Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 465
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Lúc cảm nhận được linh lực mạnh mẽ trên người thiếu niên, hắn ta hít sâu một hơi.
Gã đàn ông rất nhanh hiểu rằng thiếu niên này đang âm thầm nghiền ép mình.
Chỉ có tu sĩ với tu vi cao mới có thể làm vậy.
Dựa vào cảm giác, chỉ sợ thiếu niên này đã đạt tới trúc cơ trung kỳ.
Gã đàn ông là tu sĩ nhà họ Doãn, bình thường nghe theo lệnh phu nhân và cô chủ cậu chủ, nhưng cuối cùng vẫn là phục tùng mệnh lệnh của gia chủ và Doãn nhị gia.
Đây là lần đầu hắn gặp tình cảnh này.
Người đàn ông họ Liễu, là tu sĩ trung thành của nhà Doãn, hắn là một người thức thời, sợ là hôm nay gặp phải một đối thủ có thế lực.
Hai thiếu niên này có lẽ không phải thuộc gia đình bình thường.
Liễu tu sĩ thầm cân nhắc, sau đó thu lại địch ý.
Hắn chỉnh sửa lại quần áo, đi tới trước mặt hai thiếu niên, chắp tay lại, khách sáo nói: “Tại hạ tên Liễu Bảo Sơn, xuất thân dược môn nhà họ Doãn. Hôm nay đã đắc tội với hai vị, trở về sẽ tự bẩm báo gia chủ xin nhận phạt, không biết hai vị ở môn phái nào, để chúng tôi có lời giải thích với gia chủ.”
An Minh Tế liếc Liễu Bảo Sơn, đôi môi cậu khẽ nhếch lên.
Thiếu niên lười biếng đáp: “Huyền Tế Môn.”
Trong lòng Liễu Bảo Sơn thầm đọc cái tên này, rất lạ lẫm, là môn phái hắn chưa nghe bao giờ, có điều không thể coi thường thiếu niên này.
Hắn không biết, từ ngày hôm nay, Huyền Tế Môn đã xuất thế.
Liễu Bảo Sơn cung kính vái: “Hôm nay đã đắc tội rồi.”
An Minh Tế liếc Doãn nhị phu nhân có sắc mặt vặn vẹo, khẽ cười: “Không sao.”
Hắn cũng chỉ nghe lệnh hành sự, chỉ cần không ra tay với cậu, giữa họ không có thù oán thì không cần phải bàn đến tội lỗi gì.
Cậu không để trong lòng.
“Có phải mấy người không muốn làm việc cho nhà họ Doãn nữa không? Tôi bảo mấy người dạy dỗ họ! Không bảo mấy người cung kính với họ!” Mao Thục Cầm ném túi về phía Liễu Bảo Sơn.
Liễu Bảo Sơn quay lưng về phía bà ta, sau lưng hắn như có mắt, nhanh chóng vươn tay ra sau bắt được cái túi.
Lúc quay lại, sắc mặt hắn vẫn rất cung kính.
Hắn giơ hai tay đưa túi cho bà ta: “Nhị phu nhân, túi của bà, xin hãy cầm lấy.”
Hôm nay Mao Thục Cầm mất mặt, bà ta đâu cần túi gì nữa, bà ta giơ tay muốn đánh người đàn ông này.
Rõ ràng trước đó hắn rất nghe lời, thế mà hôm nay ở trước mặt nhiều người lại dám cãi lại bà ta, đúng là không muốn sống nữa!
Liễu Bảo Sơn nhìn chằm chằm cái tay giơ lên của Doãn nhị phu nhân, vẻ mặt lướt qua sát khí.
Tu sĩ không phải người bình thường, họ trung thành với nhà họ Doãn, không có nghĩa rằng họ bán thân cho nhà họ Doãn làm kẻ hầu người hạ.
Gia chủ và Nhị gia trước giờ rất tôn trọng họ, đâu như người phụ nữ này.
Hôm nay Doãn nhị phu nhân đã đụng đến giới hạn của Liễu Bảo Sơn.
Không chỉ hắn, ngay cả những tu sĩ sau lưng hắn cũng vậy.
Lúc tay Mao Thục Cầm sắp chạm vào Liễu Bảo Sơn, hắn giơ tay túm chặt tay bà ta.
Sắc mặt hắn trầm xuống: “Nhị phu nhân, tôi khuyên bà biết điểm dừng! Tôi sẽ bẩm báo chuyện hôm nay cho gia chủ và Nhị gia, bà tự cầu phúc đi.”
“Anh dám!” Mao Thục Cầm trở nên hoảng hốt.
Bà ta lợi dụng thế lực nhà họ Doãn nhưng không nói cho Nhị gia, vốn dĩ định làm xong sẽ nói, miễn xảy ra vấn đề gì.
Cho dù ông ta truy cứu thì bà ta cũng làm rồi.
Nếu Liễu Bảo Sơn nói cho Nhị gia, bà ta có thể tưởng tượng ra ông ta sẽ tức thế nào.
Liễu Bảo Sơn không thèm nhìn Mao Thục Cầm mà dẫn những tu sĩ khác rời đi.
Lúc hắn rời đi đã lấy điện thoại ra.
“Gia chủ, tôi là Liễu Bảo Sơn, bây giờ ở cục cảnh sát XX, Nhị phu nhân…” Giọng hắn càng ngày càng nhỏ.
Mao Thục Cầm run lên, nếu có tu vi, bà ta chỉ hận không thể xé nát Liễu Bảo Sơn.
Trong phòng thẩm vấn rơi vào yên tĩnh, bầu không khí vô cùng khó thở.
Đội trưởng Giang đứng rất xa Doãn nhị phu nhân, sợ liên lụy tới mình.
Những cảnh sát khác chẳng hiểu ra làm sao.
Chuyện vừa rồi khiến bọn họ hơi mơ màng.
An Minh Tế khẽ liếc nhìn mọi người, thấy chẳng ai nói gì, khóe miệng cậu khẽ cong lên.
Cậu chậm rãi đứng dậy, phẩy đi bụi bặm không có trên áo: “Nếu không có gì thì tôi đi đây.”
Dứt lời, cậu nhấc chân đi về phía cửa.
Trâu Ngạn Bằng theo sát phía sau.
Mao Thục Cầm còn khó giữ mình, tất nhiên không có sức đâu ngăn họ lại.
Sắc mặt Hình Văn Minh trở nên nghiêm túc, tròng mắt xoay tròn, không biết đang tính toán chuyện gì.
...
Lúc Liễu Bảo Sơn rời khỏi, vừa hay đụng phải nhóm người Cố Cẩm và Alen.
Cảnh tượng bên ngoài khiến chân Liễu Bảo Sơn trượt một cái, suýt nữa thì ngã.
Dù là mấy chục chiếc xe sang trọng hay những dị năng giả đang cầm vũ khí kia, đều khiến lòng hắn run lên.
Ghê gớm thật! Những thứ trên mấy chiếc xe tải kia đều là vũ khí tiên tiến trong nước không có. Khí thế của đám người này rõ ràng là tới để đánh nhau.
Nếu đánh thật, thắng thua nhìn phát đã rõ.
Nghĩ tới hai thiếu niên kia, Liễu Bảo Sơn không khỏi run rẩy hết cả tâm can.
Rốt cuộc họ có lai lịch gì mà lại dẫn tới cảnh tượng thế này.
Hắn nhìn đám người nước ngoài kia, trông không giống thế lực trong nước.
Cố Cẩm, Alen cũng thấy bọn Liễu Bảo Sơn.
Họ không thèm nhìn mà đi lướt qua bọn hắn, bước vào cục cảnh sát.
Liễu Bảo Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng họ, tay hắn vẫn còn cầm điện thoại.
“Sao không nói tiếp nữa?”
Bên trong điện thoại vang lên tiếng hỏi của Doãn gia chủ.
Gã đàn ông rất nhanh hiểu rằng thiếu niên này đang âm thầm nghiền ép mình.
Chỉ có tu sĩ với tu vi cao mới có thể làm vậy.
Dựa vào cảm giác, chỉ sợ thiếu niên này đã đạt tới trúc cơ trung kỳ.
Gã đàn ông là tu sĩ nhà họ Doãn, bình thường nghe theo lệnh phu nhân và cô chủ cậu chủ, nhưng cuối cùng vẫn là phục tùng mệnh lệnh của gia chủ và Doãn nhị gia.
Đây là lần đầu hắn gặp tình cảnh này.
Người đàn ông họ Liễu, là tu sĩ trung thành của nhà Doãn, hắn là một người thức thời, sợ là hôm nay gặp phải một đối thủ có thế lực.
Hai thiếu niên này có lẽ không phải thuộc gia đình bình thường.
Liễu tu sĩ thầm cân nhắc, sau đó thu lại địch ý.
Hắn chỉnh sửa lại quần áo, đi tới trước mặt hai thiếu niên, chắp tay lại, khách sáo nói: “Tại hạ tên Liễu Bảo Sơn, xuất thân dược môn nhà họ Doãn. Hôm nay đã đắc tội với hai vị, trở về sẽ tự bẩm báo gia chủ xin nhận phạt, không biết hai vị ở môn phái nào, để chúng tôi có lời giải thích với gia chủ.”
An Minh Tế liếc Liễu Bảo Sơn, đôi môi cậu khẽ nhếch lên.
Thiếu niên lười biếng đáp: “Huyền Tế Môn.”
Trong lòng Liễu Bảo Sơn thầm đọc cái tên này, rất lạ lẫm, là môn phái hắn chưa nghe bao giờ, có điều không thể coi thường thiếu niên này.
Hắn không biết, từ ngày hôm nay, Huyền Tế Môn đã xuất thế.
Liễu Bảo Sơn cung kính vái: “Hôm nay đã đắc tội rồi.”
An Minh Tế liếc Doãn nhị phu nhân có sắc mặt vặn vẹo, khẽ cười: “Không sao.”
Hắn cũng chỉ nghe lệnh hành sự, chỉ cần không ra tay với cậu, giữa họ không có thù oán thì không cần phải bàn đến tội lỗi gì.
Cậu không để trong lòng.
“Có phải mấy người không muốn làm việc cho nhà họ Doãn nữa không? Tôi bảo mấy người dạy dỗ họ! Không bảo mấy người cung kính với họ!” Mao Thục Cầm ném túi về phía Liễu Bảo Sơn.
Liễu Bảo Sơn quay lưng về phía bà ta, sau lưng hắn như có mắt, nhanh chóng vươn tay ra sau bắt được cái túi.
Lúc quay lại, sắc mặt hắn vẫn rất cung kính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn giơ hai tay đưa túi cho bà ta: “Nhị phu nhân, túi của bà, xin hãy cầm lấy.”
Hôm nay Mao Thục Cầm mất mặt, bà ta đâu cần túi gì nữa, bà ta giơ tay muốn đánh người đàn ông này.
Rõ ràng trước đó hắn rất nghe lời, thế mà hôm nay ở trước mặt nhiều người lại dám cãi lại bà ta, đúng là không muốn sống nữa!
Liễu Bảo Sơn nhìn chằm chằm cái tay giơ lên của Doãn nhị phu nhân, vẻ mặt lướt qua sát khí.
Tu sĩ không phải người bình thường, họ trung thành với nhà họ Doãn, không có nghĩa rằng họ bán thân cho nhà họ Doãn làm kẻ hầu người hạ.
Gia chủ và Nhị gia trước giờ rất tôn trọng họ, đâu như người phụ nữ này.
Hôm nay Doãn nhị phu nhân đã đụng đến giới hạn của Liễu Bảo Sơn.
Không chỉ hắn, ngay cả những tu sĩ sau lưng hắn cũng vậy.
Lúc tay Mao Thục Cầm sắp chạm vào Liễu Bảo Sơn, hắn giơ tay túm chặt tay bà ta.
Sắc mặt hắn trầm xuống: “Nhị phu nhân, tôi khuyên bà biết điểm dừng! Tôi sẽ bẩm báo chuyện hôm nay cho gia chủ và Nhị gia, bà tự cầu phúc đi.”
“Anh dám!” Mao Thục Cầm trở nên hoảng hốt.
Bà ta lợi dụng thế lực nhà họ Doãn nhưng không nói cho Nhị gia, vốn dĩ định làm xong sẽ nói, miễn xảy ra vấn đề gì.
Cho dù ông ta truy cứu thì bà ta cũng làm rồi.
Nếu Liễu Bảo Sơn nói cho Nhị gia, bà ta có thể tưởng tượng ra ông ta sẽ tức thế nào.
Liễu Bảo Sơn không thèm nhìn Mao Thục Cầm mà dẫn những tu sĩ khác rời đi.
Lúc hắn rời đi đã lấy điện thoại ra.
“Gia chủ, tôi là Liễu Bảo Sơn, bây giờ ở cục cảnh sát XX, Nhị phu nhân…” Giọng hắn càng ngày càng nhỏ.
Mao Thục Cầm run lên, nếu có tu vi, bà ta chỉ hận không thể xé nát Liễu Bảo Sơn.
Trong phòng thẩm vấn rơi vào yên tĩnh, bầu không khí vô cùng khó thở.
Đội trưởng Giang đứng rất xa Doãn nhị phu nhân, sợ liên lụy tới mình.
Những cảnh sát khác chẳng hiểu ra làm sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện vừa rồi khiến bọn họ hơi mơ màng.
An Minh Tế khẽ liếc nhìn mọi người, thấy chẳng ai nói gì, khóe miệng cậu khẽ cong lên.
Cậu chậm rãi đứng dậy, phẩy đi bụi bặm không có trên áo: “Nếu không có gì thì tôi đi đây.”
Dứt lời, cậu nhấc chân đi về phía cửa.
Trâu Ngạn Bằng theo sát phía sau.
Mao Thục Cầm còn khó giữ mình, tất nhiên không có sức đâu ngăn họ lại.
Sắc mặt Hình Văn Minh trở nên nghiêm túc, tròng mắt xoay tròn, không biết đang tính toán chuyện gì.
...
Lúc Liễu Bảo Sơn rời khỏi, vừa hay đụng phải nhóm người Cố Cẩm và Alen.
Cảnh tượng bên ngoài khiến chân Liễu Bảo Sơn trượt một cái, suýt nữa thì ngã.
Dù là mấy chục chiếc xe sang trọng hay những dị năng giả đang cầm vũ khí kia, đều khiến lòng hắn run lên.
Ghê gớm thật! Những thứ trên mấy chiếc xe tải kia đều là vũ khí tiên tiến trong nước không có. Khí thế của đám người này rõ ràng là tới để đánh nhau.
Nếu đánh thật, thắng thua nhìn phát đã rõ.
Nghĩ tới hai thiếu niên kia, Liễu Bảo Sơn không khỏi run rẩy hết cả tâm can.
Rốt cuộc họ có lai lịch gì mà lại dẫn tới cảnh tượng thế này.
Hắn nhìn đám người nước ngoài kia, trông không giống thế lực trong nước.
Cố Cẩm, Alen cũng thấy bọn Liễu Bảo Sơn.
Họ không thèm nhìn mà đi lướt qua bọn hắn, bước vào cục cảnh sát.
Liễu Bảo Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng họ, tay hắn vẫn còn cầm điện thoại.
“Sao không nói tiếp nữa?”
Bên trong điện thoại vang lên tiếng hỏi của Doãn gia chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro