhìn người đàn ông đẹp trai tóc vàng, mắt xanh trước mắt, lòng nghĩ đây là một người nước ngoài không rành tiếng Hoa Hạ cho lắm.
Dù đối phương trông rất hiền lành vô hại, nhưng ông ta lại dâng lên lòng cảnh giác.
Trên người đối phương tỏa ra hơi thở nguy hiểm, dưới vẻ ngoài đẹp trai tử tế có che giấu khí tràng u ám máu tanh.
Tay người này từng dính máu, hơn nữa còn thường xuyên qua lại vùng nguy hiểm.
Giữa đồng loại với nhau thường có một loại ra đa thăm dò.
Người đàn ông không muốn gây chuyện, sau khi cảm ơn liền đưa người Lục thiếu muốn quay về đường cũ.
Alen nhìn bóng lưng họ, trong mắt lóe lên sự hứng thú.
Anh ta nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương.
Sau khi lên xe, Alen nói vào bộ đàm: “Thiếu chủ, đã giải quyết xong phiền phức.”
Đợi một lúc mà vẫn không thấy thiếu chủ trả lời.
Lúc này An Minh Tế đang nghe điện thoại.
Là Cố Cẩm gọi tới.
An Minh Tế nghe thấy giọng nói trong bộ đàm, đáy mắt lóe lên vẻ bực bội.
Nhưng giọng điệu khi cậu nói với người trong điện thoại lại dịu dàng như nước: “Được, chị ngủ sớm đi...”
Còn chưa nói xong, Cố Cẩm đã lo lắng hỏi: “Tiểu An, em gặp chuyện gì phiền phức hả?”
Biết cô đã nghe thấy giọng Alen, An Minh Tế an ủi: “Không có gì, trên đường gặp chút phiền toái nhỏ, em sẽ về nhà ngay thôi.”
“Không sao tthật chứ?” Cố Cẩm vẫn không yên lòng.
An Minh Tế: “Vâng, không sao thật, được, em biết rồi...”
Sau khi cúp điện thoại, An Minh Tế ngẩng đầu nhìn ánh mắt bất an của tài xế.
“Không về nhà, đuổi theo đám người kia đi.”
A Cẩm gọi điện tới hỏi khi nào cậu về, sau khi biết còn một lúc nữa cậu mới về thì cô đã đi ngủ trước.
Nghĩa là dù bây giờ cậu có về cũng chẳng gặp được A Cẩm.
Trong lòng An Minh Tế rất bực.
Dù cậu biết cho dù không có đám người kia, cậu cũng sẽ về muộn, nhưng nếu nhanh hơn một chút có khi A Cẩm đã đợi cậu rồi.
Lỡ hơn mười phút đã là một câu chuyện khác.
Tài xế cung kính nói: “Vâng, thiếu chủ.”
...
Quán bar, Ẩn thị.
Vạn Sĩ Nhất Hải ngồi trước quầy bar, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hôm nay tâm trạng anh ta rất không vui.
Anh ta đã kinh doanh quán bar này mấy năm rồi, ai ở đây mà không biết đây là sản nghiệp của nhà Vạn Sĩ.
Thế mà có người lại dám ra oai ở trên đầu hổ.
Tuy quán bar này có nhiều loại người, nhưng không kinh doanh mấy thứ vi phạm đạo đức.
Ví dụ như thuốc phiện, mại dâm…
Thế mà tối nay lại có người dám giao dịch thuốc phiện ở quán bar của anh ta.
Vạn Sĩ Nhất Hải nổi điên, bởi vì đám người này đã giao dịch ở quán bar anh ta một khoảng thời gian, nhưng lại không có ai phát hiện.
Nếu không phải nhân viên phục vụ thấy sắc mặt một người phụ nữ khác thường ở nhà vệ sinh thì đã không biết có chuyện này.
Sau khi thấy chuyện kỳ lạ, người bên dưới lập tức báo lên trên, đồng thời điều tra toàn diện, và phát hiện ba con cá thối.
Chú Đào trước đó cảm ơn Alen đi tới, cung kính nói với Vạn Sĩ Nhất Hải: “Lục thiếu, đã bắt được người, nhưng có hai kẻ bị xe đâm, được khiêng về.”
Vạn Sĩ Nhất Hải đặt ly rượu xuống, hỏi: “Đang ở đâu?”
“Ở dưới tầng hầm, đang thẩm vấn.”
“Đi!”
Anh ta và chú Đào một trước một sau đi ra, vừa hay thấy mấy chiếc xe Rolls Royce dừng ở cửa.
Cho dù An Minh Tế mặc đồng phục thì Vạn Sĩ Nhất Hải vẫn nhận ra cậu.
“Cậu An!”
Sở dĩ một hai năm nay gia tộc Vạn Sĩ càng ngày càng lớn mạnh là bởi vì thiếu niên này.
Cậu có một Cố Cẩm coi cậu như vật báu.
Chỉ cần dỗ ngọt thiếu niên này, vạn sự chẳng có gì phải lo.
An Minh Tế nhìn qua, thấy Vạn Sĩ Nhất Hải nở nụ cười tươi rói.
Cậu khẽ gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Vạn Sĩ Nhất Hải đi tới: “Đúng là lâu lắm không gặp, cậu An càng ngày càng chín chắn, suýt nữa tôi nhận không ra đấy.”
Được người ta khen chín chắn, An Minh Tế khẽ cong môi.
Chín chắn đại biểu cho sự trưởng thành của một người đàn ông, cũng đại biểu cho việc có thể trở thành chỗ dựa cho người mình yêu.
Thấy chú Đào bên cạnh Vạn Sĩ Nhất Hải, Alen nhìn về phía An Minh Tế.
Anh ta ghé lại gần tai thiếu niên: “Thiếu chủ, đây chính là kẻ đã đưa người đi vừa nãy.”
Chiều nay lúc tan học, cậu có gọi cho Cố Cẩm nói mình đi tụ họp với bạn.
Bây giờ đã mười giờ rồi, nếu cậu về sớm, có khi còn gặp được cô.
Nếu muộn, rất có thể cô đã đi ngủ rồi.
Alen trả lời, sau đó không còn tiếng gì nữa.
An Minh Tế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Phía bên này, Alen xuống xe.
Anh ta nhìn hai người bị đụng bay xa năm mét đang chầm chậm bò dậy.
Một người khác không bị gì thì đứng đực ra ở một bên.
Nhóm người đuổi theo từ trong con hẻm cũng đứng nguyên tại chỗ quan sát tình hình.
Alen không rõ tình huống cụ thể, anh ta đi về phía hai người bị xe đụng kia.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, thân thể của hai người này rắn chắc thật, bị đụng bay xa như thế mà vẫn có thể bò dậy.
Nhưng Alen còn chưa lại gần, người đang đứng đực ra kia đã chạy về phía hai đồng bọn của mình, kéo họ chạy mất.
Đáng tiếc người đó đã xem nhẹ vết thương của hai đồng bọn.
Cho dù họ có thể đứng dậy, nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã lại ngã xuống.
Nhóm người đuổi theo thấy họ bỏ chạy, bèn vội vã đi tới đè họ xuống đất.
Alen hứng thú quan sát cảnh này.
Sau khi ba người kia bị bắt, họ bắt đầu hét lên: “Thả chúng tôi ra!”
“Mấy người làm thế là phạm pháp! Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi chứ!”
“Cứu chúng tôi với!!”
Một người trong đó cầu cứu Alen.
Alen không phải người lo chuyện bao đồng, tình hình trước mắt còn chưa rõ ràng, hơn nữa trông bọn họ cũng chẳng phải người lương thiện gì.
“Câm miệng!” Thấy ba người bắt đầu kêu la ầm ĩ, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi quát lên.
Thấy người đàn ông trung niên mất kiên nhẫn, có người thế mà lại cởi tất mình ra, nhét vào miệng ba người bị bắt kia.
Cuối cùng ba người kia cũng yên tĩnh lại.
Tác phong làm việc này, đúng là rất khủng khiếp!
Người đàn ông trung niên đi về phía Alen: “Cảm ơn, nếu không đã để ba bọn chúng chạy mất rồi.”
Lần đầu tiên Alen gặp phải chuyện đụng người còn được cảm ơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nghĩ tới một câu thành ngữ Hoa Hạ, bèn nói: “Đừng khách sáo, tiện tay dắt dê mà thôi.”
“...” Khóe miệng người đàn ông cảm ơn khẽ giật giật.
Ông ta nhìn người đàn ông đẹp trai tóc vàng, mắt xanh trước mắt, lòng nghĩ đây là một người nước ngoài không rành tiếng Hoa Hạ cho lắm.
Dù đối phương trông rất hiền lành vô hại, nhưng ông ta lại dâng lên lòng cảnh giác.
Trên người đối phương tỏa ra hơi thở nguy hiểm, dưới vẻ ngoài đẹp trai tử tế có che giấu khí tràng u ám máu tanh.
Tay người này từng dính máu, hơn nữa còn thường xuyên qua lại vùng nguy hiểm.
Giữa đồng loại với nhau thường có một loại ra đa thăm dò.
Người đàn ông không muốn gây chuyện, sau khi cảm ơn liền đưa người Lục thiếu muốn quay về đường cũ.
Alen nhìn bóng lưng họ, trong mắt lóe lên sự hứng thú.
Anh ta nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương.
Sau khi lên xe, Alen nói vào bộ đàm: “Thiếu chủ, đã giải quyết xong phiền phức.”
Đợi một lúc mà vẫn không thấy thiếu chủ trả lời.
Lúc này An Minh Tế đang nghe điện thoại.
Là Cố Cẩm gọi tới.
An Minh Tế nghe thấy giọng nói trong bộ đàm, đáy mắt lóe lên vẻ bực bội.
Nhưng giọng điệu khi cậu nói với người trong điện thoại lại dịu dàng như nước: “Được, chị ngủ sớm đi...”
Còn chưa nói xong, Cố Cẩm đã lo lắng hỏi: “Tiểu An, em gặp chuyện gì phiền phức hả?”
Biết cô đã nghe thấy giọng Alen, An Minh Tế an ủi: “Không có gì, trên đường gặp chút phiền toái nhỏ, em sẽ về nhà ngay thôi.”
“Không sao tthật chứ?” Cố Cẩm vẫn không yên lòng.
An Minh Tế: “Vâng, không sao thật, được, em biết rồi...”
Sau khi cúp điện thoại, An Minh Tế ngẩng đầu nhìn ánh mắt bất an của tài xế.
“Không về nhà, đuổi theo đám người kia đi.”
A Cẩm gọi điện tới hỏi khi nào cậu về, sau khi biết còn một lúc nữa cậu mới về thì cô đã đi ngủ trước.
Nghĩa là dù bây giờ cậu có về cũng chẳng gặp được A Cẩm.
Trong lòng An Minh Tế rất bực.
Dù cậu biết cho dù không có đám người kia, cậu cũng sẽ về muộn, nhưng nếu nhanh hơn một chút có khi A Cẩm đã đợi cậu rồi.
Lỡ hơn mười phút đã là một câu chuyện khác.
Tài xế cung kính nói: “Vâng, thiếu chủ.”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quán bar, Ẩn thị.
Vạn Sĩ Nhất Hải ngồi trước quầy bar, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hôm nay tâm trạng anh ta rất không vui.
Anh ta đã kinh doanh quán bar này mấy năm rồi, ai ở đây mà không biết đây là sản nghiệp của nhà Vạn Sĩ.
Thế mà có người lại dám ra oai ở trên đầu hổ.
Tuy quán bar này có nhiều loại người, nhưng không kinh doanh mấy thứ vi phạm đạo đức.
Ví dụ như thuốc phiện, mại dâm…
Thế mà tối nay lại có người dám giao dịch thuốc phiện ở quán bar của anh ta.
Vạn Sĩ Nhất Hải nổi điên, bởi vì đám người này đã giao dịch ở quán bar anh ta một khoảng thời gian, nhưng lại không có ai phát hiện.
Nếu không phải nhân viên phục vụ thấy sắc mặt một người phụ nữ khác thường ở nhà vệ sinh thì đã không biết có chuyện này.
Sau khi thấy chuyện kỳ lạ, người bên dưới lập tức báo lên trên, đồng thời điều tra toàn diện, và phát hiện ba con cá thối.
Chú Đào trước đó cảm ơn Alen đi tới, cung kính nói với Vạn Sĩ Nhất Hải: “Lục thiếu, đã bắt được người, nhưng có hai kẻ bị xe đâm, được khiêng về.”
Vạn Sĩ Nhất Hải đặt ly rượu xuống, hỏi: “Đang ở đâu?”
“Ở dưới tầng hầm, đang thẩm vấn.”
“Đi!”
Anh ta và chú Đào một trước một sau đi ra, vừa hay thấy mấy chiếc xe Rolls Royce dừng ở cửa.
Cho dù An Minh Tế mặc đồng phục thì Vạn Sĩ Nhất Hải vẫn nhận ra cậu.
“Cậu An!”
Sở dĩ một hai năm nay gia tộc Vạn Sĩ càng ngày càng lớn mạnh là bởi vì thiếu niên này.
Cậu có một Cố Cẩm coi cậu như vật báu.
Chỉ cần dỗ ngọt thiếu niên này, vạn sự chẳng có gì phải lo.
An Minh Tế nhìn qua, thấy Vạn Sĩ Nhất Hải nở nụ cười tươi rói.
Cậu khẽ gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Vạn Sĩ Nhất Hải đi tới: “Đúng là lâu lắm không gặp, cậu An càng ngày càng chín chắn, suýt nữa tôi nhận không ra đấy.”
Được người ta khen chín chắn, An Minh Tế khẽ cong môi.
Chín chắn đại biểu cho sự trưởng thành của một người đàn ông, cũng đại biểu cho việc có thể trở thành chỗ dựa cho người mình yêu.
Thấy chú Đào bên cạnh Vạn Sĩ Nhất Hải, Alen nhìn về phía An Minh Tế.
Anh ta ghé lại gần tai thiếu niên: “Thiếu chủ, đây chính là kẻ đã đưa người đi vừa nãy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro