Trùng Sinh Năm 80: Nuôi Sói Con
Trên Tàu Gặp Đứ...
Y Nhân Vi Hoa
2024-09-18 20:40:48
Sau khi bình ổn cảm xúc, Cố Cẩm nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu An, em có đói không?”
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, cách thời gian ăn cơm trưa được mấy tiếng.
An Minh Tế lắc đầu, mím môi rồi nói: “Chị A Cẩm, em không đói. Chị còn chưa ăn cơm trưa đâu, chị có đói không?”
Đúng là thế, lúc trưa cô nhận được điện thoại từ thành phố Thâm gọi tới là bận rộn thu dọn đồ đạc rời đi, đến bây giờ vẫn trong trạng thái căng thẳng.
Khi vừa thả lỏng xuống, bụng cô cũng kêu vang.
Bởi vì dẫn theo An Minh Tế, nên trong vali có rất nhiều đồ ăn.
Cô đã suy nghĩ cẩn thận mới dẫn An Minh Tế theo, cô không yên tâm khi để cậu một mình ở lại thôn Thanh Sơn.
Lúc này khi nghe thấy cậu bé hỏi, đáy lòng Cố Cẩm cảm thấy ấm áp.
Trong khoang tàu bốn người, chỉ có hai người họ là yên tĩnh.
Cố Cẩm kéo vali đặt dưới gầm giường ra, lấy sữa bột, bình nước, bánh quy và kẹo.
Nhân lúc lấy đồ, cô còn âm thầm lấy hai quả táo to từ trong không gian đặt lên bàn, rồi lại cất vali trở lại.
Cố Cẩm đổ sữa vào bình nước, cầm hai quả táo nói với An Minh Tế đang ngồi trên giường: “Cơm hộp trên tàu không ngon lắm, em ăn chút bánh quy lót dạ trước đi. Chị đi pha sữa cho em uống, sau đó rửa sạch hai quả táo chúng ta cùng ăn.”
An Minh Tế gật đầu, ngoan ngoãn nhìn cô rời đi.
Khi Cố Cẩm pha sữa và rửa sạch hai quả táo trở lại, thấy trong khoang tàu có một đôi nam nữ trẻ đang bắt nạt cậu nhóc nhà cô.
Cố Cẩm đã mua vé ở giường dưới khoang tàu này, cô lười leo lên giường trên, hơn nữa An Minh Tế còn nhỏ, cô sợ cậu trèo lên trèo xuống bị ngã.
Trước đó, Cố Cẩm và An Minh Tế ngồi trên cùng một chiếc giường, trên có những thứ đồ cô lấy ra từ vali, bao gồm khăn trải giường sạch sẽ, hộp bánh quy...
Chiếc giường đối diện cũng là của họ, nhưng trên đó lại để rất nhiều thứ không phải của họ.
Lúc này, đôi nam nữ trẻ đứng trước mặt An Minh Tế, cô gái trẻ kia chỉ chiếc giường, kiêu ngạo nói: “Cậu kia, tôi muốn chiếc giường này! Tí nữa người nhà cậu về thì bảo tìm tôi, tiền không là vấn đề!”
“Không được!”
Giọng nói của An Minh Tế rất quyết đoán, cũng rất lạnh lẽo.
Âm thanh của người phụ nữ kia trở nên chói tai: “Sao mày lại không hiểu chuyện thế nhỉ? Tao đã nói tiền không thành vấn đề...”
Vừa nghe thấy cô ta mắng đứa bé nhà cô không hiểu chuyện, mặt Cố Cẩm trầm xuống, cô đi vào phòng, giọng nói bình tĩnh: “Tiền đúng là không thành vấn đề, nhưng chúng tôi không thích.”
Cô gái quay đầu liếc Cố Cẩm, ăn mặc mộc mạc giản dị, vừa nhìn đã biết là người nhà quê.
Lúc thấy cách ăn mặc của cô, vẻ kiêu ngạo và coi thường trên mặt cô ta rất rõ ràng. Song lúc thấy diện mạo của cô, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ ganh ghét, nhất là làn da mịn màng kia, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Một đứa con gái nhà quê mà lại xinh đẹp như thế, nhìn làn da trắng như trứng gà bóc kia, đến một người con gái như cô ta còn muốn sờ.
Cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm Cố Cẩm, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc và thất thần.
Vẻ mặt người phụ nữ trở nên vặn vẹo vì đố kị, cô ta chỉ vào giường dưới, thái độ vừa kiêu ngạo vừa hống hách: “Tôi muốn cái giường này, cô ra giá đi!”
“Không cho, chúng tôi mua vé trước.”
Cố Cẩm đặt bình sữa lên bàn, sau đó đưa một quả táo đã rửa sạch cho An Minh Tế, còn cô giữ lại một quả.
Cô cắn miếng táo ngon ngọt, dựa vào cửa nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Đối phương không ngờ cô lại từ chối quyết liệt như vậy.
Trong mắt cô ta, Cố Cẩm chỉ là một đứa con gái quê mùa, nhất định thấy tiền là sáng mắt, ai ngờ kết quả lại không như ý muốn, khiến vẻ mặt cô ta càng lúc càng xấu xí hơn.
Cô ta không cam lòng: “Cô muốn bao nhiêu mới nhường cái giường đó cho tôi?”
Cố Cẩm nuốt miếng táo xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi đã nói không cho rồi, chúng tôi không thiếu tiền!”
“Cô... cô đúng là vô lý.” Người phụ nữ tức không nói nên lời.
Cố Cẩm biết người phụ nữ gây chuyện vô cớ này không thể nói chuyện nổi, đúng là một đứa thiểu năng.
Cô mặc kệ cô ta, nhìn người đàn ông trẻ tuổi sau lưng cô ta: “Thứ nhất là lấy đồ của mấy người đi, chúng ta không ai làm phiền ai. Thứ hai là tôi sẽ gọi nhân viên tới giải quyết.”
Dù thế nào họ cũng sẽ không nhường giường, nếu họ thiếu tiền, lúc đó đã không mua vé giường dưới rồi.
Người đàn ông nghe vậy vội vàng cầm đồ của họ, vứt hết lên giường trên.
“Anh làm gì thế?” Người phụ nữ sốt sắng.
“Lệ Lệ, vốn dĩ giường này không phải của chúng ta, người ta đã không đồng ý thì chúng ta không nên làm khó họ.” Người đàn ông vừa chuyển đồ vừa khuyên nhủ.
Người phụ nữ tên Lệ Lệ tức tới mức thở không ra hơi: “Lương Hạ, có phải anh thấy cô ta đẹp hơn tôi không?”
“Em đừng nói linh tinh, giường này vốn dĩ không phải của chúng ta mà, em đừng gây chuyện nữa.”
Người đàn ông vô cùng đau đầu, sau khi dọn đồ xong, anh ta khuyên Lệ Lệ lên giường rồi quay sang nhìn Cố Cẩm với ánh mắt có lỗi.
Lệ Lệ không hiểu, nhưng anh ta lại biết, chỉ cần nhìn đồ ăn của hai chị em này thôi là biết họ không nghèo hèn như quần áo họ mặc rồi.
Tuy cô gái kia ăn mặc mộc mạc, nhưng chất liệu và kiểu dáng quần áo trên người cậu nhóc đó lại rất đắt, còn cả sữa mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng, cho tới quả táo tươi ngon kia nữa.
Đây không phải thứ mà gia đình bình thường có thể mua nổi.
Anh ta và Lệ Lệ tới thành phố Thâm làm việc, tuy tiền lương của anh ta không ít nhưng bình thường cũng chẳng ăn nổi đồ quý giá như vậy.
Trong khoang tàu rất yên tĩnh, Cố Cẩm ăn hết quả táo rồi cầm lấy khăn trải giường sạch bên cạnh An Minh Tế trải lên giường trống đối diện.
Sau khi làm xong, cô nói với cậu nhóc: “Tí nữa em buồn ngủ thì ngủ ở giường này.”
“Vâng.” An Minh Tế cầm một quả táo vừa gặm vừa gật đầu.
Cố Cẩm đi tới cạnh bàn, sờ thử nhiệt độ của bình sữa, cảm thấy được rồi liền đưa cho cậu nhóc: “Ngày mai chị sẽ đi xem trên tàu có bán trứng gà hay không. Mấy ngày nay em cố chịu chút nhé, chờ về nhà chị sẽ nấu món ngon cho em.”
An Minh Tế cầm bình sữa, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô: “Chị A Cẩm, chúng ta đi đâu vậy?”
Cố Cẩm lúc này mới nhớ chưa nói với cậu họ sẽ đi đâu.
Cô ngồi bên cạnh cậu nhóc, trầm giọng nói: “Anh Kiệt xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta đi đến thành phố Thâm. Chắc sẽ phải ở đó mấy ngày, khi đến nơi, em phải theo sát chị, nhớ chưa?”
“Vâng.” An Minh Tế gật đầu rồi rũ mắt xuống.
Trong mắt cậu lộ ra vẻ quả nhiên là thế, trước đó cậu đã đoán được rồi, không ngờ là liên quan tới Cố Gia Kiệt thật.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, cách thời gian ăn cơm trưa được mấy tiếng.
An Minh Tế lắc đầu, mím môi rồi nói: “Chị A Cẩm, em không đói. Chị còn chưa ăn cơm trưa đâu, chị có đói không?”
Đúng là thế, lúc trưa cô nhận được điện thoại từ thành phố Thâm gọi tới là bận rộn thu dọn đồ đạc rời đi, đến bây giờ vẫn trong trạng thái căng thẳng.
Khi vừa thả lỏng xuống, bụng cô cũng kêu vang.
Bởi vì dẫn theo An Minh Tế, nên trong vali có rất nhiều đồ ăn.
Cô đã suy nghĩ cẩn thận mới dẫn An Minh Tế theo, cô không yên tâm khi để cậu một mình ở lại thôn Thanh Sơn.
Lúc này khi nghe thấy cậu bé hỏi, đáy lòng Cố Cẩm cảm thấy ấm áp.
Trong khoang tàu bốn người, chỉ có hai người họ là yên tĩnh.
Cố Cẩm kéo vali đặt dưới gầm giường ra, lấy sữa bột, bình nước, bánh quy và kẹo.
Nhân lúc lấy đồ, cô còn âm thầm lấy hai quả táo to từ trong không gian đặt lên bàn, rồi lại cất vali trở lại.
Cố Cẩm đổ sữa vào bình nước, cầm hai quả táo nói với An Minh Tế đang ngồi trên giường: “Cơm hộp trên tàu không ngon lắm, em ăn chút bánh quy lót dạ trước đi. Chị đi pha sữa cho em uống, sau đó rửa sạch hai quả táo chúng ta cùng ăn.”
An Minh Tế gật đầu, ngoan ngoãn nhìn cô rời đi.
Khi Cố Cẩm pha sữa và rửa sạch hai quả táo trở lại, thấy trong khoang tàu có một đôi nam nữ trẻ đang bắt nạt cậu nhóc nhà cô.
Cố Cẩm đã mua vé ở giường dưới khoang tàu này, cô lười leo lên giường trên, hơn nữa An Minh Tế còn nhỏ, cô sợ cậu trèo lên trèo xuống bị ngã.
Trước đó, Cố Cẩm và An Minh Tế ngồi trên cùng một chiếc giường, trên có những thứ đồ cô lấy ra từ vali, bao gồm khăn trải giường sạch sẽ, hộp bánh quy...
Chiếc giường đối diện cũng là của họ, nhưng trên đó lại để rất nhiều thứ không phải của họ.
Lúc này, đôi nam nữ trẻ đứng trước mặt An Minh Tế, cô gái trẻ kia chỉ chiếc giường, kiêu ngạo nói: “Cậu kia, tôi muốn chiếc giường này! Tí nữa người nhà cậu về thì bảo tìm tôi, tiền không là vấn đề!”
“Không được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói của An Minh Tế rất quyết đoán, cũng rất lạnh lẽo.
Âm thanh của người phụ nữ kia trở nên chói tai: “Sao mày lại không hiểu chuyện thế nhỉ? Tao đã nói tiền không thành vấn đề...”
Vừa nghe thấy cô ta mắng đứa bé nhà cô không hiểu chuyện, mặt Cố Cẩm trầm xuống, cô đi vào phòng, giọng nói bình tĩnh: “Tiền đúng là không thành vấn đề, nhưng chúng tôi không thích.”
Cô gái quay đầu liếc Cố Cẩm, ăn mặc mộc mạc giản dị, vừa nhìn đã biết là người nhà quê.
Lúc thấy cách ăn mặc của cô, vẻ kiêu ngạo và coi thường trên mặt cô ta rất rõ ràng. Song lúc thấy diện mạo của cô, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ ganh ghét, nhất là làn da mịn màng kia, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Một đứa con gái nhà quê mà lại xinh đẹp như thế, nhìn làn da trắng như trứng gà bóc kia, đến một người con gái như cô ta còn muốn sờ.
Cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm Cố Cẩm, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc và thất thần.
Vẻ mặt người phụ nữ trở nên vặn vẹo vì đố kị, cô ta chỉ vào giường dưới, thái độ vừa kiêu ngạo vừa hống hách: “Tôi muốn cái giường này, cô ra giá đi!”
“Không cho, chúng tôi mua vé trước.”
Cố Cẩm đặt bình sữa lên bàn, sau đó đưa một quả táo đã rửa sạch cho An Minh Tế, còn cô giữ lại một quả.
Cô cắn miếng táo ngon ngọt, dựa vào cửa nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Đối phương không ngờ cô lại từ chối quyết liệt như vậy.
Trong mắt cô ta, Cố Cẩm chỉ là một đứa con gái quê mùa, nhất định thấy tiền là sáng mắt, ai ngờ kết quả lại không như ý muốn, khiến vẻ mặt cô ta càng lúc càng xấu xí hơn.
Cô ta không cam lòng: “Cô muốn bao nhiêu mới nhường cái giường đó cho tôi?”
Cố Cẩm nuốt miếng táo xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi đã nói không cho rồi, chúng tôi không thiếu tiền!”
“Cô... cô đúng là vô lý.” Người phụ nữ tức không nói nên lời.
Cố Cẩm biết người phụ nữ gây chuyện vô cớ này không thể nói chuyện nổi, đúng là một đứa thiểu năng.
Cô mặc kệ cô ta, nhìn người đàn ông trẻ tuổi sau lưng cô ta: “Thứ nhất là lấy đồ của mấy người đi, chúng ta không ai làm phiền ai. Thứ hai là tôi sẽ gọi nhân viên tới giải quyết.”
Dù thế nào họ cũng sẽ không nhường giường, nếu họ thiếu tiền, lúc đó đã không mua vé giường dưới rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông nghe vậy vội vàng cầm đồ của họ, vứt hết lên giường trên.
“Anh làm gì thế?” Người phụ nữ sốt sắng.
“Lệ Lệ, vốn dĩ giường này không phải của chúng ta, người ta đã không đồng ý thì chúng ta không nên làm khó họ.” Người đàn ông vừa chuyển đồ vừa khuyên nhủ.
Người phụ nữ tên Lệ Lệ tức tới mức thở không ra hơi: “Lương Hạ, có phải anh thấy cô ta đẹp hơn tôi không?”
“Em đừng nói linh tinh, giường này vốn dĩ không phải của chúng ta mà, em đừng gây chuyện nữa.”
Người đàn ông vô cùng đau đầu, sau khi dọn đồ xong, anh ta khuyên Lệ Lệ lên giường rồi quay sang nhìn Cố Cẩm với ánh mắt có lỗi.
Lệ Lệ không hiểu, nhưng anh ta lại biết, chỉ cần nhìn đồ ăn của hai chị em này thôi là biết họ không nghèo hèn như quần áo họ mặc rồi.
Tuy cô gái kia ăn mặc mộc mạc, nhưng chất liệu và kiểu dáng quần áo trên người cậu nhóc đó lại rất đắt, còn cả sữa mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng, cho tới quả táo tươi ngon kia nữa.
Đây không phải thứ mà gia đình bình thường có thể mua nổi.
Anh ta và Lệ Lệ tới thành phố Thâm làm việc, tuy tiền lương của anh ta không ít nhưng bình thường cũng chẳng ăn nổi đồ quý giá như vậy.
Trong khoang tàu rất yên tĩnh, Cố Cẩm ăn hết quả táo rồi cầm lấy khăn trải giường sạch bên cạnh An Minh Tế trải lên giường trống đối diện.
Sau khi làm xong, cô nói với cậu nhóc: “Tí nữa em buồn ngủ thì ngủ ở giường này.”
“Vâng.” An Minh Tế cầm một quả táo vừa gặm vừa gật đầu.
Cố Cẩm đi tới cạnh bàn, sờ thử nhiệt độ của bình sữa, cảm thấy được rồi liền đưa cho cậu nhóc: “Ngày mai chị sẽ đi xem trên tàu có bán trứng gà hay không. Mấy ngày nay em cố chịu chút nhé, chờ về nhà chị sẽ nấu món ngon cho em.”
An Minh Tế cầm bình sữa, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô: “Chị A Cẩm, chúng ta đi đâu vậy?”
Cố Cẩm lúc này mới nhớ chưa nói với cậu họ sẽ đi đâu.
Cô ngồi bên cạnh cậu nhóc, trầm giọng nói: “Anh Kiệt xảy ra chuyện rồi, bây giờ chúng ta đi đến thành phố Thâm. Chắc sẽ phải ở đó mấy ngày, khi đến nơi, em phải theo sát chị, nhớ chưa?”
“Vâng.” An Minh Tế gật đầu rồi rũ mắt xuống.
Trong mắt cậu lộ ra vẻ quả nhiên là thế, trước đó cậu đã đoán được rồi, không ngờ là liên quan tới Cố Gia Kiệt thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro