Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Chương 490
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Bây giờ nghe An Minh Tế nói ông mất tích ở Côn Luân, đáy lòng Cố Cẩm rất khủng hoảng.
Cô sống lại một đời, chẳng có mấy người cô quan tâm cả, nhưng Cố Đức Hạo lại là người thân cô quan tâm nhất, cho dù ông không có máu mủ gì với cô.
Nghĩ tới chuyện ông gặp nguy hiểm, cô chỉ hận không thể lập tức chạy tới thẳng Côn Luân.
“A Cẩm? A Cẩm?”
Trong điện thoại vang lên tiếng gọi của thiếu niên.
Cố Cẩm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tiểu An, chị muốn đi Côn Luân.”
An Minh Tế không hề bất ngờ, cậu lẳng lặng nói: “Em đi với chị.”
Không đợi Cố Cẩm từ chối, cậu nói tiếp: “A Cẩm, em đã ra khỏi trường rồi, đang trên đường về. Người và máy bay của gia tộc Darwin đã sẵn sàng đợi lệnh, địa hình Côn Luân không bằng phẳng, em đã bảo người đi dò đường trước, và đưa một số xe việt dã được cải tiến qua đó, em đợi chị ở nhà.”
An Minh Tế sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó, chẳng thèm cho Cố Cẩm cơ hội từ chối.
Đã là lúc này rồi, cô cũng không lề mề nữa, mà quay người đi vào trong.
“Được.”
Theo tiếng bước chân vội vã của cô, cô nói.
An Minh Tế chuẩn bị rất chu đáo, còn sắp xếp cẩn thận, nghĩ tới những chỗ mà cô không nghĩ tới, như thế sẽ bớt được rất nhiều thời gian.
Họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Côn Luân và đi tìm Cố Đức Hạo.
Lúc tới phòng khách, Cầu Cường Hải và Cố Mẫn Mẫn không ở đó, cô nhìn phòng ngủ khép hờ, thu lại tầm mắt.
Cố Gia Kiệt và Đỗ Nam đều ở trong phòng, hai người nhìn về phía cô.
Họ nghe ra giọng nói nghiêm túc của cô khi cô gọi điện thoại, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Gia Kiệt lo lắng hỏi: “Tiểu Cẩm, xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Cẩm không định nói chuyện này cho anh ta, nhiều người biết thì sẽ chỉ thêm lo lắng.
Cố Mẫn Mẫn mới nhớ lại, cô không muốn anh họ thêm gánh nặng.
“Không sao, anh Kiệt, Mẫn Mẫn mới khôi phục trí nhớ, anh chăm sóc con bé đi, gần đây em phải rời Kinh Thành, có chuyện gì cứ gọi cho em.”
Vừa nói cô vừa đi ra cửa.
“Nếu anh không liên lạc được với em, có chuyện gì, anh có thể tìm Dư Thạc hoặc nhà Vạn Sĩ.”
Tốc độ đi của Cố Cẩm rất nhanh, Cố Gia Kiệt và Đỗ Nam chỉ thấy một tàn ảnh lướt qua.
Sau khi giọng nói kết thúc, cửa phòng đã bị đóng lại.
Cô còn không cho họ thời gian mở miệng, cô cứ thế vội vã rời đi.
…
Số 88 đường Nam cửa Đông, Kinh Thành.
Lúc Cố Cẩm về, cô nhìn thấy có mấy chiếc xe đỗ ở trước cửa, An Minh Tế mặc quần áo huấn luyện đứng đó, bên cạnh cậu là nhóm Alen cũng mặc đồ huấn luyện, vũ trang đầy đủ.
Bên cạnh An Minh Tế có hai vali, một cái của cô, một cái của cậu.
“A Cẩm!” An Minh Tế bước về phía cô.
Khi nhìn thấy cậu, Cố Cẩm như tìm được chỗ dựa vững chãi, tuy cảm xúc lo sợ không giảm bớt, nhưng đã chẳng còn sự hoang mang.
An Minh Tế ôm cô, an ủi: “Chú Cố sẽ không sao đâu.”
“Ừm, ông ấy nhất định vẫn khỏe mạnh.”
Kiếp trước kiếp này, Cố Đức Hạo đều đối xử rất tốt với cô, cô còn chưa kịp báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ông, sao cô có thể để ông xảy ra chuyện được.
An Minh Tế buông Cố Cẩm ra, khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy mặt cô vẫn bình tĩnh.
Cô nhìn cậu: “Đã chuẩn bị xong rồi, giờ xuất phát luôn?”
“Ừ, chỉ chờ chị thôi, lên xe đi.”
An Minh Tế đi tới chiếc xe gần nhất, mở cửa ghế đằng sau ra.
Hai người một trước một sau ngồi vào.
Ở gần đây không có chỗ rộng rãi để đặt máy bay của gia tộc Darwin nên họ phải di chuyển bằng ô tô tới đó.
Alen xách hai cái vali của thiếu chủ và Cố Cẩm, đồng thời dẫn thuộc hạ lên xe.
Đội xe nhanh chóng rời đi.
Bây giờ là ban ngày, một đội xe như vậy đã thu hút sự chú ý của một số người.
Hiện tại Cố Cẩm và An Minh Tế là đối tượng chú ý của những tầng lớp cao, mỗi một hành động của họ đều có người theo dõi.
Thế nhưng, dù hai người có phát hiện thì cũng chẳng để trong lòng.
Trên xe, Cố Cẩm hỏi An Minh Tế làm sao biết cha mình xảy ra chuyện.
…
Côn Luân.
Tây Bộ là một nơi chưa bao giờ yên ổn.
Cố Đức Hạo lúc này đang trong lằn ranh sống chết.
Lần này ông tự mình dẫn người đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nhưng tiền thuê lại không ít.
Cố Đức Hạo đã đoán được sẽ vô cùng hung hiểm, song không ngờ nơi này suýt chút nữa trở thành nơi chôn thân của ông.
Nhiệm vụ lần này là hộ tống các thương nhân thành phố Cảng đi giao dịch, ông không biết đồ giao dịch là gì và tại sao lại chọn Côn Luân, chỉ biết thứ giao dịch là thứ vô cùng giá trị thông qua miệng chủ thuê.
Chỉ khi đến nơi, ông mới phát hiện đối tượng giao dịch với các thương nhân này là người nước Oải.
Họ thế mà lại giao dịch văn vật. Thành phố Cảng có một số lượng lớn văn vật được bán cho người nước Oải với giá cao.
Nhưng từ đầu tới cuối đám người nước Oải kia vẫn luôn thích chơi trò đen ăn đen, sau khi thấy hàng liền giết người diệt khẩu.
Thuộc hạ của Cố Đức Hạo đều là người giỏi võ, bọn họ mở ra một con đường máu trong vòng vây dày đặc.
Đáng tiếc là nhóm thương nhân thành phố Cảng đã bị bắn chết hết.
Trên con đường chạy trốn, Cố Đức Hạo tổn thất hơn phân nửa thuộc hạ, vũ khí cũng gần như hết sạch, ông còn trúng hai vết đạn vì bảo vệ hai anh em.
Theo lý thì bọn họ chỉ là vệ sĩ của chủ thuê, người nước Oải đã có được văn vật và tiền bạc, đáng ra không nên truy đuổi gắt gao như vậy.
Cũng chẳng biết tại sao lũ chó điên này lại hành động như thế nữa.
Vết thương trên người Cố Đức Hạo được băng bó đơn giản, sắc mặt ông trắng bệch, người dựa vào vách núi, gió thổi cát vàng bay tứ tung.
Các anh em còn lại đều tập trung ở đây, đối diện họ là ngọn núi hùng vĩ thẳng đứng được hình thành từ vô số đá tím đỏ và sa thạch.
Nơi đó có một vùng cấm địa tên Tử Vong Cốc.
Tương truyền, Tử Vong Cốc vô cùng đẹp, trời xanh mây trắng bay bay, núi non nước biếc, vô số hoa tươi nở rộ.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Đức Hạo nhìn chằm chằm Tử Vong Cốc.
Nơi đó rất yên bình.
Yên bình tới mức quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.
Cố Đức Hạo cũng biết đến nơi này.
Du mục xung quanh nơi đây thà rằng trâu bò không có cỏ ngon ăn, chết đói trên sa mạc cũng không dám để chúng vào Tử Vong Cốc.
Xung quanh sơn cốc toàn là da lông của dã thú, xương cốt phơi đầy mặt đất, còn có cả vũ khí của thợ săn cùng những ngôi mộ cô đơn trên ngọn đồi cằn cỗi.
Không có chỗ nào là không có hơi thở tử vong đáng sợ lạnh lẽo.
(Editor: Nơi đây sẽ có câu chuyện tình vừa đẹp mà cũng vừa bi thương...)
Cô sống lại một đời, chẳng có mấy người cô quan tâm cả, nhưng Cố Đức Hạo lại là người thân cô quan tâm nhất, cho dù ông không có máu mủ gì với cô.
Nghĩ tới chuyện ông gặp nguy hiểm, cô chỉ hận không thể lập tức chạy tới thẳng Côn Luân.
“A Cẩm? A Cẩm?”
Trong điện thoại vang lên tiếng gọi của thiếu niên.
Cố Cẩm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tiểu An, chị muốn đi Côn Luân.”
An Minh Tế không hề bất ngờ, cậu lẳng lặng nói: “Em đi với chị.”
Không đợi Cố Cẩm từ chối, cậu nói tiếp: “A Cẩm, em đã ra khỏi trường rồi, đang trên đường về. Người và máy bay của gia tộc Darwin đã sẵn sàng đợi lệnh, địa hình Côn Luân không bằng phẳng, em đã bảo người đi dò đường trước, và đưa một số xe việt dã được cải tiến qua đó, em đợi chị ở nhà.”
An Minh Tế sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó, chẳng thèm cho Cố Cẩm cơ hội từ chối.
Đã là lúc này rồi, cô cũng không lề mề nữa, mà quay người đi vào trong.
“Được.”
Theo tiếng bước chân vội vã của cô, cô nói.
An Minh Tế chuẩn bị rất chu đáo, còn sắp xếp cẩn thận, nghĩ tới những chỗ mà cô không nghĩ tới, như thế sẽ bớt được rất nhiều thời gian.
Họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Côn Luân và đi tìm Cố Đức Hạo.
Lúc tới phòng khách, Cầu Cường Hải và Cố Mẫn Mẫn không ở đó, cô nhìn phòng ngủ khép hờ, thu lại tầm mắt.
Cố Gia Kiệt và Đỗ Nam đều ở trong phòng, hai người nhìn về phía cô.
Họ nghe ra giọng nói nghiêm túc của cô khi cô gọi điện thoại, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Cố Gia Kiệt lo lắng hỏi: “Tiểu Cẩm, xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Cẩm không định nói chuyện này cho anh ta, nhiều người biết thì sẽ chỉ thêm lo lắng.
Cố Mẫn Mẫn mới nhớ lại, cô không muốn anh họ thêm gánh nặng.
“Không sao, anh Kiệt, Mẫn Mẫn mới khôi phục trí nhớ, anh chăm sóc con bé đi, gần đây em phải rời Kinh Thành, có chuyện gì cứ gọi cho em.”
Vừa nói cô vừa đi ra cửa.
“Nếu anh không liên lạc được với em, có chuyện gì, anh có thể tìm Dư Thạc hoặc nhà Vạn Sĩ.”
Tốc độ đi của Cố Cẩm rất nhanh, Cố Gia Kiệt và Đỗ Nam chỉ thấy một tàn ảnh lướt qua.
Sau khi giọng nói kết thúc, cửa phòng đã bị đóng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô còn không cho họ thời gian mở miệng, cô cứ thế vội vã rời đi.
…
Số 88 đường Nam cửa Đông, Kinh Thành.
Lúc Cố Cẩm về, cô nhìn thấy có mấy chiếc xe đỗ ở trước cửa, An Minh Tế mặc quần áo huấn luyện đứng đó, bên cạnh cậu là nhóm Alen cũng mặc đồ huấn luyện, vũ trang đầy đủ.
Bên cạnh An Minh Tế có hai vali, một cái của cô, một cái của cậu.
“A Cẩm!” An Minh Tế bước về phía cô.
Khi nhìn thấy cậu, Cố Cẩm như tìm được chỗ dựa vững chãi, tuy cảm xúc lo sợ không giảm bớt, nhưng đã chẳng còn sự hoang mang.
An Minh Tế ôm cô, an ủi: “Chú Cố sẽ không sao đâu.”
“Ừm, ông ấy nhất định vẫn khỏe mạnh.”
Kiếp trước kiếp này, Cố Đức Hạo đều đối xử rất tốt với cô, cô còn chưa kịp báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ông, sao cô có thể để ông xảy ra chuyện được.
An Minh Tế buông Cố Cẩm ra, khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy mặt cô vẫn bình tĩnh.
Cô nhìn cậu: “Đã chuẩn bị xong rồi, giờ xuất phát luôn?”
“Ừ, chỉ chờ chị thôi, lên xe đi.”
An Minh Tế đi tới chiếc xe gần nhất, mở cửa ghế đằng sau ra.
Hai người một trước một sau ngồi vào.
Ở gần đây không có chỗ rộng rãi để đặt máy bay của gia tộc Darwin nên họ phải di chuyển bằng ô tô tới đó.
Alen xách hai cái vali của thiếu chủ và Cố Cẩm, đồng thời dẫn thuộc hạ lên xe.
Đội xe nhanh chóng rời đi.
Bây giờ là ban ngày, một đội xe như vậy đã thu hút sự chú ý của một số người.
Hiện tại Cố Cẩm và An Minh Tế là đối tượng chú ý của những tầng lớp cao, mỗi một hành động của họ đều có người theo dõi.
Thế nhưng, dù hai người có phát hiện thì cũng chẳng để trong lòng.
Trên xe, Cố Cẩm hỏi An Minh Tế làm sao biết cha mình xảy ra chuyện.
…
Côn Luân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tây Bộ là một nơi chưa bao giờ yên ổn.
Cố Đức Hạo lúc này đang trong lằn ranh sống chết.
Lần này ông tự mình dẫn người đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nhưng tiền thuê lại không ít.
Cố Đức Hạo đã đoán được sẽ vô cùng hung hiểm, song không ngờ nơi này suýt chút nữa trở thành nơi chôn thân của ông.
Nhiệm vụ lần này là hộ tống các thương nhân thành phố Cảng đi giao dịch, ông không biết đồ giao dịch là gì và tại sao lại chọn Côn Luân, chỉ biết thứ giao dịch là thứ vô cùng giá trị thông qua miệng chủ thuê.
Chỉ khi đến nơi, ông mới phát hiện đối tượng giao dịch với các thương nhân này là người nước Oải.
Họ thế mà lại giao dịch văn vật. Thành phố Cảng có một số lượng lớn văn vật được bán cho người nước Oải với giá cao.
Nhưng từ đầu tới cuối đám người nước Oải kia vẫn luôn thích chơi trò đen ăn đen, sau khi thấy hàng liền giết người diệt khẩu.
Thuộc hạ của Cố Đức Hạo đều là người giỏi võ, bọn họ mở ra một con đường máu trong vòng vây dày đặc.
Đáng tiếc là nhóm thương nhân thành phố Cảng đã bị bắn chết hết.
Trên con đường chạy trốn, Cố Đức Hạo tổn thất hơn phân nửa thuộc hạ, vũ khí cũng gần như hết sạch, ông còn trúng hai vết đạn vì bảo vệ hai anh em.
Theo lý thì bọn họ chỉ là vệ sĩ của chủ thuê, người nước Oải đã có được văn vật và tiền bạc, đáng ra không nên truy đuổi gắt gao như vậy.
Cũng chẳng biết tại sao lũ chó điên này lại hành động như thế nữa.
Vết thương trên người Cố Đức Hạo được băng bó đơn giản, sắc mặt ông trắng bệch, người dựa vào vách núi, gió thổi cát vàng bay tứ tung.
Các anh em còn lại đều tập trung ở đây, đối diện họ là ngọn núi hùng vĩ thẳng đứng được hình thành từ vô số đá tím đỏ và sa thạch.
Nơi đó có một vùng cấm địa tên Tử Vong Cốc.
Tương truyền, Tử Vong Cốc vô cùng đẹp, trời xanh mây trắng bay bay, núi non nước biếc, vô số hoa tươi nở rộ.
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Đức Hạo nhìn chằm chằm Tử Vong Cốc.
Nơi đó rất yên bình.
Yên bình tới mức quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.
Cố Đức Hạo cũng biết đến nơi này.
Du mục xung quanh nơi đây thà rằng trâu bò không có cỏ ngon ăn, chết đói trên sa mạc cũng không dám để chúng vào Tử Vong Cốc.
Xung quanh sơn cốc toàn là da lông của dã thú, xương cốt phơi đầy mặt đất, còn có cả vũ khí của thợ săn cùng những ngôi mộ cô đơn trên ngọn đồi cằn cỗi.
Không có chỗ nào là không có hơi thở tử vong đáng sợ lạnh lẽo.
(Editor: Nơi đây sẽ có câu chuyện tình vừa đẹp mà cũng vừa bi thương...)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro