Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Đại ca trở về

Vụ Thỉ Dực

2024-11-06 06:00:02

Xuất hiện từ trong vòng xoáy không gian chính là một nam nhân mặc đạo bào màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất lạnh lẽo, tuy rằng chỉ là Kim đan sơ kỳ, lại làm cho ba tu sĩ Hóa Thần hơi cau mày; đặc biệt là khi trên tay hắn đang nắm một đóa hỏa liên (hoa sen lửa) màu trắng công kích Ma long. Loại thủ pháp và khí tức hỏa diễm này khiến bọn hắn lập tức rõ ràng người này là vật chứa Hỏa Linh trời sinh.

Cái gọi là vật chứa Hỏa Linh chính là loại tu sĩ có thể thôn phệ Dị Hỏa, dùng linh căn nuôi dưỡng Dị Hỏa, làm cho Dị Hỏa biến dị thêm một lần nữa. Người như thế trong ngàn tỉ người cũng khó xuất hiện một người, nếu như xuất hiện, tất nhiên là người có thiên tư ngất trời, tất cả Dị Hỏa đều trở thành vũ khí mạnh nhất của bọn hắn, thậm chí Dị Hỏa bị bọn hắn thôn phệ xong sẽ trải qua lần thứ hai biến dị, uy lực càng thêm hung mãnh ghê gớm. Phải biết Dị Hỏa chính là do thiên địa thai nghén mà sinh, cực kỳ hiếm có, uy lực vô cùng. Những tu sĩ muốn thôn phệ Dị Hỏa để sử dụng cho bản thân đều phải trải qua muôn vàn gian nguy cực khổ, thậm chí không cẩn thận một chút sẽ bị Dị Hỏa phản phệ, rơi vào kết cục thân thể tiêu tan, nguyên thần hủy diệt. Kẻ có thể thành công thôn phệ Dị Hỏa đã là hiếm thấy, nếu như có thể nuôi dưỡng Dị Hỏa khiến nó biến dị, đó chính là cơ duyên to lớn, người khác chỉ có thể ước ao nhưng tuyệt đối không làm được.

Mà tên tu sĩ đột nhiên xuất hiện này lại là loại trời sinh mang theo Dị Hỏa, ngọn lửa kia trải qua hắn không ngừng tu luyện đã biến dị, chả trách ma long này không thể làm gì với hắn.

Ba người quan sát xong, tuy rằng khiếp sợ thiên tư và cơ duyên của hắn, nhưng lúc này lại không muốn ra tay. Ngoại trừ bởi vì lúc này đang là thời khắc mấu chốt để đóng kín vòng xoáy không gian, bọn hắn không rảnh ra tay; còn vì bọn hắn cũng muốn nhìn xem chàng thanh niên này có thể làm tới trình độ nào.

Đại ca?!

Lúc Tư Lăng nhìn thấy rõ người xuất hiện từ trong vòng xoáy không gian, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, nhưng lúc này vẫn phải nhịn xuống. Tư Hàn đang đối phó với Ma long, phía sau còn dẫn theo rất nhiều ma thú, "lai giả bất thiện"[1], hắn không nên mở miệng làm huynh ấy phân tâm.

[1]Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.

Bất quá, khi cặp mắt lạnh lẽo kia nhìn đến, Tư Lăng biết đại ca nhìn thấy mình, lập tức nhếch môi cười ngốc nghếch với huynh ấy, lấy đó biểu đạt rằng mình nhìn thấy đại ca rất kích động cao hứng.

Liếc nhìn ba người đang bận đóng kín vòng xoáy không gian kia, Tư Lăng quyết đoán lui vào Phi Thiên Thuyền, sau đó khống chế Phi Thiên Thuyền bay hướng về chỗ Tư Hàn.

Tư Hàn dẫn ma long bay ra xa, hắn hiện tại chỉ là Kim Đan kỳ, đối phó ma long vẫn có chút miễn cưỡng, bèn mang theo nó bắt đầu lượn vòng vòng ở trên mặt biển Sát Hải. Lúc này, Tư Lăng dẫn Phi Thiên Thuyền chậm rãi tiếp cận, Tư Hàn liếc nhìn, không để ý đến, thỉnh thoảng nắm một đóa hỏa Bạch Liên công kích con mắt Ma long, muốn làm mù hai mắt của nó.

Mãi đến lúc cảm giác được vòng xoáy không gian sắp đóng kín, ba tên tu sĩ Hóa Thần nọ đều sẽ rảnh tay để xử lý nơi này, Tư Lăng khống chế Phi Thiên Thuyền tới gần, hô lớn: "Đại ca, lên."

Tư Hàn không tiết kiệm linh lực nữa, phóng một con hỏa xà thật dài bức lui Ma long rồi bay lên Phi Thiên Thuyền, Tư Lăng lập tức khống chế Phi Thiên Thuyền chạy đi. Ma long coi Tư Hàn là kẻ địch không chết không buông, sao có thể cho phép hắn chạy trốn, bèn lập tức đuổi theo. Phi Thiên Thuyền tốc độ rất nhanh, thế nhưng lại có thể duy trì khoảng cách nhất định với Ma long, chỉ là bị đuổi theo như thế cũng rất khó chịu, Tư Lăng bèn vỗ tấm Ẩn Thân phù lên Phi Thiên Thuyền.

Sau khi Ẩn thân thì Phi Thiên Thuyền hoàn toàn mất tung mất tích, hơn nữa nó vốn có thể ngăn cách được thần thức, khiến Ma long bỗng chốc không cảm giác được khí tức của kẻ địch, bắt đầu gầm lên giận dữ, phun ra từng ngụm từng ngụm lửa màu đen tấn công chung quanh, giết chết vô số yêu thú không kịp trốn trong Sát Hải.

Thần thức Tư Hàn vẫn quan tâm động tĩnh ở Sát Hải, lúc phát hiện tốc độ của Phi Thiên Thuyền, không khỏi sửng sốt một chút, không nghĩ tới nó trông chỉ như một Bảo khí phi hành thượng phẩm, tốc độ phi hành lại vượt hơn hẳn cấp bậc của bản thân nó, hơn nữa lại có thể cách trở thần thức tra xét, hẳn là có quan hệ với những phù văn trên thân Phi Thiên Thuyền rồi. Tư Hàn cũng nhìn ra chỗ huyền ảo của loại phù văn này, nếu để người của Đan Phù Tông phát hiện. . .

Tư Hàn nhíu mày, vừa nãy trong những tu sĩ Hóa Thần liên thủ phong ấn vòng xoáy không gian có một người là Đan Phù Tông. Ông ta vừa nãy không ra tay có lẽ là cảm thấy Tư Lăng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, căn bản không đáng để quan tâm, nào lại nghĩ Tư Lăng sẽ gan to như vậy, dám ở dưới mí mắt tu sĩ Hóa Thần mà chạy trốn. Một người bình thường sẽ cảm thấy, một tu sĩ Trúc Cơ chạy sao thoát được tu sĩ Hóa Thần, mà tu sĩ Trúc Cơ cũng chẳng có can đảm mà chạy trốn dưới mí mắt tu sĩ Hóa Thần.

Chỉ trong một nháy mắt, Tư Hàn nghĩ đến rất nhiều thứ, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng người đệ đệ bởi vì hồn lực kiệt quệ mà có chút hư thoát[2]. Sau khi phát hiện ánh mắt của mình, hắn lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, thực sự là. . . hơn mười năm không thấy, vẫn là đứa bé không chịu lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


[2] Hư thoát (虚脱): hạ đường huyết do mất máu, mất nước, ở đây là do mất quá nhiều hồn lực.

"Đại ca, mười năm này huynh đi đâu vậy? Không phải thật sự đi tới Ma giới đó chứ? Có bị thương không? Ma giới là nơi như thế nào? Làm thế nào huynh ra khỏi đó được vậy? Con Ma long kia sao lại cùng ra với huynh? Đại ca, huynh cướp đồ gì của nó sao? Đại ca, huynh giờ đã là tu sĩ Kim Đan, thực sự là tốt quá rồi, đệ có phải nên gọi huynh là Chân nhân? Lúc huynh biến mất ở Bí cảnh, đệ thực sự là lo muốn chết, may là huynh bình an vô sự. . ."

Dưới sự hưng phấn, Tư Lăng bắt đầu lải nhải hỏi liên tục, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, căn bản không có logic.

Hai mắt lạnh lẽo của Tư Hàn thu lại mấy phần băng giá, mặc dù vẫn có vẻ lạnh như băng, nhưng so với người bên ngoài thì vẫn coi là ôn hòa.

"Ta không có chuyện gì, vẫn ở Ma giới, sào huyệt của Ma long là đường hầm không gian, không cần phải lo lắng." Tư Hàn nói như thế.

". . . Đại ca, huynh có thể nói dài hơn chút không?" Tư Lăng yếu ớt nói, trong lòng uể oải thất vọng. Đại ca, huynh cũng không phải kiểu người trầm mặc ít lời mà, nhiều thêm vài lời cũng không chết đâu.

Tư Hàn yên lặng nhìn hắn, nhìn đến lúc Tư Lăng sởn tóc gáy sắp muốn quỳ xuống thì hắn mới quăng cho Tư Lăng một cái túi trữ vật, không nói một câu liền nhắm mắt lại đả tọa khôi phục linh lực. Từ sau khi tìm được đường hầm không gian dẫn về nhân giới ở trong sào huyệt Ma long, hắn liền cùng Ma long triền đấu mấy trận, thậm chí lúc thoát ra cũng mang theo cả Ma long ra ngoài, lúc đó gặp mấy lần nguy hiểm, khiến hắn tiêu hao không ít tinh thần, hầu như đã tiêu hao hết linh lực trong thân thể.

Tư Lăng thấy hắn đả tọa, rất thức thời im lặng không quấy rầy hắn. Lại nhìn túi trữ vật trong lòng, đại ca sao lại vứt cho hắn, sẽ không phải là lễ vật cho hắn đó chứ? Nghĩ như vậy, Tư Lăng lập tức cảm động, quả nhiên đệ đệ có ca ca chính là một khối bảo vật mà!

Tư Lăng không vội vàng kiểm tra đồ vật trong túi trữ vật, mà đặt nó sang một bên, sau khi để Phi Thiên Thuyền tự ý phi hành thì bèn đi sang phòng riêng của Trọng Thiên trên Phi Thiên Thuyền để thăm hỏi Trọng Thiên bị thương.

Trọng Thiên lần này bị thương vô cùng nghiêm trọng, sau khi được Tư Lăng cứu lên Phi Thiên Thuyền, thân thể khổng lồ liền tự động thu nhỏ lại đến thể tích của con mèo trưởng thành, trên bộ lông đen tuyền đều là vết thương, còn có từng khối từng khối máu đông đặc, trông vừa bẩn lại vừa xấu xí. Bất quá xét thấy hành vi "Dũng cảm" giết chết Sát Ma cứu vớt đại lục Thương Vũ của nó, Tư Lăng quyết định phát cho nó tấm thẻ người tốt, hiếm được một lần cam tâm tình nguyện đưa nó vào phòng để dưỡng thương. Hơn nữa Tư Lăng cảm thấy, lần này nó không trực tiếp chạy đến trong đan điền của mình ngủ say, xem ra tình huống cũng không nghiêm trọng đến như thế.

Đi vào trong phòng, Tư Lăng liền nhìn thấy trên cái giường duy nhất trong phòng phủ kín yêu đan Sát Thú, từng viên yêu đan to bằng nắm tay như những viên trân châu đen, sáng láng trơn bóng, nhìn rất đẹp mắt. Mà nằm sấp trên đống yêu đan kia là một cục đen thui, lúc đầu Tư Lăng nhìn sơ qua, suýt chút nữa không nhận rõ cái cục màu đen kia là than đá hay là con yêu thú.

Tư Lăng hắc tuyến, trực tiếp nằm trên một đống yêu đan là tính làm chuyện gì đây? Nó hình như không thể hấp thu hồn lực trong yêu đan mà?

Cách không xa trước giường, Tiểu Hồng muội muội đang ngồi đó ôm linh quả gặm, thấy Tư Lăng đi vào, mừng rỡ hỏi: "Tư công tử, đại ca huynh đâu?"

"Ở bên ngoài đả tọa kìa." Tư Lăng tập trung dùng thần thức kiểm tra tình trạng của Trọng Thiên, hỏi: "Chủ nhân ngươi thế nào rồi?"

"Không biết." Tiểu Yêu Liên lắc đầu, "Chủ nhân bị thương rất nặng, hẳn là sẽ ngủ rất lâu. Nếu không thì để chủ nhân vào trong thân thể của huynh dưỡng thương đi? Ối. . ." Bị ngón tay bắn bay, Tiểu Yêu Liên rõ ràng đây là điều cấm kỵ của Tư Lăng, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà ôm trán rưng rưng, cũng không dám tìm phúc lợi cho chủ nhân nữa.

Tư Lăng mặt không biểu cảm, trong lòng co giật. Cái gì gọi là ''vào trong thân thể của hắn dưỡng thương''? Bộ thật sự coi đan điền của hắn là trại an dưỡng hả?!

Tư Lăng dùng thần thức cẩn thận kiểm tra thân thể Trọng Thiên, ngoại trừ bị thương ngoài da, trong thân thể nhiều chỗ gân mạch bị dứt, chỉ có thể từ từ khơi thông gân mạch gãy vỡ, sau đó mới có thể để nó tự chữa thương. Tất nhiên, nếu hắn dùng hồn lực khơi thông gân mạch bế tắc của nó, ngược lại có thể giúp nó nhanh khỏe hơn một chút, chỉ tiếc hồn lực trong thân thể hắn giờ đã khô cạn, chỉ có thể đả tọa khôi phục mới có thể giúp nó một tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Lăng thu hồi thần thức, đứng dậy chắp tay sau lưng, chậm rãi không một chút lo lắng.

Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, sáp tới hỏi: "Tư công tử, tiếp theo chúng ta phải đi đâu?" Gặm linh quả suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nếu là cùng đi với đại ca, Tiểu Hồng có cần phải trốn nữa không? Không trốn có được không?" Tư đại ca mạnh như vậy, Tiểu Yêu Liên không dám chắc nếu ngày ngày gặp mặt, mình sẽ không bị đối phương phát hiện.

Tư Lăng sững sờ, sau đó kéo Tiểu Yêu Liên qua, dùng ngón tay đâm đâm thân thể mềm mại dẻo dẻo của nó, nói rằng: "Ngươi không sợ đại ca ta nuốt ngươi để lên cấp sao?"

Tiểu Hồng run lên mấy lần, cẩn thận mà nói: "Tư đại ca nhìn có vẻ là người tốt. . . Hẳn là sẽ không làm như vậy chứ?" Trong thanh âm cũng có mấy phần yếu ớt.

Nó đi theo bên người Tư Lăng mười mấy năm, Tư Lăng biết rõ tác dụng của nó nhưng vẫn dung túng nó, chưa từng nghĩ tới muốn thôn phệ nó để nâng cao tu vi, cho nên thỉnh thoảng khiến nó khó tránh khỏi nghĩ rằng nhân tu vẫn có người không tim không phổi như Tư Lăng vậy. Nhưng bây giờ nghe Tư Lăng nói như thế, nó đột nhiên nhớ lại bản thân mình chính là dị bảo thế gian hiếm thấy, nuốt một cái liền có thể tăng tu vi lên mấy cấp, ai sẽ ngu ngốc như Tư Lăng mà nuôi dưỡng nó? Đặc biệt nuôi dưỡng nó ngoại trừ ăn ra thì căn bản không thể hỗ trợ được cái gì. Quả nhiên, chỉ có ngốc mới làm!

Tư Lăng không biết bản thân ở trong lòng Tiểu Yêu Liên đã bị dán cái mác "Kẻ ngu si", đối với câu hỏi của nó thì chỉ trả cho cái đáp án thật thật giả giả: "Ai mà biết được, ngươi không nên xem thường cái thứ 'lòng người' này." Hiếm được một lần sâu sắc văn vẻ.

*******

Tư Hàn đả tọa mất nửa tháng.

Vẫn luôn nơm nớp lo sợ đề phòng hắn, Tiểu Yêu Liên thấy hắn mãi không mở mắt ra, từ trạng thái phòng bị đến cuối cùng thì biến thành đi theo Tư Lăng ra ra vào vào, chậm rãi thả lỏng, thần kinh thô to đến nổi coi nhẹ hậu quả nếu mình bị Tư Hàn phát hiện. Chỉ có thể nói, cô Yêu Liên này quá mức vô dụng, bị Tư Lăng nuôi dưỡng quá tốt rồi, căn bản không có cảm giác nguy hiểm gì cả, thậm chí còn vui tươi hớn hở mà ôm viên linh quả ngồi trên trường kỷ lớn gặm gặm.

Cho nên khi Tư Hàn mở mắt ra, liền nhìn thấy trên trường kỷ cách đó không xa có một người tí hon màu đỏ to bằng nắm tay, ôm một viên linh quả màu xanh gặm đến không còn biết trời trăng mây đất gì. Xanh xanh đỏ đỏ, hết sức bắt mắt. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, cái khối không biết là thứ gì kia còn đần độn mà dùng âm thanh non nớt mềm mại kêu lên: "Tư công tử, đại ca huynh tỉnh rồi."

Tư Hàn mặt không hề biểu cảm.

Ở trong phòng đang nấu nướng, Tư Lăng sau khi nghe xong, trên tay còn bưng một mâm thịt nướng liền cao hứng chạy ra, nhìn thấy Tư Hàn đã mở mắt, hân hoan mừng rở hỏi: "Đại ca huynh tỉnh rồi? Có muốn ăn thịt nướng không?"

Hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác lo lắng nào, Tiểu Yêu Liên chen miệng nói: "Tư công tử, chủ nhân cũng sắp tỉnh rồi, huynh phải chuẩn bị thịt nướng thật ngon cho chủ nhân nha ~~ "

Tư Lăng ''chậc'' một tiếng, không để ý tới nó, hắn cho rằng hiện tại đại ca mới là quan trọng nhất.

"Đây là cái gì?"

Mãi đến tận khi giọng nói lành lạnh đặc thù của Tư Hàn vang lên, hai cái đứa ngốc nghếch lại quá mức tùy tiện kia lúc này mới phát hiện sự tình rất nghiêm trọng, nhất thời há hốc mồm. Linh quả của Tiểu Yêu Liên cũng rơi xuống trên mặt đất, lăn lăn lăn lăn tới trước mặt Tư Hàn. Nhìn ở trong mắt Tư Hàn, dáng vẻ của hai đứa muốn ngốc bao nhiêu thì ngốc bấy nhiêu, ngốc đến nổi khiến hắn bắt đầu nghi ngờ đệ đệ rốt cuộc làm thế nào có thể bình an tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Số ký tự: 0