Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Ăn no
Vụ Thỉ Dực
2024-11-06 06:00:02
Lâm Dương là Quỷ Tu biết đầu biết đuôi, hơn nữa hắn rất thông minh, hiểu được làm thế nào có lợi nhất cho mình, kiên trì ranh giới cuối cùng của mình. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tư Lăng nguyện ý thu hồi thần
thức không khống chế hắn nữa. Hơn nữa có hắn đi cùng còn có thể chia sẻ
một ít áp lực, cho nên khi Lâm Dương đáp ứng cùng bọn họ đi Yêu Giới, Tư Lăng hết sức hài lòng.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi quét hết một lần Phố mỹ thực dài vạn mét của Ô Tiên Trấn, tiêu sạch đống linh thạch mà Tư Lăng đưa cho chúng, hơn nữa chúng nó còn biết được đạo lý ăn không hết thì gói về. Trong túi trữ vật Tiểu Khôi treo trên cổ đều là thức ăn chúng nó đóng gói về.
Hai con yêu lần nữa nổi danh.
Lúc bọn Trọng Thiên trở lại, Tư Lăng phát hiện phía sau hai con yêu có thêm một chuỗi người theo dõi. Tư Lăng chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, cũng không để ý tới, kêu hai con yêu lái, cùng Tư Hàn, Lâm Dương rời khỏi Ô Tiên Trấn.
Về phần những người bị hai con yêu hấp dẫn đến, khi phát hiện trên người Tư Hàn như ẩn như hiện khí tức Hóa Thần thì đều rất tự hiểu lấy mà bỏ đi, bỏ ý niệm tham lam trong đầu. Cướp yêu thú với tu sĩ Hóa Thần, quả thực là không muốn sống!
Rời Ô Tiên Trấn không xa, Tư Lăng tung ra Phi Thiên thuyền, mọi người đều lên Phi Thiên thuyền rời đi.
Vừa mới trở lại Phi Thiên thuyền, Tiểu Yêu Liên cùng Tiểu Bạch Hổ đều lăn ra. Tiểu Khôi ngậm túi trữ vật, đem những thứ đóng gói bên trong lấy ra cùng chia sẻ với Tiểu Bạch Hổ. Ngươi chiếp chiếp một chút, ta ngao ngao hai tiếng, rõ ràng là hai đứa với thể tích lớn nhỏ cách xa, nhưng nhìn trông giống như là hai anh em tốt, lăn thành một cục.
Lâm Dương đưa mắt nhìn, cảm giác mắt sắp mù.
Yêu Giới ở vùng Cực Nam, cửa vào ở tại Trấn Nam quan. Vì phòng ngừa yêu thú ở Yêu Giới chạy đến Nhân Giới làm loạn, hàng năm đều có tu sĩ đóng tại nơi đó, ra vào cũng không dễ dàng. Đương nhiên, đây chỉ là ở mặt ngoài, đi ngầm thì vẫn có thể thầm thao tác, cũng không khó khăn.
Tư Lăng đang cân nhắc đến lúc đó nên cho tu sĩ đóng giữ Trấn Nam quan cái lễ gì để hối lộ thì đột nhiên cảm giác không gian rung động. Nhanh chóng nhổm dậy chạy vội ra ngoài thì trùng hợp nhìn thấy Tư Hàn vừa từ kẽ nứt không gian đi ra đại sảnh.
Tư Lăng: = 口 =! Sao lại quên mất đại ca đã trở thành tu sĩ Hóa Thần, có thể tự do lui tới các địa vực khác chứ?
Tuy rằng náo loạn thành trò cười, nhưng Tư Lăng nhìn thấy Lâm Dương cũng đồng dạng thấy không gian rung động chạy ra thì phát hiện có người mất mặt giống mình, nhất thời cảm thấy vui mừng.
"Đại ca, huynh đi đâu vậy?"
Tư Hàn sắc mặt không biến, tựa hồ cũng không biết hai người vì sao đột nhiên từ phòng tu luyện chạy ra. Tư Hàn hồi đáp: "Về Thiên Tông Phái, đang chuẩn bị đi Tư gia."
Nghe được là về Tư gia, Tư Lăng suýt nữa quên mất chỗ này, bất giác đổ mồ hôi, nghĩ nghĩ, nói: "Đại ca, ta cùng đi với huynh."
Tư Hàn nhìn Tư Lăng, hắn tất nhiên là mảnh vỡ từ ký ức nhìn thấy tình cảnh năm đó Tư Lăng bị trục xuất khỏi Tư gia, tự nhiên cũng không trách được Tư gia. Nguyên nhân là "Tư Lăng" vì một người nữ nhân mà phá hủy lợi ích Tư gia, sau đó bởi vì Nguyệt Thiên Dạ muốn cứu mà bị giam vào cấm địa, Tư Lăng thả ra con yêu thú kia khiến Tư gia tổn thất rất nặng, mới có thể xử lý như thế.
Bất quá theo Tư Lăng thấy, tuy rằng Tư gia lúc ấy đuổi hắn là có chút tư tâm -- cảm thấy hắn đã là người thường, lại làm nhiều chuyện tổn hại lợi ích Tư gia như vậy, cũng không quá đáng -- bất quá khi đó đúng là biện pháp xử trí tốt nhất, vì thế nói muốn mang oán hận "công thành danh toại trở về trả thù" gì đó, thật đúng là không có khả năng. Đương nhiên, bởi vì có vị huynh trưởng tiền đồ vô hạn như Tư Hàn, Tư Lăng lúc ấy dù cho sa sút như vậy, Tư gia cũng không làm nhục Tư Lăng một chút nào, chỉ bảo hắn rời đi, thật đúng là quá nể tình. Nếu như vậy còn muốn đi oán trách Tư gia, Tư Lăng cảm thấy... bản thân hình như không có nhỏ mọn ích kỷ như vậy. Nếu như là Nguyệt Thiên Dạ, loại chuyện này nàng ngược lại làm được, cho rằng Tư gia đều cô phụ Tư Lăng.
Tư Hàn nhìn hắn trong chốc lát, thản nhiên gật đầu.
Tư Lăng dặn dò Tiểu Yêu Liên, Tiểu Khôi cùng Lâm Dương giữ nhà -- Phi Thiên thuyền, liền muốn cùng Tư Hàn rời đi, ai biết Trọng Thiên đột nhiên nhảy lại đây, gắt gao bám chặt Tư Lăng không buông.
"Ngươi cũng muốn đi?" Tư Lăng kinh ngạc hỏi, phát giác lông trên người nó đều toát ra một loại hương vị hưng phấn, sợi nào cũng dựng cả lên.
Trọng Thiên ngao một tiếng, gật đầu, ngồi xổm trên vai Tư Lăng.
Tư Lăng liếc mắt nhìn nó, nói: "Không cho quấy rối làm chuyện xấu, Tư gia là nơi đại ca trưởng thành, ngươi cũng phải suy tính cho rõ ràng." Tuy rằng không đến mức hiểu rõ Trọng Thiên đến nổi nó vểnh mông cũng biết nó muốn thả rắm gì, nhưng cảm xúc của nó hắn vẫn có thể cảm giác được.
Lông xù dựng thẳng của Trọng Thiên nhất thời xụ xuống, nó vẫn thật sự không dám chọc Tư Hàn... Xoay người, đưa mông với Tư Lăng, Trọng Thiên trực tiếp giả chết: không quấy rối, không bằng chết.
Tư Hàn vẫy tay áo, không gian xuất hiện một kẽ nứt, Tư Lăng vội đi theo phía sau Tư Hàn bước vào kẽ nứt không gian.
***************************
Một bên khác của kẽ nứt không gian là cổng trước của Tư gia ở Chiêu An Thành.
Đệ tử thủ vệ Tư gia phát hiện từ kẽ nứt không gian trước cửa đi ra hai người, đầu tiên là hoảng sợ, đợi khi thấy rõ khuôn mặt người đằng trước thì lập tức kích động nói không ra lời, nhanh chóng tiến lên quỳ lạy. Đệ tử thủ vệ tuy rằng chỉ là luyện khí kỳ, còn là người trẻ tuổi, nhưng bức họa Tư Hàn đặt trong tôn thất Tư gia, phàm khi đệ tử Tư gia đi qua đều nhìn thấy, tự nhiên nhận ra được vị thiên tài siêu cấp của Tư gia này.
Tư Hàn hờ hững lướt qua thủ vệ, mang theo Tư Lăng đi vào cổng Tư gia.
Một màn này cũng đồng dạng bị những gia tộc khác ở Chiêu An Thành nhìn thấy, trong lòng ẩn ẩn kinh sợ, rất nhanh lại sinh ra hâm mộ, lại so sánh với đệ tử nhà mình, các loại ao ước, ganh ghét oán hận thì không cần đề cập tới. Đặc biệt là Nguyệt gia, nhớ tới chuyện trăm năm trước Nguyệt Thiên Dạ phản bội, và bởi vì nàng mà làm hại Nguyệt gia thiếu chút nữa trở thành kẻ thù với Tư gia, trong lòng âm u vô cùng. Bồi dưỡng được một đệ tử ưu tú không dễ dàng, nhưng nếu đệ tử ưu tú này là cái tai họa, không chỉ không thể mang đến ưu việt cho gia tộc, ngược lại còn làm hại gia tộc, vậy thì đó lại là vấn đề khác.
Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ trăm năm gần đây thanh danh nổi trội tại Thương Vũ giới, Nguyệt gia cũng thường nghe các loại tin tức về nàng. Phần lớn là lại chọc môn phái nào, hoặc là bên người lại thêm nam tu ưu tú nào đó, rồi đã cùng ai kết thù hận, nhưng kỳ thật là không sinh ra chút tâm tư làm thân cùng nàng, còn phải lo lắng nàng sẽ mang đến tai nạn cho Nguyệt gia. May mắn Nguyệt Thiên Dạ cũng giống như đã quên mất Nguyệt gia, trăm năm qua chưa từng về Nguyệt gia một lần.
Về phần Tư Lăng cũng rất biết kéo thù hận kia, tuy rằng xuất thân từ Tư gia, nhưng nghe nói là đã bị trục xuất ra khỏi Tư gia, hơn nữa Tư gia còn có một Tư Hàn đang trấn, thật sự không có người dám đến Tư gia tìm phiền toái. Tu tiên giả tuy rằng có phương thức làm việc "khó chịu liền diệt cả nhà ngươi", nhưng Tư gia có Thiên Tông phái che chở, hơn nữa Tư Hàn đã bày một đại trận hộ tộc tại Tư gia, nếu có ai dám đến tìm phiền toái, cũng đủ để Tư gia chống được đến khi cứu viện tới.
Nghe nói Tư Hàn trở về, tộc trưởng Tư gia cùng những trưởng lão bế quan đều đi ra, bất quá khuôn mặt cao hứng tươi cười chỉ duy trì đến khi Tư Lăng lộ mặt.
Thứ xinh đẹp tuy rằng thực làm người ta thích, nhưng cũng đồng dạng có thể làm cho người ta xấu hổ.
Tư Lăng nhìn ra được tộc nhân Tư gia bối rối khi gặp mình, đặc biệt hắn bây giờ lại là tu sĩ cấp cao, người có tu vi cao nhất Tư gia giờ cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, thật đúng là đối phó không được. Trong lòng lại nhớ tới trước kia từng đem hắn trục xuất ra khỏi Tư gia thì không khỏi có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.
"Đại ca, đệ muốn đi xem nơi ở trước kia của huynh." Tư Lăng đột nhiên quay đầu nhìn về phía tộc trưởng, hỏi: " Viện của đại ca ta còn giữ nguyên chứ?"
Tư gia tộc trưởng vội gật đầu không ngừng, "Tất nhiên là vẫn giữ."
Tư Lăng giữ mặt than, quả nhiên là lãnh diễm cao quý -- dù cho hắn không oán hận Tư gia, nhưng loại mặt than này vẫn làm cho một ít tiểu bối Tư gia cho rằng hắn thực xem thường Tư gia, chỉ là khiếp sợ tu vi của hắn nên không dám hé răng, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Tư Lăng vẫy tay áo một cái, phút chốc rời khỏi chỗ cũ, hướng về viện nở đầy Hoa Lê.
Sân nhỏ vẫn như trong mảnh vỡ ký ức, cả viện Hoa Lê như tuyết, từ xa nhìn lại, giống như trời đang hạ bông tuyết vậy. Đây là nơi cha mẹ ruột Tư Hàn từng ở, sau này hai người lần lượt qua đời, Tư Hàn liền sống một mình như thế. Liễu Hàn Nhi thích Hoa Lê, cho nên kỳ phu liền vì nàng trồng một vườn lê. Tư Hàn bởi vì mẫu thân mà giữ nguyên vườn lê lại, trong sân còn bày một cái Thường Xuân trận nên Hoa Lê có thể một năm nở bốn mùa.
Tư Lăng tùy tiện đi dạo ở trong sân, hoa lê bay múa đầy trời tựa như ảo mộng, lượn lờ ở bên cạnh hắn, tạo nên một loại mộng ảo xinh đẹp không chân thật, mê hoặc lòng người.
Đệ tử canh giữ viện nhìn đến ngây người, cho rằng tiên nhân hạ phàm. Trong nháy mắt kia, làm cho hắn cảm thấy thế giới không có thứ gì mỹ lệ hơn lúc này. Bất quá khi nhìn đến tiên nhân vô cùng mĩ lệ kia đột nhiên bị một con yêu thú trực tiếp đá bay dán lên trên cây lê, đệ tử canh giữ viện nhất thời vẻ mặt 囧, không khí gì cũng không còn.
Tư Lăng đứng phắc dậy, vung nắm đấm liền đánh qua, cùng Trọng Thiên cào cấu lẫn nhau, vừa đánh vừa chửi nói: "Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo!"
Trọng Thiên cũng không muốn chết, cho nên nó mới có thể ép Tư Lăng đi tìm chết.
Hai đứa đánh nhau đến Hoa Lê rơi đầy trời, thẳng đến khi Tư Hàn tới vẫn còn đang đánh thành một cục, không thể không tách ra.
Tư Lăng đen một con mắt, nửa bên mặt sưng lên, quả thực là không còn chút mỹ cảm. Bất quá Trọng Thiên cũng một chân có chút thọt, xem ra sau khi Tư Lăng Kết Anh thì sức chiến đấu tăng không chỉ một chút, còn có thể làm Trọng Thiên bị thương, khiến Tư Lăng đặc biệt có cảm giác thành tựu, dù lúc này mang một cái đầu heo vẫn cười vui vẻ.
Tư Lăng vừa dùng linh lực chữa trị đầu heo, vừa cáo trạng với Tư Hàn, "Đại ca, Trọng Thiên muốn đi cấm địa Tư gia, bất quá cấm địa có đại trận, Trọng Thiên vào không được." Cho nên tên này liền ép hắn xông vào cấm địa Tư gia.
Trọng Thiên cũng đang liếm cái chân bị Tư Lăng vặn thương, vừa nhìn Tư Hàn. Tiểu Lăng Tử quá vô dụng, chết cũng không chịu mang nó đi cấm địa, chỉ có thể dựa vào Tư Hàn.
Tư Lăng ở một thời cơ thỏa đáng đã kể rõ lai lịch của Trọng Thiên cho Tư Hàn, hai huynh đệ đều hiểu Trọng Thiên muốn đi cấm địa Tư gia xem ra là có mục đích khác. Tư Hàn nhìn Trọng Thiên trong chốc lát, liền nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Tư Hàn bây giờ là tu sĩ Hóa Thần, là nhân vật đẳng cấp cao nhất Thương Vũ giới, hắn muốn vào cấm địa thì Tư gia cũng sẽ không phản đối, còn thực cung kính mở đại trận cho hắn đi vào. Về phần Tư Lăng, nếu đã bị trục xuất ra khỏi Tư gia, còn không phải huyết mạch Tư gia, da mặt không đủ dày nên không đi theo vào cấm địa, ngoan ngoãn ngồi ở trong sân đầy cây lê chờ bọn hắn trở về.
**************
Tư Hàn mang theo Trọng Thiên vào cấm địa Tư gia, ba ngày sau mới ra ngoài. Thời điểm đi ra, Tư Lăng không nhìn thấy Trọng Thiên, thẳng đến khi Tư Hàn vung tay áo, Tư Lăng đón được thứ vứt ra từ cổ tay áo, mới phát hiện thì ra đang ngủ say, được Tư Hàn chứa trong tay áo mang ra.
"Đại ca, Trọng Thiên làm sao vậy?"
Tư Hàn trầm mặc vài giây, nói: "Ăn quá no!"
Tư Lăng: = 口 =!
Tư Lăng lần này trở về tặng cho Tư gia một lượng vật tư tu luyện rất phong phú, trong đó còn có rất nhiều là thu hoạch từ không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên. Tư Lăng còn hữu tình tặng cho 1000 vò linh tửu, làm lúc tộc trưởng Tư gia nhận lễ vật nhìn gương mặt mê người của Tư Lăng, trong lúc nhất thời nói không ra lời, cũng vì khí độ lòng dạ của hắn mà cảm phục.
Tư Lăng: =__=! Luôn cảm thấy ánh mắt tộc trưởng nhìn hắn thật kỳ quái...
Rời đi Tư gia, bọn họ trở về Phi Thiên thuyền, Tư Lăng rất không khách khí đem Trọng Thiên ngủ say vứt xuống một phòng tu luyện, sau đó thả chung quanh nó một ít yêu đan Sát Thú, để nó đi hấp thu hồn lực trong yêu đan.
Không lâu, bọn họ đã tới Trấn Nam quan.
Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi quét hết một lần Phố mỹ thực dài vạn mét của Ô Tiên Trấn, tiêu sạch đống linh thạch mà Tư Lăng đưa cho chúng, hơn nữa chúng nó còn biết được đạo lý ăn không hết thì gói về. Trong túi trữ vật Tiểu Khôi treo trên cổ đều là thức ăn chúng nó đóng gói về.
Hai con yêu lần nữa nổi danh.
Lúc bọn Trọng Thiên trở lại, Tư Lăng phát hiện phía sau hai con yêu có thêm một chuỗi người theo dõi. Tư Lăng chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, cũng không để ý tới, kêu hai con yêu lái, cùng Tư Hàn, Lâm Dương rời khỏi Ô Tiên Trấn.
Về phần những người bị hai con yêu hấp dẫn đến, khi phát hiện trên người Tư Hàn như ẩn như hiện khí tức Hóa Thần thì đều rất tự hiểu lấy mà bỏ đi, bỏ ý niệm tham lam trong đầu. Cướp yêu thú với tu sĩ Hóa Thần, quả thực là không muốn sống!
Rời Ô Tiên Trấn không xa, Tư Lăng tung ra Phi Thiên thuyền, mọi người đều lên Phi Thiên thuyền rời đi.
Vừa mới trở lại Phi Thiên thuyền, Tiểu Yêu Liên cùng Tiểu Bạch Hổ đều lăn ra. Tiểu Khôi ngậm túi trữ vật, đem những thứ đóng gói bên trong lấy ra cùng chia sẻ với Tiểu Bạch Hổ. Ngươi chiếp chiếp một chút, ta ngao ngao hai tiếng, rõ ràng là hai đứa với thể tích lớn nhỏ cách xa, nhưng nhìn trông giống như là hai anh em tốt, lăn thành một cục.
Lâm Dương đưa mắt nhìn, cảm giác mắt sắp mù.
Yêu Giới ở vùng Cực Nam, cửa vào ở tại Trấn Nam quan. Vì phòng ngừa yêu thú ở Yêu Giới chạy đến Nhân Giới làm loạn, hàng năm đều có tu sĩ đóng tại nơi đó, ra vào cũng không dễ dàng. Đương nhiên, đây chỉ là ở mặt ngoài, đi ngầm thì vẫn có thể thầm thao tác, cũng không khó khăn.
Tư Lăng đang cân nhắc đến lúc đó nên cho tu sĩ đóng giữ Trấn Nam quan cái lễ gì để hối lộ thì đột nhiên cảm giác không gian rung động. Nhanh chóng nhổm dậy chạy vội ra ngoài thì trùng hợp nhìn thấy Tư Hàn vừa từ kẽ nứt không gian đi ra đại sảnh.
Tư Lăng: = 口 =! Sao lại quên mất đại ca đã trở thành tu sĩ Hóa Thần, có thể tự do lui tới các địa vực khác chứ?
Tuy rằng náo loạn thành trò cười, nhưng Tư Lăng nhìn thấy Lâm Dương cũng đồng dạng thấy không gian rung động chạy ra thì phát hiện có người mất mặt giống mình, nhất thời cảm thấy vui mừng.
"Đại ca, huynh đi đâu vậy?"
Tư Hàn sắc mặt không biến, tựa hồ cũng không biết hai người vì sao đột nhiên từ phòng tu luyện chạy ra. Tư Hàn hồi đáp: "Về Thiên Tông Phái, đang chuẩn bị đi Tư gia."
Nghe được là về Tư gia, Tư Lăng suýt nữa quên mất chỗ này, bất giác đổ mồ hôi, nghĩ nghĩ, nói: "Đại ca, ta cùng đi với huynh."
Tư Hàn nhìn Tư Lăng, hắn tất nhiên là mảnh vỡ từ ký ức nhìn thấy tình cảnh năm đó Tư Lăng bị trục xuất khỏi Tư gia, tự nhiên cũng không trách được Tư gia. Nguyên nhân là "Tư Lăng" vì một người nữ nhân mà phá hủy lợi ích Tư gia, sau đó bởi vì Nguyệt Thiên Dạ muốn cứu mà bị giam vào cấm địa, Tư Lăng thả ra con yêu thú kia khiến Tư gia tổn thất rất nặng, mới có thể xử lý như thế.
Bất quá theo Tư Lăng thấy, tuy rằng Tư gia lúc ấy đuổi hắn là có chút tư tâm -- cảm thấy hắn đã là người thường, lại làm nhiều chuyện tổn hại lợi ích Tư gia như vậy, cũng không quá đáng -- bất quá khi đó đúng là biện pháp xử trí tốt nhất, vì thế nói muốn mang oán hận "công thành danh toại trở về trả thù" gì đó, thật đúng là không có khả năng. Đương nhiên, bởi vì có vị huynh trưởng tiền đồ vô hạn như Tư Hàn, Tư Lăng lúc ấy dù cho sa sút như vậy, Tư gia cũng không làm nhục Tư Lăng một chút nào, chỉ bảo hắn rời đi, thật đúng là quá nể tình. Nếu như vậy còn muốn đi oán trách Tư gia, Tư Lăng cảm thấy... bản thân hình như không có nhỏ mọn ích kỷ như vậy. Nếu như là Nguyệt Thiên Dạ, loại chuyện này nàng ngược lại làm được, cho rằng Tư gia đều cô phụ Tư Lăng.
Tư Hàn nhìn hắn trong chốc lát, thản nhiên gật đầu.
Tư Lăng dặn dò Tiểu Yêu Liên, Tiểu Khôi cùng Lâm Dương giữ nhà -- Phi Thiên thuyền, liền muốn cùng Tư Hàn rời đi, ai biết Trọng Thiên đột nhiên nhảy lại đây, gắt gao bám chặt Tư Lăng không buông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi cũng muốn đi?" Tư Lăng kinh ngạc hỏi, phát giác lông trên người nó đều toát ra một loại hương vị hưng phấn, sợi nào cũng dựng cả lên.
Trọng Thiên ngao một tiếng, gật đầu, ngồi xổm trên vai Tư Lăng.
Tư Lăng liếc mắt nhìn nó, nói: "Không cho quấy rối làm chuyện xấu, Tư gia là nơi đại ca trưởng thành, ngươi cũng phải suy tính cho rõ ràng." Tuy rằng không đến mức hiểu rõ Trọng Thiên đến nổi nó vểnh mông cũng biết nó muốn thả rắm gì, nhưng cảm xúc của nó hắn vẫn có thể cảm giác được.
Lông xù dựng thẳng của Trọng Thiên nhất thời xụ xuống, nó vẫn thật sự không dám chọc Tư Hàn... Xoay người, đưa mông với Tư Lăng, Trọng Thiên trực tiếp giả chết: không quấy rối, không bằng chết.
Tư Hàn vẫy tay áo, không gian xuất hiện một kẽ nứt, Tư Lăng vội đi theo phía sau Tư Hàn bước vào kẽ nứt không gian.
***************************
Một bên khác của kẽ nứt không gian là cổng trước của Tư gia ở Chiêu An Thành.
Đệ tử thủ vệ Tư gia phát hiện từ kẽ nứt không gian trước cửa đi ra hai người, đầu tiên là hoảng sợ, đợi khi thấy rõ khuôn mặt người đằng trước thì lập tức kích động nói không ra lời, nhanh chóng tiến lên quỳ lạy. Đệ tử thủ vệ tuy rằng chỉ là luyện khí kỳ, còn là người trẻ tuổi, nhưng bức họa Tư Hàn đặt trong tôn thất Tư gia, phàm khi đệ tử Tư gia đi qua đều nhìn thấy, tự nhiên nhận ra được vị thiên tài siêu cấp của Tư gia này.
Tư Hàn hờ hững lướt qua thủ vệ, mang theo Tư Lăng đi vào cổng Tư gia.
Một màn này cũng đồng dạng bị những gia tộc khác ở Chiêu An Thành nhìn thấy, trong lòng ẩn ẩn kinh sợ, rất nhanh lại sinh ra hâm mộ, lại so sánh với đệ tử nhà mình, các loại ao ước, ganh ghét oán hận thì không cần đề cập tới. Đặc biệt là Nguyệt gia, nhớ tới chuyện trăm năm trước Nguyệt Thiên Dạ phản bội, và bởi vì nàng mà làm hại Nguyệt gia thiếu chút nữa trở thành kẻ thù với Tư gia, trong lòng âm u vô cùng. Bồi dưỡng được một đệ tử ưu tú không dễ dàng, nhưng nếu đệ tử ưu tú này là cái tai họa, không chỉ không thể mang đến ưu việt cho gia tộc, ngược lại còn làm hại gia tộc, vậy thì đó lại là vấn đề khác.
Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ trăm năm gần đây thanh danh nổi trội tại Thương Vũ giới, Nguyệt gia cũng thường nghe các loại tin tức về nàng. Phần lớn là lại chọc môn phái nào, hoặc là bên người lại thêm nam tu ưu tú nào đó, rồi đã cùng ai kết thù hận, nhưng kỳ thật là không sinh ra chút tâm tư làm thân cùng nàng, còn phải lo lắng nàng sẽ mang đến tai nạn cho Nguyệt gia. May mắn Nguyệt Thiên Dạ cũng giống như đã quên mất Nguyệt gia, trăm năm qua chưa từng về Nguyệt gia một lần.
Về phần Tư Lăng cũng rất biết kéo thù hận kia, tuy rằng xuất thân từ Tư gia, nhưng nghe nói là đã bị trục xuất ra khỏi Tư gia, hơn nữa Tư gia còn có một Tư Hàn đang trấn, thật sự không có người dám đến Tư gia tìm phiền toái. Tu tiên giả tuy rằng có phương thức làm việc "khó chịu liền diệt cả nhà ngươi", nhưng Tư gia có Thiên Tông phái che chở, hơn nữa Tư Hàn đã bày một đại trận hộ tộc tại Tư gia, nếu có ai dám đến tìm phiền toái, cũng đủ để Tư gia chống được đến khi cứu viện tới.
Nghe nói Tư Hàn trở về, tộc trưởng Tư gia cùng những trưởng lão bế quan đều đi ra, bất quá khuôn mặt cao hứng tươi cười chỉ duy trì đến khi Tư Lăng lộ mặt.
Thứ xinh đẹp tuy rằng thực làm người ta thích, nhưng cũng đồng dạng có thể làm cho người ta xấu hổ.
Tư Lăng nhìn ra được tộc nhân Tư gia bối rối khi gặp mình, đặc biệt hắn bây giờ lại là tu sĩ cấp cao, người có tu vi cao nhất Tư gia giờ cũng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, thật đúng là đối phó không được. Trong lòng lại nhớ tới trước kia từng đem hắn trục xuất ra khỏi Tư gia thì không khỏi có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.
"Đại ca, đệ muốn đi xem nơi ở trước kia của huynh." Tư Lăng đột nhiên quay đầu nhìn về phía tộc trưởng, hỏi: " Viện của đại ca ta còn giữ nguyên chứ?"
Tư gia tộc trưởng vội gật đầu không ngừng, "Tất nhiên là vẫn giữ."
Tư Lăng giữ mặt than, quả nhiên là lãnh diễm cao quý -- dù cho hắn không oán hận Tư gia, nhưng loại mặt than này vẫn làm cho một ít tiểu bối Tư gia cho rằng hắn thực xem thường Tư gia, chỉ là khiếp sợ tu vi của hắn nên không dám hé răng, chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Tư Lăng vẫy tay áo một cái, phút chốc rời khỏi chỗ cũ, hướng về viện nở đầy Hoa Lê.
Sân nhỏ vẫn như trong mảnh vỡ ký ức, cả viện Hoa Lê như tuyết, từ xa nhìn lại, giống như trời đang hạ bông tuyết vậy. Đây là nơi cha mẹ ruột Tư Hàn từng ở, sau này hai người lần lượt qua đời, Tư Hàn liền sống một mình như thế. Liễu Hàn Nhi thích Hoa Lê, cho nên kỳ phu liền vì nàng trồng một vườn lê. Tư Hàn bởi vì mẫu thân mà giữ nguyên vườn lê lại, trong sân còn bày một cái Thường Xuân trận nên Hoa Lê có thể một năm nở bốn mùa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Lăng tùy tiện đi dạo ở trong sân, hoa lê bay múa đầy trời tựa như ảo mộng, lượn lờ ở bên cạnh hắn, tạo nên một loại mộng ảo xinh đẹp không chân thật, mê hoặc lòng người.
Đệ tử canh giữ viện nhìn đến ngây người, cho rằng tiên nhân hạ phàm. Trong nháy mắt kia, làm cho hắn cảm thấy thế giới không có thứ gì mỹ lệ hơn lúc này. Bất quá khi nhìn đến tiên nhân vô cùng mĩ lệ kia đột nhiên bị một con yêu thú trực tiếp đá bay dán lên trên cây lê, đệ tử canh giữ viện nhất thời vẻ mặt 囧, không khí gì cũng không còn.
Tư Lăng đứng phắc dậy, vung nắm đấm liền đánh qua, cùng Trọng Thiên cào cấu lẫn nhau, vừa đánh vừa chửi nói: "Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo!"
Trọng Thiên cũng không muốn chết, cho nên nó mới có thể ép Tư Lăng đi tìm chết.
Hai đứa đánh nhau đến Hoa Lê rơi đầy trời, thẳng đến khi Tư Hàn tới vẫn còn đang đánh thành một cục, không thể không tách ra.
Tư Lăng đen một con mắt, nửa bên mặt sưng lên, quả thực là không còn chút mỹ cảm. Bất quá Trọng Thiên cũng một chân có chút thọt, xem ra sau khi Tư Lăng Kết Anh thì sức chiến đấu tăng không chỉ một chút, còn có thể làm Trọng Thiên bị thương, khiến Tư Lăng đặc biệt có cảm giác thành tựu, dù lúc này mang một cái đầu heo vẫn cười vui vẻ.
Tư Lăng vừa dùng linh lực chữa trị đầu heo, vừa cáo trạng với Tư Hàn, "Đại ca, Trọng Thiên muốn đi cấm địa Tư gia, bất quá cấm địa có đại trận, Trọng Thiên vào không được." Cho nên tên này liền ép hắn xông vào cấm địa Tư gia.
Trọng Thiên cũng đang liếm cái chân bị Tư Lăng vặn thương, vừa nhìn Tư Hàn. Tiểu Lăng Tử quá vô dụng, chết cũng không chịu mang nó đi cấm địa, chỉ có thể dựa vào Tư Hàn.
Tư Lăng ở một thời cơ thỏa đáng đã kể rõ lai lịch của Trọng Thiên cho Tư Hàn, hai huynh đệ đều hiểu Trọng Thiên muốn đi cấm địa Tư gia xem ra là có mục đích khác. Tư Hàn nhìn Trọng Thiên trong chốc lát, liền nói: "Ta dẫn ngươi đi."
Tư Hàn bây giờ là tu sĩ Hóa Thần, là nhân vật đẳng cấp cao nhất Thương Vũ giới, hắn muốn vào cấm địa thì Tư gia cũng sẽ không phản đối, còn thực cung kính mở đại trận cho hắn đi vào. Về phần Tư Lăng, nếu đã bị trục xuất ra khỏi Tư gia, còn không phải huyết mạch Tư gia, da mặt không đủ dày nên không đi theo vào cấm địa, ngoan ngoãn ngồi ở trong sân đầy cây lê chờ bọn hắn trở về.
**************
Tư Hàn mang theo Trọng Thiên vào cấm địa Tư gia, ba ngày sau mới ra ngoài. Thời điểm đi ra, Tư Lăng không nhìn thấy Trọng Thiên, thẳng đến khi Tư Hàn vung tay áo, Tư Lăng đón được thứ vứt ra từ cổ tay áo, mới phát hiện thì ra đang ngủ say, được Tư Hàn chứa trong tay áo mang ra.
"Đại ca, Trọng Thiên làm sao vậy?"
Tư Hàn trầm mặc vài giây, nói: "Ăn quá no!"
Tư Lăng: = 口 =!
Tư Lăng lần này trở về tặng cho Tư gia một lượng vật tư tu luyện rất phong phú, trong đó còn có rất nhiều là thu hoạch từ không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên. Tư Lăng còn hữu tình tặng cho 1000 vò linh tửu, làm lúc tộc trưởng Tư gia nhận lễ vật nhìn gương mặt mê người của Tư Lăng, trong lúc nhất thời nói không ra lời, cũng vì khí độ lòng dạ của hắn mà cảm phục.
Tư Lăng: =__=! Luôn cảm thấy ánh mắt tộc trưởng nhìn hắn thật kỳ quái...
Rời đi Tư gia, bọn họ trở về Phi Thiên thuyền, Tư Lăng rất không khách khí đem Trọng Thiên ngủ say vứt xuống một phòng tu luyện, sau đó thả chung quanh nó một ít yêu đan Sát Thú, để nó đi hấp thu hồn lực trong yêu đan.
Không lâu, bọn họ đã tới Trấn Nam quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro