Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 407
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Quốc Sắc Thiên Hương xuất hiện ở Kinh Thành trong hai năm gần đây, sườn xám ở đó rất được lòng các quý cô quý bà.
Ngay cả những phú thương cũng tốn một đống tiền mua sườn xám ở đó về để thể hiện địa vị của mình.
Thế nhưng sườn xám của họ chưa bao giờ ít hơn sáu con số, đúng là khiến người ta thấy khó mà lui.
Hơn nữa, nghe nói đằng sau Quốc Sắc Thiên Hương là một thế lực lớn, nếu không, không thể nổi tiếng chỉ trong thời gian ngắn như vậy được.
Quốc Sắc Thiên Hương trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, không quảng cáo, thậm chí cũng không tuyên truyền.
Bây giờ nghe thấy họ muốn tuyển người đại diện hình tượng, còn trả một số tiền lớn, nhất thời mọi người không biết phải kinh ngạc vì độ chịu chi của họ hay là vì họ phá bỏ quy tắc cũ, lựa chọn người đại diện nữa.
“Cuộc họp kết thúc, có vấn đề gì thì tìm thư ký Vệ.” Cố Gia Kiệt đứng dậy rời đi.
Một năm qua anh ta rất ít khi quản lý công ty, trước đó thư ký của anh ta đều giao cho Cố Cẩm, sau một năm, dưới sự chỉ dẫn của cô, năng lực của Vệ Yến đã trở nên toàn diện hơn.
Có rất nhiều chuyện anh ta có thể giao cho Vệ Yến làm.
Ông chủ vừa đi, tiếng bàn tán trong phòng họp trở nên lớn hơn.
Vệ Yến lạnh nhạt đứng nguyên tại chỗ, hai mắt dưới gọng kính râm hờ hững nhìn mọi người.
Các lãnh đạo cấp cao đều lục đục rời đi, chỉ còn quản lý và người đại diện của nghệ sĩ là thảo luận sôi nổi.
Lỗ Khánh chầm chậm đi về phía Vệ Yến.
Anh ta dè dặt nói: “Thư ký Vệ, trong tay tôi có một nữ nghệ sĩ tên A Mân, tôi cảm thấy mọi mặt của cô ấy rất tốt, muốn để cô ấy ứng cử vị trí người đại diện Quốc Sắc Thiên Hương.”
Vệ Yến gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, lúc về anh đưa thông tin của cô ấy cho tôi là được.”
“Cảm ơn, cảm ơn thư ký Vệ.”
Sau đó cũng có một số người đi lên tiến cử nữ nghệ sĩ của họ.
Lỗ Khánh ôm trái tim hoảng loạn xen lẫn mong đợi rời khỏi công ty.
…
Ký túc xá nghệ sĩ công ty Thế Cửu.
A Mân quay phim xong liền lập tức trở về ký túc xá.
Lúc về, trong miệng cô ấy còn ngậm một cái bánh bao mới mua.
Khi mở cửa phòng, cô ấy trở nên cảnh giác, cảm nhận được có người đang ở bên trong.
Nghĩ tới hình như người đại diện của mình có chìa khóa, cô ấy bình tĩnh đẩy cửa phòng ra.
Quả nhiên, cô ấy nhìn thấy Lỗ Khánh đang nhàm chán lật xem tạp chí ở trên ghế sofa.
Lỗ Khánh ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói: “A Mân, cuối cùng cô cũng về rồi, hôm nay tôi có một tin tôi muốn nói cho cô!”
A Mân ôm túi đựng bánh bao đi vào trong.
Bởi vì hai tay đều không rảnh nên cô ấy dùng chân đóng cửa phòng.
Cô ấy không có chút hứng thú nào với tin tốt mà Lỗ Khánh nói.
Bây giờ cô ấy có ăn có mặc, rất yên ổn.
A Mân ngồi xuống ghế sofa, không có chút hình tượng nào.
Cô ấy hờ hững liếc Lỗ Khánh một cái, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tuy không cò hứng thú, nhưng dù sao Lỗ Khánh cũng là người cho cô ấy chỗ ăn chỗ ở, phải cho anh ta chút thể diện.
Lỗ Khánh hứng khởi nói: “ A Mân, cô gặp may rồi! Quốc Sắc Thiên Hương muốn chọn một nghệ sĩ của công ty ta làm người đại diện hình tượng cho sườn xám của họ, tôi đã nộp tư liệu của cô lên mấy ngày nữa, cô có thể tới casting.
A Mân khó hiểu hỏi: “Người đại diện?”
Tuy đã ở nơi này một thời gian, nhưng cô ấy vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu.
Lỗ Khánh giải thích cho cô ấy.
“… Tuy Quốc Sắc Thiên Hương mới nổi mấy năm gần đây, nhưng thế lực sau lưng họ lại không thể coi thường, quan trọng nhất là họ ra tay hào phóng, chỉ cần được chọn trúng thì sẽ có được phí đại diện là năm trăm ngàn, số tiền này đủ để cô ăn bánh bao thịt cả đời!”
Không thể phủ nhận, khi nghe thấy câu cuối, mắt A Mân sáng lên.
Lỗ Khánh nói tiếp: “A Mân, cô phải biết bộ phim cô đang quay cũng không trả cho cô nhiều tiền như vậy, hơn nữa cô không thể ở lì đây mãi được, phải mua nhà của riêng mình chứ.”
“Không thể ở đây mãi sao?” A Mân trợn to mắt, không thể chấp nhận được.
Nếu không ở đây, cô ấy có thể đi đâu?
Cô ấy không quen thuộc với Kinh Thành rộng lớn này, nếu chỗ ở cũng không có, thật sự không biết phải làm sao.
Tuy đang đóng phim, nhưng thù lao còn chưa được lấy đâu.
Lỗ Khánh biết cô ấy đang nghĩ gì.
Anh ta nói: “Tất nhiên rồi, đây là ký túc xá nghệ sĩ của công ty, sao có thể ở nơi này mãi được, cô phải kiếm tiền, mua nhà cho riêng mình, như vậy mới yên tâm.”
Thực ra nghệ sĩ muốn ở bao lâu cũng được.
Nhưng Lỗ Khánh biết tính A Mân, không thích vươn lên, không quan tâm chuyện gì, chỉ cần có ăn có uống có chỗ ở là được.
Anh ta chỉ muốn cổ vũ cô ấy mà thôi.
Anh ta cũng đã tận tâm tận sức vì cái tên lười này rồi.
A Mân nhíu mày, gật đầu: “Vậy tôi sẽ thử.”
Nếu không thể ở đây mãi, vậy cô ấy cũng nên có những dự định khác.
Lỗ Khánh tỏ vẻ hài lòng: “Vậy mới phải chứ, cơ hội hiếm kiếm tiền cần lắm chắc lấy!”
...
Chẳng mấy chốc đã tới ngày đại thọ ông cụ nhà họ Chân.
Vốn dĩ Cố Cẩm đã quên chuyện này, ai ngờ lúc ăn cơm, cô lại nhận được điện thoại của nhà họ Chân.
Lần này không phải Hòa Ngọc Xuân gọi, mà là cha ruột của cô.
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Cố Cẩm trực tiếp ấn từ chối.
Ngay cả những phú thương cũng tốn một đống tiền mua sườn xám ở đó về để thể hiện địa vị của mình.
Thế nhưng sườn xám của họ chưa bao giờ ít hơn sáu con số, đúng là khiến người ta thấy khó mà lui.
Hơn nữa, nghe nói đằng sau Quốc Sắc Thiên Hương là một thế lực lớn, nếu không, không thể nổi tiếng chỉ trong thời gian ngắn như vậy được.
Quốc Sắc Thiên Hương trước giờ vẫn luôn khiêm tốn, không quảng cáo, thậm chí cũng không tuyên truyền.
Bây giờ nghe thấy họ muốn tuyển người đại diện hình tượng, còn trả một số tiền lớn, nhất thời mọi người không biết phải kinh ngạc vì độ chịu chi của họ hay là vì họ phá bỏ quy tắc cũ, lựa chọn người đại diện nữa.
“Cuộc họp kết thúc, có vấn đề gì thì tìm thư ký Vệ.” Cố Gia Kiệt đứng dậy rời đi.
Một năm qua anh ta rất ít khi quản lý công ty, trước đó thư ký của anh ta đều giao cho Cố Cẩm, sau một năm, dưới sự chỉ dẫn của cô, năng lực của Vệ Yến đã trở nên toàn diện hơn.
Có rất nhiều chuyện anh ta có thể giao cho Vệ Yến làm.
Ông chủ vừa đi, tiếng bàn tán trong phòng họp trở nên lớn hơn.
Vệ Yến lạnh nhạt đứng nguyên tại chỗ, hai mắt dưới gọng kính râm hờ hững nhìn mọi người.
Các lãnh đạo cấp cao đều lục đục rời đi, chỉ còn quản lý và người đại diện của nghệ sĩ là thảo luận sôi nổi.
Lỗ Khánh chầm chậm đi về phía Vệ Yến.
Anh ta dè dặt nói: “Thư ký Vệ, trong tay tôi có một nữ nghệ sĩ tên A Mân, tôi cảm thấy mọi mặt của cô ấy rất tốt, muốn để cô ấy ứng cử vị trí người đại diện Quốc Sắc Thiên Hương.”
Vệ Yến gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, lúc về anh đưa thông tin của cô ấy cho tôi là được.”
“Cảm ơn, cảm ơn thư ký Vệ.”
Sau đó cũng có một số người đi lên tiến cử nữ nghệ sĩ của họ.
Lỗ Khánh ôm trái tim hoảng loạn xen lẫn mong đợi rời khỏi công ty.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký túc xá nghệ sĩ công ty Thế Cửu.
A Mân quay phim xong liền lập tức trở về ký túc xá.
Lúc về, trong miệng cô ấy còn ngậm một cái bánh bao mới mua.
Khi mở cửa phòng, cô ấy trở nên cảnh giác, cảm nhận được có người đang ở bên trong.
Nghĩ tới hình như người đại diện của mình có chìa khóa, cô ấy bình tĩnh đẩy cửa phòng ra.
Quả nhiên, cô ấy nhìn thấy Lỗ Khánh đang nhàm chán lật xem tạp chí ở trên ghế sofa.
Lỗ Khánh ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói: “A Mân, cuối cùng cô cũng về rồi, hôm nay tôi có một tin tôi muốn nói cho cô!”
A Mân ôm túi đựng bánh bao đi vào trong.
Bởi vì hai tay đều không rảnh nên cô ấy dùng chân đóng cửa phòng.
Cô ấy không có chút hứng thú nào với tin tốt mà Lỗ Khánh nói.
Bây giờ cô ấy có ăn có mặc, rất yên ổn.
A Mân ngồi xuống ghế sofa, không có chút hình tượng nào.
Cô ấy hờ hững liếc Lỗ Khánh một cái, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tuy không cò hứng thú, nhưng dù sao Lỗ Khánh cũng là người cho cô ấy chỗ ăn chỗ ở, phải cho anh ta chút thể diện.
Lỗ Khánh hứng khởi nói: “ A Mân, cô gặp may rồi! Quốc Sắc Thiên Hương muốn chọn một nghệ sĩ của công ty ta làm người đại diện hình tượng cho sườn xám của họ, tôi đã nộp tư liệu của cô lên mấy ngày nữa, cô có thể tới casting.
A Mân khó hiểu hỏi: “Người đại diện?”
Tuy đã ở nơi này một thời gian, nhưng cô ấy vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu.
Lỗ Khánh giải thích cho cô ấy.
“… Tuy Quốc Sắc Thiên Hương mới nổi mấy năm gần đây, nhưng thế lực sau lưng họ lại không thể coi thường, quan trọng nhất là họ ra tay hào phóng, chỉ cần được chọn trúng thì sẽ có được phí đại diện là năm trăm ngàn, số tiền này đủ để cô ăn bánh bao thịt cả đời!”
Không thể phủ nhận, khi nghe thấy câu cuối, mắt A Mân sáng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lỗ Khánh nói tiếp: “A Mân, cô phải biết bộ phim cô đang quay cũng không trả cho cô nhiều tiền như vậy, hơn nữa cô không thể ở lì đây mãi được, phải mua nhà của riêng mình chứ.”
“Không thể ở đây mãi sao?” A Mân trợn to mắt, không thể chấp nhận được.
Nếu không ở đây, cô ấy có thể đi đâu?
Cô ấy không quen thuộc với Kinh Thành rộng lớn này, nếu chỗ ở cũng không có, thật sự không biết phải làm sao.
Tuy đang đóng phim, nhưng thù lao còn chưa được lấy đâu.
Lỗ Khánh biết cô ấy đang nghĩ gì.
Anh ta nói: “Tất nhiên rồi, đây là ký túc xá nghệ sĩ của công ty, sao có thể ở nơi này mãi được, cô phải kiếm tiền, mua nhà cho riêng mình, như vậy mới yên tâm.”
Thực ra nghệ sĩ muốn ở bao lâu cũng được.
Nhưng Lỗ Khánh biết tính A Mân, không thích vươn lên, không quan tâm chuyện gì, chỉ cần có ăn có uống có chỗ ở là được.
Anh ta chỉ muốn cổ vũ cô ấy mà thôi.
Anh ta cũng đã tận tâm tận sức vì cái tên lười này rồi.
A Mân nhíu mày, gật đầu: “Vậy tôi sẽ thử.”
Nếu không thể ở đây mãi, vậy cô ấy cũng nên có những dự định khác.
Lỗ Khánh tỏ vẻ hài lòng: “Vậy mới phải chứ, cơ hội hiếm kiếm tiền cần lắm chắc lấy!”
...
Chẳng mấy chốc đã tới ngày đại thọ ông cụ nhà họ Chân.
Vốn dĩ Cố Cẩm đã quên chuyện này, ai ngờ lúc ăn cơm, cô lại nhận được điện thoại của nhà họ Chân.
Lần này không phải Hòa Ngọc Xuân gọi, mà là cha ruột của cô.
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Cố Cẩm trực tiếp ấn từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro