Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Tiên khí
Vụ Thỉ Dực
2024-11-06 06:00:02
Tuy rằng Băng Phách Thạch bởi vì Tư Lăng gia nhập mà nâng lên cái giá trên
trời, bất quá kế tiếp vẫn còn có rất nhiều thứ tốt, cho nên mọi người
rất nhanh liền dời tầm mắt.
Băng Phách Thạch đã đến tay, tâm tình Tư Lăng khoan khoái, nên cũng không tiếp tục quan tâm mấy đồ vật tiếp theo. Tính toán linh thạch trên người, mấy ngày qua mua này mua nọ, cũng đã xài mất một nửa, còn có một nửa đặt trên người, hắn suy nghĩ một chút, đợi đến thành thị kế thì còn phải đi mua một ít tài liệu luyện khí cao cấp, cho nên đấu giá kế tiếp hắn không định ra tay.
Tư Lăng làm như vậy cũng có nguyên nhân. Mọi người ở đây ngoại trừ số rất ít, còn lại đều là xuất phát từ gia tộc hay môn phái ở đại lục Trung Ương, vật phẩm ở buổi đấu giá Chợ đen đều đã được định sẵn, lúc trước nếu không phải Tư Lăng đột ngột ra tay, Băng Phách Thạch đã sớm rơi vào tay thiếu chủ Thu gia, làm sao có thể để cái tên tu sĩ vô danh lấy đi. Thu Mộ Quy nhìn có vẻ không phản ứng, nhưng Thu gia chắc chắc sẽ giúp thiếu chủ của bọn họ xử lý kẻ dám đoạt đồ ăn trước miệng hổ kia. Tư Lăng rõ ràng điểm ấy nên mới quyết định thu lại một tí, làm người đừng quá kiêu ngạo, sẽ không giành với bọn họ nữa.
Tuy rằng Tư Lăng không định tranh đua nữa, nhưng 20 triệu linh thạch lúc trước cũng đủ khiến người ta chấn động, cho nên ở những lần đấu giá kế tiếp, mỗi lần gọi giá thì người ở đây đều sẽ không tự chủ được mà âm thầm hướng về phía Tư Lăng. Thấy mặt hắn không biểu cảm mà theo dõi, không có phản ứng gì, thì trong lòng cực kỳ thất vọng. Đến cả người bán đấu giá Chợ đen cũng rất chán nản, khao khát Tư Lăng lại phô trương giàu có một phen, lại thúc đẩy giá trên trời thêm lần nữa. Mà đệ tử những đại môn phái đang đấu giá đồ vật mình coi trọng, cũng cực kỳ phòng bị cái tên giàu nứt đố đổ vách kia lại tới quấy rối, cho nên trong lúc nhất thời tâm tình mọi người đều rất hồi hộp.
Nhưng mà, ai biết tên đó lại không ra tay nữa, làm hại tâm tình của bọn họ cứ lên lên xuống xuống, thực sự là hận không thể cắn hắn một cái. Gương mặt này cũng quá yêu nghiệt, cắn một cái cũng rất tốt nha. Đến khi qua liên tục mấy lần thì phát hiện cái tên giàu nứt đố đổ vách nào đó dường như không định ra tay nữa, không khỏi sôi nổi suy đoán, lẽ nào linh thạch rốt cục xài hết rồi?
Mặc kệ mọi người suy đoán như thế nào, Tư Lăng vẫn bất động, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn với Trọng Thiên một chút, trước khi Trọng Thiên xù lông thì nhanh chóng vuốt lông, làm đám Hắc Kỳ nhìn thấy thì khóe miệng co giật. Họ rất muốn nói, tiếp tục chơi như thế sẽ làm hư yêu sủng.
Chờ đợi thật lâu, rốt cục đến vật phẩm then chốt cuối cùng của Buổi đấu giá. Chỉ thấy trên sân khấu, nữ tu cẩn thận nâng khay tới, trên khay dùng một tấm Hắc Vân Bố có thể ngăn cách thần thức che kín, vì thế mọi người căn bản không biết bên trong là món đồ gì. Chợ Đen vì để hấp dẫn mọi người cho nên lúc phát thiếp mời không viết tên mười vật phẩm cuối cùng vào danh sách, tự nhiên mọi người cũng không biết vật phẩm then chốt lần này là cái gì.
Mọi người ở đây đều rướn cổ, mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm đồ vật trên khay, người bán đấu giá rốt cục vén một góc tấm vải đen ra, lập tức một loại uy áp mênh mông tràn ra khắp sàn bán đấu giá, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng người ở chỗ này ai cũng khiếp sợ.
Đây là Tiên khí!
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, vì sao Tiên khí Thượng giới lại rơi xuống hạ giới?
Trong lúc nhất thời, sàn bán đấu giá lộ ra một loại yên tĩnh quái dị. Bọn hắn tuy rằng nghe được phong thanh rằng chủ nhân Chợ đen có một cái Tiên khí, nhưng không ngờ lại là thật sự, hơn nữa Chợ đen còn cam lòng lấy ra đấu giá.
Trong lòng Tư Lăng cũng khiếp sợ, thấy hai mắt Trọng Thiên sáng quắc nhìn chằm chằm Tiên khí bị Hắc Vân Bố che lại, lập tức da đầu tê dại. Hắn chỉ lo nó hứng thú rồi sau đó ép buộc mình đi tham dự đấu giá. Thứ này vô cùng phiền phức, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho nên kết quả tốt nhất là do năm Đại gia tộc hoặc là Tứ đại môn phái lấy được, những người khác căn bản là không thể bảo vệ nó. Dù có hấp dẫn cỡ nào mà không có mệnh sử dụng thì cũng uổng công.
Không chỉ Tư Lăng nhìn rõ, người ở đây cũng hiểu được. Chợ đen sở dĩ lấy ra đấu giá, cũng là muốn đem củ khoai lang bỏng tay này ném ra ngoài cho Tứ đại môn phái và năm gia tộc lớn kia tiếp nhận, tránh gây họa cho Chợ Đen. Thế lực Chợ đen mặc dù không tệ, nhưng so với lịch sử lâu đời của tứ môn ngũ gia kia thì hoàn toàn không đủ để bảo vệ Tiên khí.
Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, trận đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu. Mọi người ra tay đều rất cẩn thận, bất quá giá tiền vẫn kéo lên cực kỳ nhanh chóng.
Tư Lăng kìm Trọng Thiên ở trên đầu gối, mặt ngoài nhìn như bức tranh tình cảm ấm áp chủ nhân vuốt lông cho sủng vật, trên thực tế là Tư Lăng nỗ lực trấn áp Trọng Thiên, đồng thời truyền âm cho Tiểu Hồng, bảo nó thông báo cho chủ nhân của nó, nếu dám sinh sự ở đây, sau này đừng mong theo hắn ăn thịt nữa.
Trọng Thiên chìm đắm trong trận rối rắm chần chừ giữa Tiên khí và ăn thịt một hồi lâu, sau đó thỏa hiệp về phía ăn thịt. Có thể là vì lựa chọn này quá đau lòng, Trọng Thiên mệt mỏi mà nằm nhoài trong lồng ngực Tư Lăng, hoàn toàn không nhấc lên được chút sức lực nào.
. . . Thực sự là kẻ tham ăn không chí khí!
Tuy rằng khinh bỉ Trọng Thiên không chí khí, nhưng trong lòng Tư Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vuốt lông cho nó xong, lúc này mới có tâm tình hỏi rõ Tiểu Hồng vì sao Trọng Thiên lại cảm thấy hứng thú với Tiên khí.
"Trong Tiên khí[1] có tiên khí[2], đối chủ nhân mà nói, là vật đại bổ." Tiểu Yêu Liên đơn giản trực tiếp nói.
Khí ở [1] là công cụ, cơ quan. Khí ở [2] là chất khí, thể khí.
Tư Lăng: ". . ." Quả nhiên lại là đồ bổ sao? Kỳ thực vẫn là có liên quan với "Ăn" sao?
Cuối cùng Tiên khí bị Xích Dương Tông trong tứ đại môn phái lấy đi. Nhìn vị trí ghế lố của Xích Dương Tông, mọi người hai mắt sáng quắc, không biết trong bụng có ý định gì. Cũng bởi vì Tiên khí lên sân khấu, ánh mắt của mọi người rốt cục từ trên người Tư Lăng chuyển tới trên Tiên khí. Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, tu sĩ Xích Dương Tông rời đi đầu tiên. Mọi người nhìn chằm chằm phương hướng tu sĩ Xích Dương Tông ly khai, ánh mắt lấp loé không yên.
Lúc tu sĩ Xích Dương Tông chân trước mới rời khỏi Tàng Ngọc Thành, nghe nói phía sau đã có các đạo nhân mã âm thầm bắt kịp. Một tháng sau liền truyền ra tin tức, Tiên khí được Xích Dương Tông đấu thắng ở Chợ Đen giữa đường bị người ta cướp mất. Trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu, tuy rằng không biết là Xích Dương Tông là vì dời đi ánh mắt của mọi người trên đại lục Thương Vũ nên mới tự biên tự diễn ra tiết mục này; hay vẫn là Tiên khí thật sự bị người ta cướp đi, bởi vì không ai có thể chứng thực, hơn nữa địa vị Xích Dương Tông đặt ở đó, cũng không có ai dám đến cửa chấp vấn, cuối cùng chuyện Tiên khí không giải quyết được gì.
Đương nhiên, những chuyện này hiện tại không có quan hệ gì với Tư Lăng.
Sau khi ly khai buổi đấu giá, Tư Lăng cảm giác được có mấy nhóm người đang giám sát bọn hắn, cùng Tư Hàn liếc mắt nhìn nhau, họ đồng thời làm như không có chuyện gì mà cáo biệt ba người Hắc Kỳ.
Sau khi tách khỏi bọn Hắc Kỳ, hai người Tư Lăng cũng không vội vã rời đi, mà trái lại vào trong thành tìm khách sạn ở lại.
Tư Lăng ngồi khoanh chân trên ghế dài, thấy ở giữa bàn nhỏ đặt bộ trà cụ, gõ gõ hai lần, rồi gọi Tiểu Yêu Liên đang ôm hai hạt Hỏa Diễm Thụ lại: "Tiểu Hồng muội muội, chỗ ngươi có lá trà ngon không? Lấy chút ra pha trà đi."
Vốn chỉ là tùy tiện hỏi chơi, ai biết Tiểu Yêu Liên lại thật sự lấy ra một hủ trà xuân[3] ra, lá trà đều là những búp lá non mềm nhất, xanh xanh biếc biếc. Linh khí lượn lờ phía trên nhiều hơn rất nhiều so với cái loại mấy khối linh thạch một lạng mình uống trước đây, quả thực là xa xỉ phẩm.
*[3]Trà xuân 春茶: Trà làm từ đọt chè non nhú đầu tiên sau mùa đông.
Tư Lăng lấy một nhúm nhỏ ra đun, sau khi lượt bỏ một lần thì lại nhỏ vào trong ấm trà một giọt linh dịch. Lúc đó, một mùi thơm ngát nức mũi tỏa ra, khiến người ta ngây ngất mê say.
Pha trà xong, Tư Lăng rót ra bốn ly trà, tươi cười như hoa mà nói: "Đại ca, mời uống trà."
Tư Hàn hơi cong môi, phủ tay áo nhận lấy ly trà, nhẹ ngửi một hơi, nhắm hai mắt cảm nhận dư vị, lại mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một vệt tinh quang, rồi mới từ từ thưởng thức. Tư Lăng cũng tự mình nâng ly trà lên từ từ nhấm nháp. Tiểu Yêu Liên và Trọng Thiên cũng có phần, chỉ là Trọng Thiên chỉ uống một hớp thì không có hứng thú. Tiểu Yêu Liên nâng cái ly trà to gần bằng đầu nó, rất thục nữ mà uống; chỉ tiếc ly trà với nó mà nói là quá lớn, bất kể thục nữ cỡ nào cũng đều lộ ra ý khôi hài, làm Tư Lăng buồn cười không chịu được.
Sau một ly trà, Tư Lăng cùng Tư Hàn đều có chút dư vị, không khỏi hỏi: "Tiểu Hồng muội muội, trà này tên gọi là gì, ngươi mua ở đâu vậy?"
Thấy hai người yêu thích trà này, Tiểu Yêu Liên vô cùng phấn khởi, nó ngẫng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt mà nói: "Trà này gọi Xuân Sơn Xuân Vũ, Tiểu Hồng tự mình trồng, tự mình hái. Trong không gian có cả một gốc cây luôn, nếu đại ca thích thì vẫn còn nhiều." Nói xong, lại cầm một hủ trà ra. Theo Tư Lăng chạy từ Tây Cảnh đến Nam Hải, đi qua rất nhiều địa phương, trong đó cũng phát hiện rất nhiều thứ tốt, Tiểu Yêu Liên đều thu lại trồng trong không gian của mình.
Tư Lăng bĩu môi, hóa ra là tên nhóc này muốn lấy lòng đại ca hắn nên mới trồng, thật sự là khiến người ta tức giận.
"Đại ca, Xích Dương Tông có được Tiên khí, có thể nói là đã ôm phiền phức vào người, huynh thấy bọn họ có thể giữ được Tiên khí không?" Tư Lăng vừa nhâm nhi ly trà vừa trò chuyện về buổi đấu giá.
Tư Hàn hờ hững nói: "Nếu bọn họ tự nguyện ôm lấy cái phiền phức này, hẳn là đã có giao dịch với Chợ đen, cứ xem đi, cùng lắm là nửa tháng, Tiên khí nhất định sẽ mất tích."
"Ơ, tại sao?" Tư Lăng có chút ngốc.
Tư Hàn liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, bất quá cũng không ghét bỏ đệ đệ ngốc nhà mình, giải thích: "Xích Dương Tông mặc dù là một trong tứ đại môn phái, nhưng quan hệ với ba đại môn phái khác cũng không phải chặt chẽ như vậy, còn có năm gia tộc lớn luôn trừng trừng theo dõi tứ đại môn phái, nếu Xích Dương Tông muốn bảo vệ mình, vậy thì cần phải tìm đồng minh. Thế lực Chợ đen tuy rằng không bằng Tứ môn Ngũ gia, nhưng ở đại lục Trung Ương cũng không dễ khinh thường. Xích Dương Tông ngày hôm nay hỗ trợ Chợ Đen một lần, coi như tạo quan hệ với Chợ Đen, tương lai đều có lợi cho bọn họ. Bất quá Tiên khí này quá trêu người, Xích Dương Tông tất nhiên không muốn trở thành bia ngắm, cho nên nhất định phải để Tiên khí này mất tích, khiến ánh mắt của mọi người không chú ý tới bọn hắn nữa."
Tư Hàn tuy rằng một lòng tu luyện không quan tâm tục sự, nhưng ở trong môn phái, dù hắn không quan tâm, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được đôi câu vài lời. Sư phụ cũng thường giảng giải về sự tình của các môn các phái ở trong đại lục Thương Vũ cho hắn nghe, so với cái đứa ấm a ấm ớ như Tư Lăng thì vẫn khá có hiểu biết.
Vừa uống trà vừa trò chuyện, hai người vô cùng thoải mái. Đặc biệt nghe giọng nói lành lạnh trầm thấp của đại ca giảng giải về các đại môn phái trên đại lục Thương Vũ, màng tai hắn thật sắp mềm nhũn rồi -- đại ca xưa nay chưa từng nói nhiều lời như vậy, thực sự là có lời rồi có được hay không!
Huynh đệ Tư gia ở trong khách sạn thản nhiên thưởng thức trà, sảng khoái cực kỳ; còn mấy người theo dõi ở bên ngoài thì trong lòng khá là rầu rỉ, nhưng lại không dám rời khỏi dù chỉ một chút, để tránh người ta lại biến mất ở dưới mí mắt mình.
Theo dõi suốt nửa tháng, người trong khách sạn vẫn không có động tĩnh, cũng không hề rời đi, những tu sĩ theo dõi kia cũng sắp phát điên, trực giác không đúng. Khi bọn họ rốt cục không nhịn được nữa mà đi tra xét thì lại phát hiện đối tượng giám thị đã rời khỏi khách sạn từ lúc nào; hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động, hoàn toàn không có dấu vết gì để tìm kiếm.
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể rối rít trở lại bẩm báo với các vị chủ nhân.
****************
Nguyên Phong nghe được đệ tử môn hạ báo cáo, trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía cháu gái, cười nói: "Phiên Nhiên, lần này yên tâm đi, xem ra hai huynh đệ này cũng có chút bản lĩnh."
Hứa Phiên Nhiên nheo mắt lại, cười đến cực kỳ vui vẻ, ôm cánh tay Nguyên Phong làm nũng nói: "Đa tạ Nguyên thúc sư hỗ trợ."
Nguyên Phong dung túng mà mỉm cười, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Hứa Phiên Nhiên, trong lòng thở dài, cô bé con cũng bắt đầu yêu đương rồi. Tuy rằng lo lắng, nhưng may là huynh đệ này hành tung lơ lửng không cố định, muốn gặp mặt cũng khó, hẳn là không cần quá lo âu.
Kỷ Trường Ca nhìn hai người thân thiết với nhau, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhã lễ độ, trong lòng lại cân nhắc về huynh đệ Tư gia.
***************
Thu Mộ Quy nghe đệ tử gia tộc báo lại, lông mày nhíu chặt, hỏi: "Ngươi không chú ý người ra vào khách sạn sao?"
"Thiếu chủ, khách sạn này làm ăn vô cùng tốt, mỗi ngày lượng người ra vào không có một trăm thì cũng được tám mươi, tới tới đi đi, coi như mỗi người đều nhìn chằm chằm thì cũng có thể sẽ có người nhân cơ hội trộn lẫn trong đó mà ly khai. Thuộc hạ suy đoán, hẳn là bọn họ có pháp bảo thay đổi dung mạo gì đó, nên mới có thể che dấu tai mắt người khác, lặng yên không một tiếng động mà bỏ đi."
Thu Mộ Quy cũng đồng ý với điều này. Sở dĩ bảo người nhìn chằm chằm huynh đệ Tư gia, một trong đó là do không muốn từ bỏ khối Băng Phách Thạch kia, thứ hai là dung nhan người đệ đệ Tư Lăng này quá mức xuất sắc, thiếu chủ Thu gia như hắn gần trăm năm qua sắc đẹp gì mà chưa từng gặp qua, vậy mà cũng cảm thấy khuôn mặt Tư Lăng đúng là mỹ lệ hiếm thấy, trong lòng cũng có mấy phần tâm tư.
Đương nhiên, còn có vị ca ca kia cũng cực kỳ xuất sắc, nhìn cốt linh chưa tới bốn mươi mà đã là Kim Đan hậu kỳ, đó đã thuộc về loại người thiên tư trác tuyệt. Hắn kỳ thực muốn mời hắn làm khách khanh[4] trưởng lão của Thu gia, coi như tăng thêm một phần trợ lực cho Thu gia.
[4]Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc. Ở đây hẳn là ý chỉ người giữ chức vụ ở trong môn phái nhưng không phải người của môn phái mà là được mời về.
Đang lúc suy tư, liền thấy thần sắc thuộc hạ có chút ngập ngừng, trong lòng khẽ động, nói: "Có cái gì thì cứ nói."
"Thiếu chủ, người đệ đệ trong huynh đệ này ta đã gặp trước đây." Thấy hắn kinh ngạc, lại nói tiếp: "Hơn mười năm trước, người trong bức họa mà Hồng Khô Lâu treo thưởng chính là Tư Lăng."
Sau khi nghe xong, Thu Mộ Quy thực kinh ngạc. Lúc trước Hồng Khô Lâu xác thực đã gây xôn xao về chuyện này, bất quá hắn luôn không thích tác phong làm việc của Hồng Khô Lâu, cho nên tuy rằng có nghe tin tức nhưng không hề quan tâm. Không nghĩ rằng người Hồng Khô Lâu treo giải thưởng lại là Tư Lăng.
Thu Mộ Quy khẽ mỉm cười, "A, Hầu Thiên Các lúc đó bị người ta chơi cho thảm hại, trúng ảo thuật mà không tự biết, treo giải thưởng làm cho đại lục Trung Ương ai ai cung đều biết, chỉ là qua mấy năm lại phát hiện hóa ra là mình bị người ta động chân động tay trúng ảo thuật, cũng rốt cuộc nhớ không rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Ta thấy là có kẻ nào đó muốn hãm hại Tư Lăng kia, thật không biết hắn đắc tội với ai."
Thu Mộ Quy mặc dù là thiếu chủ của Ngũ đại gia tộc, nhưng cũng ngầm qua lại với Hồng Khô Lâu, chuyện của Hầu Thiên Các thì được biết nhiều hơn những người khác. Nhớ tới Hầu Thiên Các bị người ta chơi cho một vố, trong lòng sung sướng khó nói, kéo theo cũng tăng mấy phần hảo cảm với Tư Lăng.
Bất quá, Băng Phách Thạch hắn vẫn phải lấy về, làm quà sinh nhật đưa cho bạn tốt Kỳ Trầm Mi.
Băng Phách Thạch đã đến tay, tâm tình Tư Lăng khoan khoái, nên cũng không tiếp tục quan tâm mấy đồ vật tiếp theo. Tính toán linh thạch trên người, mấy ngày qua mua này mua nọ, cũng đã xài mất một nửa, còn có một nửa đặt trên người, hắn suy nghĩ một chút, đợi đến thành thị kế thì còn phải đi mua một ít tài liệu luyện khí cao cấp, cho nên đấu giá kế tiếp hắn không định ra tay.
Tư Lăng làm như vậy cũng có nguyên nhân. Mọi người ở đây ngoại trừ số rất ít, còn lại đều là xuất phát từ gia tộc hay môn phái ở đại lục Trung Ương, vật phẩm ở buổi đấu giá Chợ đen đều đã được định sẵn, lúc trước nếu không phải Tư Lăng đột ngột ra tay, Băng Phách Thạch đã sớm rơi vào tay thiếu chủ Thu gia, làm sao có thể để cái tên tu sĩ vô danh lấy đi. Thu Mộ Quy nhìn có vẻ không phản ứng, nhưng Thu gia chắc chắc sẽ giúp thiếu chủ của bọn họ xử lý kẻ dám đoạt đồ ăn trước miệng hổ kia. Tư Lăng rõ ràng điểm ấy nên mới quyết định thu lại một tí, làm người đừng quá kiêu ngạo, sẽ không giành với bọn họ nữa.
Tuy rằng Tư Lăng không định tranh đua nữa, nhưng 20 triệu linh thạch lúc trước cũng đủ khiến người ta chấn động, cho nên ở những lần đấu giá kế tiếp, mỗi lần gọi giá thì người ở đây đều sẽ không tự chủ được mà âm thầm hướng về phía Tư Lăng. Thấy mặt hắn không biểu cảm mà theo dõi, không có phản ứng gì, thì trong lòng cực kỳ thất vọng. Đến cả người bán đấu giá Chợ đen cũng rất chán nản, khao khát Tư Lăng lại phô trương giàu có một phen, lại thúc đẩy giá trên trời thêm lần nữa. Mà đệ tử những đại môn phái đang đấu giá đồ vật mình coi trọng, cũng cực kỳ phòng bị cái tên giàu nứt đố đổ vách kia lại tới quấy rối, cho nên trong lúc nhất thời tâm tình mọi người đều rất hồi hộp.
Nhưng mà, ai biết tên đó lại không ra tay nữa, làm hại tâm tình của bọn họ cứ lên lên xuống xuống, thực sự là hận không thể cắn hắn một cái. Gương mặt này cũng quá yêu nghiệt, cắn một cái cũng rất tốt nha. Đến khi qua liên tục mấy lần thì phát hiện cái tên giàu nứt đố đổ vách nào đó dường như không định ra tay nữa, không khỏi sôi nổi suy đoán, lẽ nào linh thạch rốt cục xài hết rồi?
Mặc kệ mọi người suy đoán như thế nào, Tư Lăng vẫn bất động, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn với Trọng Thiên một chút, trước khi Trọng Thiên xù lông thì nhanh chóng vuốt lông, làm đám Hắc Kỳ nhìn thấy thì khóe miệng co giật. Họ rất muốn nói, tiếp tục chơi như thế sẽ làm hư yêu sủng.
Chờ đợi thật lâu, rốt cục đến vật phẩm then chốt cuối cùng của Buổi đấu giá. Chỉ thấy trên sân khấu, nữ tu cẩn thận nâng khay tới, trên khay dùng một tấm Hắc Vân Bố có thể ngăn cách thần thức che kín, vì thế mọi người căn bản không biết bên trong là món đồ gì. Chợ Đen vì để hấp dẫn mọi người cho nên lúc phát thiếp mời không viết tên mười vật phẩm cuối cùng vào danh sách, tự nhiên mọi người cũng không biết vật phẩm then chốt lần này là cái gì.
Mọi người ở đây đều rướn cổ, mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm đồ vật trên khay, người bán đấu giá rốt cục vén một góc tấm vải đen ra, lập tức một loại uy áp mênh mông tràn ra khắp sàn bán đấu giá, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng người ở chỗ này ai cũng khiếp sợ.
Đây là Tiên khí!
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, vì sao Tiên khí Thượng giới lại rơi xuống hạ giới?
Trong lúc nhất thời, sàn bán đấu giá lộ ra một loại yên tĩnh quái dị. Bọn hắn tuy rằng nghe được phong thanh rằng chủ nhân Chợ đen có một cái Tiên khí, nhưng không ngờ lại là thật sự, hơn nữa Chợ đen còn cam lòng lấy ra đấu giá.
Trong lòng Tư Lăng cũng khiếp sợ, thấy hai mắt Trọng Thiên sáng quắc nhìn chằm chằm Tiên khí bị Hắc Vân Bố che lại, lập tức da đầu tê dại. Hắn chỉ lo nó hứng thú rồi sau đó ép buộc mình đi tham dự đấu giá. Thứ này vô cùng phiền phức, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho nên kết quả tốt nhất là do năm Đại gia tộc hoặc là Tứ đại môn phái lấy được, những người khác căn bản là không thể bảo vệ nó. Dù có hấp dẫn cỡ nào mà không có mệnh sử dụng thì cũng uổng công.
Không chỉ Tư Lăng nhìn rõ, người ở đây cũng hiểu được. Chợ đen sở dĩ lấy ra đấu giá, cũng là muốn đem củ khoai lang bỏng tay này ném ra ngoài cho Tứ đại môn phái và năm gia tộc lớn kia tiếp nhận, tránh gây họa cho Chợ Đen. Thế lực Chợ đen mặc dù không tệ, nhưng so với lịch sử lâu đời của tứ môn ngũ gia kia thì hoàn toàn không đủ để bảo vệ Tiên khí.
Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, trận đấu giá cuối cùng cũng bắt đầu. Mọi người ra tay đều rất cẩn thận, bất quá giá tiền vẫn kéo lên cực kỳ nhanh chóng.
Tư Lăng kìm Trọng Thiên ở trên đầu gối, mặt ngoài nhìn như bức tranh tình cảm ấm áp chủ nhân vuốt lông cho sủng vật, trên thực tế là Tư Lăng nỗ lực trấn áp Trọng Thiên, đồng thời truyền âm cho Tiểu Hồng, bảo nó thông báo cho chủ nhân của nó, nếu dám sinh sự ở đây, sau này đừng mong theo hắn ăn thịt nữa.
Trọng Thiên chìm đắm trong trận rối rắm chần chừ giữa Tiên khí và ăn thịt một hồi lâu, sau đó thỏa hiệp về phía ăn thịt. Có thể là vì lựa chọn này quá đau lòng, Trọng Thiên mệt mỏi mà nằm nhoài trong lồng ngực Tư Lăng, hoàn toàn không nhấc lên được chút sức lực nào.
. . . Thực sự là kẻ tham ăn không chí khí!
Tuy rằng khinh bỉ Trọng Thiên không chí khí, nhưng trong lòng Tư Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vuốt lông cho nó xong, lúc này mới có tâm tình hỏi rõ Tiểu Hồng vì sao Trọng Thiên lại cảm thấy hứng thú với Tiên khí.
"Trong Tiên khí[1] có tiên khí[2], đối chủ nhân mà nói, là vật đại bổ." Tiểu Yêu Liên đơn giản trực tiếp nói.
Khí ở [1] là công cụ, cơ quan. Khí ở [2] là chất khí, thể khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Lăng: ". . ." Quả nhiên lại là đồ bổ sao? Kỳ thực vẫn là có liên quan với "Ăn" sao?
Cuối cùng Tiên khí bị Xích Dương Tông trong tứ đại môn phái lấy đi. Nhìn vị trí ghế lố của Xích Dương Tông, mọi người hai mắt sáng quắc, không biết trong bụng có ý định gì. Cũng bởi vì Tiên khí lên sân khấu, ánh mắt của mọi người rốt cục từ trên người Tư Lăng chuyển tới trên Tiên khí. Đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, tu sĩ Xích Dương Tông rời đi đầu tiên. Mọi người nhìn chằm chằm phương hướng tu sĩ Xích Dương Tông ly khai, ánh mắt lấp loé không yên.
Lúc tu sĩ Xích Dương Tông chân trước mới rời khỏi Tàng Ngọc Thành, nghe nói phía sau đã có các đạo nhân mã âm thầm bắt kịp. Một tháng sau liền truyền ra tin tức, Tiên khí được Xích Dương Tông đấu thắng ở Chợ Đen giữa đường bị người ta cướp mất. Trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu, tuy rằng không biết là Xích Dương Tông là vì dời đi ánh mắt của mọi người trên đại lục Thương Vũ nên mới tự biên tự diễn ra tiết mục này; hay vẫn là Tiên khí thật sự bị người ta cướp đi, bởi vì không ai có thể chứng thực, hơn nữa địa vị Xích Dương Tông đặt ở đó, cũng không có ai dám đến cửa chấp vấn, cuối cùng chuyện Tiên khí không giải quyết được gì.
Đương nhiên, những chuyện này hiện tại không có quan hệ gì với Tư Lăng.
Sau khi ly khai buổi đấu giá, Tư Lăng cảm giác được có mấy nhóm người đang giám sát bọn hắn, cùng Tư Hàn liếc mắt nhìn nhau, họ đồng thời làm như không có chuyện gì mà cáo biệt ba người Hắc Kỳ.
Sau khi tách khỏi bọn Hắc Kỳ, hai người Tư Lăng cũng không vội vã rời đi, mà trái lại vào trong thành tìm khách sạn ở lại.
Tư Lăng ngồi khoanh chân trên ghế dài, thấy ở giữa bàn nhỏ đặt bộ trà cụ, gõ gõ hai lần, rồi gọi Tiểu Yêu Liên đang ôm hai hạt Hỏa Diễm Thụ lại: "Tiểu Hồng muội muội, chỗ ngươi có lá trà ngon không? Lấy chút ra pha trà đi."
Vốn chỉ là tùy tiện hỏi chơi, ai biết Tiểu Yêu Liên lại thật sự lấy ra một hủ trà xuân[3] ra, lá trà đều là những búp lá non mềm nhất, xanh xanh biếc biếc. Linh khí lượn lờ phía trên nhiều hơn rất nhiều so với cái loại mấy khối linh thạch một lạng mình uống trước đây, quả thực là xa xỉ phẩm.
*[3]Trà xuân 春茶: Trà làm từ đọt chè non nhú đầu tiên sau mùa đông.
Tư Lăng lấy một nhúm nhỏ ra đun, sau khi lượt bỏ một lần thì lại nhỏ vào trong ấm trà một giọt linh dịch. Lúc đó, một mùi thơm ngát nức mũi tỏa ra, khiến người ta ngây ngất mê say.
Pha trà xong, Tư Lăng rót ra bốn ly trà, tươi cười như hoa mà nói: "Đại ca, mời uống trà."
Tư Hàn hơi cong môi, phủ tay áo nhận lấy ly trà, nhẹ ngửi một hơi, nhắm hai mắt cảm nhận dư vị, lại mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một vệt tinh quang, rồi mới từ từ thưởng thức. Tư Lăng cũng tự mình nâng ly trà lên từ từ nhấm nháp. Tiểu Yêu Liên và Trọng Thiên cũng có phần, chỉ là Trọng Thiên chỉ uống một hớp thì không có hứng thú. Tiểu Yêu Liên nâng cái ly trà to gần bằng đầu nó, rất thục nữ mà uống; chỉ tiếc ly trà với nó mà nói là quá lớn, bất kể thục nữ cỡ nào cũng đều lộ ra ý khôi hài, làm Tư Lăng buồn cười không chịu được.
Sau một ly trà, Tư Lăng cùng Tư Hàn đều có chút dư vị, không khỏi hỏi: "Tiểu Hồng muội muội, trà này tên gọi là gì, ngươi mua ở đâu vậy?"
Thấy hai người yêu thích trà này, Tiểu Yêu Liên vô cùng phấn khởi, nó ngẫng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt mà nói: "Trà này gọi Xuân Sơn Xuân Vũ, Tiểu Hồng tự mình trồng, tự mình hái. Trong không gian có cả một gốc cây luôn, nếu đại ca thích thì vẫn còn nhiều." Nói xong, lại cầm một hủ trà ra. Theo Tư Lăng chạy từ Tây Cảnh đến Nam Hải, đi qua rất nhiều địa phương, trong đó cũng phát hiện rất nhiều thứ tốt, Tiểu Yêu Liên đều thu lại trồng trong không gian của mình.
Tư Lăng bĩu môi, hóa ra là tên nhóc này muốn lấy lòng đại ca hắn nên mới trồng, thật sự là khiến người ta tức giận.
"Đại ca, Xích Dương Tông có được Tiên khí, có thể nói là đã ôm phiền phức vào người, huynh thấy bọn họ có thể giữ được Tiên khí không?" Tư Lăng vừa nhâm nhi ly trà vừa trò chuyện về buổi đấu giá.
Tư Hàn hờ hững nói: "Nếu bọn họ tự nguyện ôm lấy cái phiền phức này, hẳn là đã có giao dịch với Chợ đen, cứ xem đi, cùng lắm là nửa tháng, Tiên khí nhất định sẽ mất tích."
"Ơ, tại sao?" Tư Lăng có chút ngốc.
Tư Hàn liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, bất quá cũng không ghét bỏ đệ đệ ngốc nhà mình, giải thích: "Xích Dương Tông mặc dù là một trong tứ đại môn phái, nhưng quan hệ với ba đại môn phái khác cũng không phải chặt chẽ như vậy, còn có năm gia tộc lớn luôn trừng trừng theo dõi tứ đại môn phái, nếu Xích Dương Tông muốn bảo vệ mình, vậy thì cần phải tìm đồng minh. Thế lực Chợ đen tuy rằng không bằng Tứ môn Ngũ gia, nhưng ở đại lục Trung Ương cũng không dễ khinh thường. Xích Dương Tông ngày hôm nay hỗ trợ Chợ Đen một lần, coi như tạo quan hệ với Chợ Đen, tương lai đều có lợi cho bọn họ. Bất quá Tiên khí này quá trêu người, Xích Dương Tông tất nhiên không muốn trở thành bia ngắm, cho nên nhất định phải để Tiên khí này mất tích, khiến ánh mắt của mọi người không chú ý tới bọn hắn nữa."
Tư Hàn tuy rằng một lòng tu luyện không quan tâm tục sự, nhưng ở trong môn phái, dù hắn không quan tâm, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được đôi câu vài lời. Sư phụ cũng thường giảng giải về sự tình của các môn các phái ở trong đại lục Thương Vũ cho hắn nghe, so với cái đứa ấm a ấm ớ như Tư Lăng thì vẫn khá có hiểu biết.
Vừa uống trà vừa trò chuyện, hai người vô cùng thoải mái. Đặc biệt nghe giọng nói lành lạnh trầm thấp của đại ca giảng giải về các đại môn phái trên đại lục Thương Vũ, màng tai hắn thật sắp mềm nhũn rồi -- đại ca xưa nay chưa từng nói nhiều lời như vậy, thực sự là có lời rồi có được hay không!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huynh đệ Tư gia ở trong khách sạn thản nhiên thưởng thức trà, sảng khoái cực kỳ; còn mấy người theo dõi ở bên ngoài thì trong lòng khá là rầu rỉ, nhưng lại không dám rời khỏi dù chỉ một chút, để tránh người ta lại biến mất ở dưới mí mắt mình.
Theo dõi suốt nửa tháng, người trong khách sạn vẫn không có động tĩnh, cũng không hề rời đi, những tu sĩ theo dõi kia cũng sắp phát điên, trực giác không đúng. Khi bọn họ rốt cục không nhịn được nữa mà đi tra xét thì lại phát hiện đối tượng giám thị đã rời khỏi khách sạn từ lúc nào; hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động, hoàn toàn không có dấu vết gì để tìm kiếm.
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể rối rít trở lại bẩm báo với các vị chủ nhân.
****************
Nguyên Phong nghe được đệ tử môn hạ báo cáo, trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía cháu gái, cười nói: "Phiên Nhiên, lần này yên tâm đi, xem ra hai huynh đệ này cũng có chút bản lĩnh."
Hứa Phiên Nhiên nheo mắt lại, cười đến cực kỳ vui vẻ, ôm cánh tay Nguyên Phong làm nũng nói: "Đa tạ Nguyên thúc sư hỗ trợ."
Nguyên Phong dung túng mà mỉm cười, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Hứa Phiên Nhiên, trong lòng thở dài, cô bé con cũng bắt đầu yêu đương rồi. Tuy rằng lo lắng, nhưng may là huynh đệ này hành tung lơ lửng không cố định, muốn gặp mặt cũng khó, hẳn là không cần quá lo âu.
Kỷ Trường Ca nhìn hai người thân thiết với nhau, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhã lễ độ, trong lòng lại cân nhắc về huynh đệ Tư gia.
***************
Thu Mộ Quy nghe đệ tử gia tộc báo lại, lông mày nhíu chặt, hỏi: "Ngươi không chú ý người ra vào khách sạn sao?"
"Thiếu chủ, khách sạn này làm ăn vô cùng tốt, mỗi ngày lượng người ra vào không có một trăm thì cũng được tám mươi, tới tới đi đi, coi như mỗi người đều nhìn chằm chằm thì cũng có thể sẽ có người nhân cơ hội trộn lẫn trong đó mà ly khai. Thuộc hạ suy đoán, hẳn là bọn họ có pháp bảo thay đổi dung mạo gì đó, nên mới có thể che dấu tai mắt người khác, lặng yên không một tiếng động mà bỏ đi."
Thu Mộ Quy cũng đồng ý với điều này. Sở dĩ bảo người nhìn chằm chằm huynh đệ Tư gia, một trong đó là do không muốn từ bỏ khối Băng Phách Thạch kia, thứ hai là dung nhan người đệ đệ Tư Lăng này quá mức xuất sắc, thiếu chủ Thu gia như hắn gần trăm năm qua sắc đẹp gì mà chưa từng gặp qua, vậy mà cũng cảm thấy khuôn mặt Tư Lăng đúng là mỹ lệ hiếm thấy, trong lòng cũng có mấy phần tâm tư.
Đương nhiên, còn có vị ca ca kia cũng cực kỳ xuất sắc, nhìn cốt linh chưa tới bốn mươi mà đã là Kim Đan hậu kỳ, đó đã thuộc về loại người thiên tư trác tuyệt. Hắn kỳ thực muốn mời hắn làm khách khanh[4] trưởng lão của Thu gia, coi như tăng thêm một phần trợ lực cho Thu gia.
[4]Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc. Ở đây hẳn là ý chỉ người giữ chức vụ ở trong môn phái nhưng không phải người của môn phái mà là được mời về.
Đang lúc suy tư, liền thấy thần sắc thuộc hạ có chút ngập ngừng, trong lòng khẽ động, nói: "Có cái gì thì cứ nói."
"Thiếu chủ, người đệ đệ trong huynh đệ này ta đã gặp trước đây." Thấy hắn kinh ngạc, lại nói tiếp: "Hơn mười năm trước, người trong bức họa mà Hồng Khô Lâu treo thưởng chính là Tư Lăng."
Sau khi nghe xong, Thu Mộ Quy thực kinh ngạc. Lúc trước Hồng Khô Lâu xác thực đã gây xôn xao về chuyện này, bất quá hắn luôn không thích tác phong làm việc của Hồng Khô Lâu, cho nên tuy rằng có nghe tin tức nhưng không hề quan tâm. Không nghĩ rằng người Hồng Khô Lâu treo giải thưởng lại là Tư Lăng.
Thu Mộ Quy khẽ mỉm cười, "A, Hầu Thiên Các lúc đó bị người ta chơi cho thảm hại, trúng ảo thuật mà không tự biết, treo giải thưởng làm cho đại lục Trung Ương ai ai cung đều biết, chỉ là qua mấy năm lại phát hiện hóa ra là mình bị người ta động chân động tay trúng ảo thuật, cũng rốt cuộc nhớ không rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Ta thấy là có kẻ nào đó muốn hãm hại Tư Lăng kia, thật không biết hắn đắc tội với ai."
Thu Mộ Quy mặc dù là thiếu chủ của Ngũ đại gia tộc, nhưng cũng ngầm qua lại với Hồng Khô Lâu, chuyện của Hầu Thiên Các thì được biết nhiều hơn những người khác. Nhớ tới Hầu Thiên Các bị người ta chơi cho một vố, trong lòng sung sướng khó nói, kéo theo cũng tăng mấy phần hảo cảm với Tư Lăng.
Bất quá, Băng Phách Thạch hắn vẫn phải lấy về, làm quà sinh nhật đưa cho bạn tốt Kỳ Trầm Mi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro