Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Trọng Thiên tỉn...
Vụ Thỉ Dực
2024-11-06 06:00:02
Tư Lăng rất nhanh
phát hiện khác thường, bác bỏ suy đoán lúc trước, bởi vì trên người của
kẻ đột nhiên xuất hiện này không có khí tức của tu sĩ. Cảm giác giống
như một con rối không có chút sức sống, cả tu vi cũng làm cho người khác không thể tra xét, cho nên mới khiến hắn không thể lập tức nhận ra sự
xuất hiện của hắn.
Rất nhanh, Tư Lăng liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của kẻ đột nhiên xuất hiện kia. Vừa nhìn thấy, có chút giật mình, không ngờ lại là người quen, là một trong mấy tu sĩ mặt sẹo từng có duyên gặp mặt hai lần ở trong Huyễn Thiên bí cảnh. Lần đầu gặp gỡ, vết sẹo đáng sợ trên mặt năm tu sĩ này doạ sợ Truyền Sơ muội tử; sau đó ba tháng, ở trước động phủ của tu sĩ Thượng Cổ cũng nhìn thấy bọn họ. Khi đó sát khí trên người bọn họ càng thêm dày đặc, Tiểu Yêu Liên còn từng nói khí tức trên người bọn hắn làm nó cảm giác khó chịu.
Trong lòng Tư Lăng cực kỳ sửng sốt, không nghĩ tới chỉ mới một năm, trên người tu sĩ này lại không cảm giác được khí tức của người sống, vẻ mặt cứng ngắc đần độn, trông như là một xác chết di động, hoàn toàn không gợn chút hơi thở của người sống. Hắn không khỏi nhớ tới lời Tiểu Yêu Liên đã nói lúc trước. Tiểu Yêu Liên nói, trên vết sẹo của bọn họ tràn ngập sát khí màu đen, đang ăn mòn máu thịt của bọn họ, lúc máu thịt của bọn họ đều bị mục rữa, sẽ biến thành xác chết di động không có lý trí.
Lẽ nào bọn hắn hiện tại đã bị sát khí ăn mòn thành xác chết di động? Nhìn thấy tu sĩ này ở đây, Tư Lăng lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng lẽ sát khí trên người những tu sĩ kia chính là nhiễm phải ở Sát Hải? Nhưng sát khí ở Sát Hải mặc dù có ảnh hưởng với tu sĩ, nhưng cũng có thể dùng linh đan để loại bỏ. Dù bị yêu thú sinh trưởng ở Sát Hải gây thương tích, cũng có thể loại bỏ sát khí ra khỏi cơ thể, trừ phi bọn hắn đã gặp phải thứ gì đó rất lợi hại. Hơn nữa lúc đó Tư Lăng phát hiện, đám sát khí kia tựa như giòi trong xương, không cách nào loại bỏ, tu sĩ nhiễm phải nó chỉ có thể mặc cho sát khí từ từ ăn mòn thân thể và thần trí, sau đó biến thành một xác chết di động.
Do tình huống mơ hồ, Tư Lăng cũng không dám lỗ mãng dùng thần thức đi tra xét thân thể người nọ, chỉ có thể ẩn núp ở chỗ cũ quan sát hắn làm thế nào.
Người này mặc dù đã coi như một xác chết di động, nhưng không ảnh hưởng gì tới hành động. Sát Thú bị hắn tấn công chẳng hiểu vì sao lại hết sức kiêng kỵ hắn, lúc hắn lấn tới, Sát Thú không ngừng tránh né, hoàn toàn không giống lúc đối đầu Tư Lăng tấn công tựa như đánh máu gà. Động tác người nọ rất nhuần nhuyễn, chẳng mấy chốc đã khiến Sát Thú phải dốc toàn lực công kích hắn, mà hắn cũng giống như con rối không cảm giác được mệt mỏi hay bị thương, vết thương do Sát Thú cào trúng chảy ra dòng máu màu đen.
Người nọ lấy ra một vũ khí bao phủ bởi sát khí dày đặc, chỉ phút chốc liền giết chết Sát Thú, sau đó nâng thi thể Sát Thú lên, đi về bên trong đảo.
Tư Lăng nhìn hắn ly khai, không liều lĩnh theo sau.
Xác định hắn ta đã rời đi, Tư Lăng mới đứng dậy về Phi Thiên Thuyền.
Sau khi về đến phi thuyền, Tư Lăng kể cho Tiểu Yêu Liên chuyện vừa nãy nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy Yêu Liên nhát gan lập tức hoảng hốt, vội vã nói rằng: "Tư công tử, loại sát khí kia không giống với sát khí của Sát Hải, nó tà ác đáng sợ hơn nhiều, huynh nhất định phải cẩn thận, đừng đối đầu với bọn họ."
Nghe Tiểu Yêu Liên nhắc đi nhắc lại, Tư Lăng đành phải đáp ứng, cũng từ bỏ ý nghĩ đi lên đảo kiểm tra, quyết định chuyển tới nơi khác xem một chút.
Mấy ngày sau, Tư Lăng đang tĩnh tọa khôi phục linh lực, đột nhiên Phi Thiên Thuyền lay động dữ dội.
Tư Lăng lập tức mở mắt ra, nhanh chóng rời khỏi phòng luyện công, Tiểu Yêu Liên lảo đảo chạy tới, mang theo thanh âm nức nở kêu lên: "Tư công tử, không tốt rồi. Chúng ta gặp phải bão biển đặc thù của Sát Hải rồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bão biển sẽ xé nát mọi thứ, coi như may mắn chạy trốn, cũng sẽ bị cuốn tới không gian nào đó. . ."
Tư Lăng không để ý đến Tiểu Yêu Liên kêu la, kéo nó lên nhét vào trong tay áo, điều khiển Phi Thiên Thuyền hướng về phía ngược với nơi bão biển phát sinh, cũng chú ý tới lốc xoáy do sát khí hình thành ở phía sau. Lốc xoáy giống như Hắc Long điên cuồng cuốn sạch tất cả sinh vật ngoài khơi, những yêu thú không cẩn thận bị cuốn vào lốc xoáy chẳng mấy chốc liền bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Hơn nữa tốc độ của nó vô cùng nhanh, tốc độ còn nhanh hơn không chỉ mười lần so với Phi Thiên Thuyền.
Tư Lăng cắn răng, linh lực như không cần tiền mà rót vào Phi Thiên Thuyền, đẩy tốc độ Phi Thiên Thuyền tăng cao đến cực hạn, chẳng mấy chốc linh lực trong đan điền liền khô cạn. Tiểu Yêu Liên vẫn quan tâm tới Tư Lăng liền nhanh chóng chuyển một khối linh thạch lại đây giúp hắn hấp thu linh lực.
Chẳng biết lúc nào, cả bầu trời Sát Hải nổi lên dông tố bão táp, Phi Thiên Thuyền như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trong mênh mông biển lớn, lốc xoáy phía sau theo sát không ngừng nghỉ. Tốc độ lốc xoáy thực sự là quá nhanh, phút chốc đã hút Phi Thiên Thuyền vào trong con lốc.
Trong nháy mắt lúc Phi Thiên Thuyền bị hút vào lốc xoáy, Tư Lăng dùng tốc độ cực nhanh ra khỏi phi thuyền, nhanh chóng thu hồi Phi Thiên Thuyền, đồng thời ngưng tụ một cái Hồn Lực Bào bảo vệ chính mình. Hồn lực Bào xoay tròn trong lốc xoáy, toàn bộ thế giới đảo lộn quay cuồng, sức hút và áp lực cực hạn khiến Tư Lăng không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu.
Tư Lăng cắn răng khổ sở chống đỡ, sợ sau khi mình hôn mê sẽ bị lốc xoáy điên cuồng xé nát. Hắn không dám để mình hôn mê, một bên vừa liên tục rót lượng lớn hồn lực vào Hồn Lực Bào, một bên vừa hấp thu hồn lực trong yêu đan Mực Quỷ để bổ sung. Rất nhanh, Tư Lăng đã hút sạch một trăm viên yêu đan của Mực Quỷ, mà bên ngoài Hồn Lực Bào, toàn bộ thế giới là một mảnh xám tro tối tăm vặn vẹo, báo cho hắn biết mình còn đang ở trong lốc xoáy.
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Tư Lăng trắng bệch, lúc hắn cảm giác mình sắp không chống đỡ được nữa, lốc xoáy rốt cục phun Hồn Lực Bào ra ngoài, mà lúc này Tư Lăng cũng đã chịu hết nổi, không thể chịu được nữa mà hôn mê. . .
********
Thời điểm khôi phục thần trí, đập vào mũi chính là một mùi máu tanh hung muốn người chết, hơn nữa trong mùi máu tanh còn tràn ngập mùi hôi thối.
Tư Lăng mở mắt ra, sau đó ngơ ngác mà nhìn trước khắp nơi đều là núi thi thể của Sát Thú. Chả trách lại thúi như vậy, mình không phải đang nằm trong đống xác hay sao? Đột nhiên nhìn thấy thi thể Sát Thú nhiều như vậy, Tư Lăng cảm giác áp lực như núi, đồng thời cũng cảm thấy hiếu kỳ đối với kẻ có thể giết chết nhiều Sát Thú như vậy, cũng tăng thêm phòng bị.
"Tư công tử, huynh tỉnh rồi!"
Giọng nói mềm mại non nớt đặc trưng của Tiểu Yêu Liên vang lên, sau đó Tư Lăng cảm giác được một thứ đo đỏ nhảy lên trên mặt của mình, chảy nước mắt nước mũi lên mặt hắn.
Tư Lăng từ từ ngồi dậy, nhìn bốn phía chung quanh. Đây là một không gian không biết tên, tầm nhìn vô tận, ngoại trừ vô số thi thể Sát Thú thì không còn thứ gì khác, mà vùng trời xa xăm là một mảnh sương mù mờ mịt. Tư Lăng cẩn thận dùng thần thức tra xét, phát hiện không gian này ngoại trừ hắn và Tiểu Yêu Liên ra, không còn sinh vật nào còn sống. Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì không cần lo lắng lúc mình bị thương còn bị thứ khác tấn công, an toàn được bảo đảm.
Sau khi thanh tĩnh lại, Tư Lăng mới nhìn về hướng Tiểu Yêu Liên đang bôi nước mắt nước mũi trên người mình, vốn là có chút tức giận nó mất vệ sinh, nhưng thấy nó lo lắng như vậy, làm sao cũng không tức giận được nữa, sờ sờ đầu nó xem như là trấn an.
Lần này bị thương rất nghiêm trọng, tuy rằng có Hồn Lực Bào bảo vệ, nhưng thân thể bị cường lực đè ép, ngũ tạng lục phủ và gân mạch đều vỡ nát nghiêm trọng. Hơn nữa làm cho hắn đau đầu nhất chính là, vì bị thương, thân thể bị sát khí ăn mòn, làm cho hắn thương càng thêm thương.
Tư Lăng ăn thêm một viên đan dược chữa thương, vừa chữa thương vừa hỏi Tiểu Yêu Liên chuyện sau khi hắn hôn mê. Tiểu Yêu Liên mặc dù là đứa vô dụng lại mít ướt, nhưng thân thể lại là dị bảo do trời đất thai nghén mà sinh, rất rắn chắc, cho nên hoàn toàn không chịu chút thương tổn nào, cũng nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng.
Theo Tiểu Yêu Liên tự thuật, sau khi bọn hắn bị lốc xoáy phun ra, trùng hợp nhào vào một vết nứt không gian ở Sát Hải, sau một hồi trôi nổi ở trong không gian, liền bị vết nứt không gian đưa đến nơi này. Tư Lăng suy đoán, nhìn đống thi thể Sát Thú này, có lẽ bọn hắn còn ở trong phạm vi của Sát Hải.
Bỏ ra thời gian nửa tháng, Tư Lăng mới chữa khỏi được thương thế, đồng thời rốt cục cũng đẩy hết sát khí ăn mòn ra ngoài thân thể. Mà sở dĩ Tư Lăng khoẻ đến nhanh như vậy, là do được lợi từ vô số yêu đan Sát Thú bên trong không gian này. Yêu đan Sát Thú chứa hồn lực tương đương với linh lực trong linh thạch trung phẩm, Tư Lăng liên tục gắng sức hấp thu tích lũy hồn lực cũng không cảm thấy lãng phí.
Lúc Tư Lăng dưỡng thương, chính là do Tiểu Yêu Liên đi móc yêu đan Sát Thú. Nói thẳng ra, không khí trong không gian này thực sự là không tốt, ngửi lâu thì khứu giác đều muốn mất cảm giác, Tư Lăng cùng Tiểu Yêu Liên chỉ có thể ngậm lấy lá cây lấy được lúc ở Bí cảnh mới khôi phục được khứu giác.
Chờ sau khi Tư Lăng chữa khỏi thương thế, liền tự mình đi thu thập yêu đan Sát Thú. Những Sát Thú này cũng không biết là chết như thế nào, vết thương trên người chúng nó đều là vô cùng kì quặc, vì sao lại bị vứt bỏ ở đây, mà chỗ không gian này thì có ích lợi gì, Tư Lăng hoàn toàn không rõ ràng. Dù sao cũng không có người, đống Sát Thú này cũng là vật vô chủ, Tư Lăng không ngại kiếm lợi, điên cuồng bắt đầu móc yêu đan. Loại kiếm lợi dễ dàng như thế này khiến người ta vô cùng vui vẻ, coi như Sát Thú rất xấu, quá trình móc yêu đan rất đẫm máu, những Tư Lăng vẫn vui vẻ không thôi.
Đối lập với Tư Lăng tươi vui hớn hở, Tiểu Yêu Liên thì có vẻ lo lắng u sầu, hỏi: "Tư công tử, chúng ta làm sao đi ra ngoài đây?"
Tư Lăng móc một viên yêu đan từ trong thân thể một con Sát Thú, dùng nước rửa sạch thu vào trong túi trữ vật. Nghe được Tiểu Yêu Liên hỏi, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn phía sương mù phương xa, thở dài nói: "Ta cũng không biết, Tiểu Hồng muội muội, ngươi có nhìn ra đây là nơi nào không?"
Tiểu Yêu Liên lắc đầu.
Thời điểm Tư Lăng dưỡng thương, hắn đã từng đi tra xét ranh giới sương mù, phát hiện đám sương mù kia là một lớp bình phong, không chỉ ngăn cản thần thức, con người cũng không cách nào đột phá. Tư Lăng đã thử tấn công nó, sau khi phát hiện nó có thể hấp thu Pháp Quyết, liền biết công kích cũng vô dụng. Nếu đã không cách nào tấn công, căn bản là không có cách phá bỏ, càng không cách nào đi ra ngoài. Có thể nói, bọn Tư Lăng đã bị nhốt chỗ không gian không biết tên này.
Tư Lăng vỗ vỗ đầu Tiểu Yêu Liên, an ủi: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây cả đời." Để dời đi sự chú ý của Tiểu Yêu Liên, Tư Lăng lấy ra một mâm linh quả cho nó, cười nói: "Có ta cùng ở với ngươi mà, sợ cái gì. Đến, ăn chút linh quả. À, Tiểu Hồng muội muội, linh quả ngươi trồng nẩy mầm chưa?"
Tiểu Hồng muội muội là cô bé yếu ớt đơn thuần, quả nhiên bị dời đi sự chú ý, cao hứng ôm linh quả gặm, "Có vài loại linh thụ đã nẩy mầm rồi, mỗi ngày ta đều tưới nước cho chúng nó. Bất quá có mấy loại sinh trưởng rất chậm, hiện tại còn không có động tĩnh gì. Nếu mà có linh dịch thì tốt rồi, tưới bằng linh dịch, chúng nó nhất định có thể lớn lên rất nhanh."
Tư Lăng cũng cười híp mắt ngồi xuống, lấy ra công cụ bắt đầu làm thịt nướng.
Kể từ khi biết tạm thời không cách nào khi rời đi, Tư Lăng liền dọn sạch một chỗ đất trống, bố trí đơn giản để làm chỗ đặt chân. Không thể không nói, tâm lý của Tư Lăng và Tiểu Yêu Liên đều rất mạnh mẽ. Lúc vừa đến chỗ không gian này, bị mùi thối trong không gian hung đến suýt chút nữa ói ra, khẩu vị cũng không tốt; nhưng trải qua một quãng thời gian thích ứng, hiện tại bọn hắn đối mặt với thi thể Sát Thú đầy đất vẫn có thể mặt không biến sắc mà ăn thức ăn, bình luận mỹ thực, phải nói là cực kỳ mạnh mẽ.
Tư Lăng rất hứng thú với nấu nướng, đối mặt với hoàn cảnh tồi tệ, liền muốn dùng mỹ thực để giúp tâm tình thoải mái, vì lẽ đó hắn bây giờ đối với ăn uống vô cùng để bụng. May là trước khi đến Sát Hải, bởi vì không biết sẽ ở lại bao lâu, suốt dọc đường đi, hắn và Tiểu Hồng muội muội liên tục thu gom đồ ăn, yêu thú và linh quả chứa đầy mấy cái túi trữ vật, một mình Tư Lăng ăn năm mươi năm cũng không thành vấn đề -- vấn đề là đừng để bị nhốt lại nơi này hơn năm mươi năm.
Tư Lăng rất nhanh liền nướng xong hai mâm thịt nướng, lại nấu xong một nồi cơm bằng linh mễ, một nồi súp sườn dưa lê. Lúc lấy ra bát đũa chuẩn bị ăn thì không biết sao khóe mắt nẩy lên, còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, hung tàn lao thẳng tới hai mâm thịt nướng trên bàn . . .
Rất nhanh, Tư Lăng liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của kẻ đột nhiên xuất hiện kia. Vừa nhìn thấy, có chút giật mình, không ngờ lại là người quen, là một trong mấy tu sĩ mặt sẹo từng có duyên gặp mặt hai lần ở trong Huyễn Thiên bí cảnh. Lần đầu gặp gỡ, vết sẹo đáng sợ trên mặt năm tu sĩ này doạ sợ Truyền Sơ muội tử; sau đó ba tháng, ở trước động phủ của tu sĩ Thượng Cổ cũng nhìn thấy bọn họ. Khi đó sát khí trên người bọn họ càng thêm dày đặc, Tiểu Yêu Liên còn từng nói khí tức trên người bọn hắn làm nó cảm giác khó chịu.
Trong lòng Tư Lăng cực kỳ sửng sốt, không nghĩ tới chỉ mới một năm, trên người tu sĩ này lại không cảm giác được khí tức của người sống, vẻ mặt cứng ngắc đần độn, trông như là một xác chết di động, hoàn toàn không gợn chút hơi thở của người sống. Hắn không khỏi nhớ tới lời Tiểu Yêu Liên đã nói lúc trước. Tiểu Yêu Liên nói, trên vết sẹo của bọn họ tràn ngập sát khí màu đen, đang ăn mòn máu thịt của bọn họ, lúc máu thịt của bọn họ đều bị mục rữa, sẽ biến thành xác chết di động không có lý trí.
Lẽ nào bọn hắn hiện tại đã bị sát khí ăn mòn thành xác chết di động? Nhìn thấy tu sĩ này ở đây, Tư Lăng lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ, chẳng lẽ sát khí trên người những tu sĩ kia chính là nhiễm phải ở Sát Hải? Nhưng sát khí ở Sát Hải mặc dù có ảnh hưởng với tu sĩ, nhưng cũng có thể dùng linh đan để loại bỏ. Dù bị yêu thú sinh trưởng ở Sát Hải gây thương tích, cũng có thể loại bỏ sát khí ra khỏi cơ thể, trừ phi bọn hắn đã gặp phải thứ gì đó rất lợi hại. Hơn nữa lúc đó Tư Lăng phát hiện, đám sát khí kia tựa như giòi trong xương, không cách nào loại bỏ, tu sĩ nhiễm phải nó chỉ có thể mặc cho sát khí từ từ ăn mòn thân thể và thần trí, sau đó biến thành một xác chết di động.
Do tình huống mơ hồ, Tư Lăng cũng không dám lỗ mãng dùng thần thức đi tra xét thân thể người nọ, chỉ có thể ẩn núp ở chỗ cũ quan sát hắn làm thế nào.
Người này mặc dù đã coi như một xác chết di động, nhưng không ảnh hưởng gì tới hành động. Sát Thú bị hắn tấn công chẳng hiểu vì sao lại hết sức kiêng kỵ hắn, lúc hắn lấn tới, Sát Thú không ngừng tránh né, hoàn toàn không giống lúc đối đầu Tư Lăng tấn công tựa như đánh máu gà. Động tác người nọ rất nhuần nhuyễn, chẳng mấy chốc đã khiến Sát Thú phải dốc toàn lực công kích hắn, mà hắn cũng giống như con rối không cảm giác được mệt mỏi hay bị thương, vết thương do Sát Thú cào trúng chảy ra dòng máu màu đen.
Người nọ lấy ra một vũ khí bao phủ bởi sát khí dày đặc, chỉ phút chốc liền giết chết Sát Thú, sau đó nâng thi thể Sát Thú lên, đi về bên trong đảo.
Tư Lăng nhìn hắn ly khai, không liều lĩnh theo sau.
Xác định hắn ta đã rời đi, Tư Lăng mới đứng dậy về Phi Thiên Thuyền.
Sau khi về đến phi thuyền, Tư Lăng kể cho Tiểu Yêu Liên chuyện vừa nãy nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy Yêu Liên nhát gan lập tức hoảng hốt, vội vã nói rằng: "Tư công tử, loại sát khí kia không giống với sát khí của Sát Hải, nó tà ác đáng sợ hơn nhiều, huynh nhất định phải cẩn thận, đừng đối đầu với bọn họ."
Nghe Tiểu Yêu Liên nhắc đi nhắc lại, Tư Lăng đành phải đáp ứng, cũng từ bỏ ý nghĩ đi lên đảo kiểm tra, quyết định chuyển tới nơi khác xem một chút.
Mấy ngày sau, Tư Lăng đang tĩnh tọa khôi phục linh lực, đột nhiên Phi Thiên Thuyền lay động dữ dội.
Tư Lăng lập tức mở mắt ra, nhanh chóng rời khỏi phòng luyện công, Tiểu Yêu Liên lảo đảo chạy tới, mang theo thanh âm nức nở kêu lên: "Tư công tử, không tốt rồi. Chúng ta gặp phải bão biển đặc thù của Sát Hải rồi. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bão biển sẽ xé nát mọi thứ, coi như may mắn chạy trốn, cũng sẽ bị cuốn tới không gian nào đó. . ."
Tư Lăng không để ý đến Tiểu Yêu Liên kêu la, kéo nó lên nhét vào trong tay áo, điều khiển Phi Thiên Thuyền hướng về phía ngược với nơi bão biển phát sinh, cũng chú ý tới lốc xoáy do sát khí hình thành ở phía sau. Lốc xoáy giống như Hắc Long điên cuồng cuốn sạch tất cả sinh vật ngoài khơi, những yêu thú không cẩn thận bị cuốn vào lốc xoáy chẳng mấy chốc liền bị xé nát thành từng mảnh nhỏ. Hơn nữa tốc độ của nó vô cùng nhanh, tốc độ còn nhanh hơn không chỉ mười lần so với Phi Thiên Thuyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Lăng cắn răng, linh lực như không cần tiền mà rót vào Phi Thiên Thuyền, đẩy tốc độ Phi Thiên Thuyền tăng cao đến cực hạn, chẳng mấy chốc linh lực trong đan điền liền khô cạn. Tiểu Yêu Liên vẫn quan tâm tới Tư Lăng liền nhanh chóng chuyển một khối linh thạch lại đây giúp hắn hấp thu linh lực.
Chẳng biết lúc nào, cả bầu trời Sát Hải nổi lên dông tố bão táp, Phi Thiên Thuyền như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trong mênh mông biển lớn, lốc xoáy phía sau theo sát không ngừng nghỉ. Tốc độ lốc xoáy thực sự là quá nhanh, phút chốc đã hút Phi Thiên Thuyền vào trong con lốc.
Trong nháy mắt lúc Phi Thiên Thuyền bị hút vào lốc xoáy, Tư Lăng dùng tốc độ cực nhanh ra khỏi phi thuyền, nhanh chóng thu hồi Phi Thiên Thuyền, đồng thời ngưng tụ một cái Hồn Lực Bào bảo vệ chính mình. Hồn lực Bào xoay tròn trong lốc xoáy, toàn bộ thế giới đảo lộn quay cuồng, sức hút và áp lực cực hạn khiến Tư Lăng không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu.
Tư Lăng cắn răng khổ sở chống đỡ, sợ sau khi mình hôn mê sẽ bị lốc xoáy điên cuồng xé nát. Hắn không dám để mình hôn mê, một bên vừa liên tục rót lượng lớn hồn lực vào Hồn Lực Bào, một bên vừa hấp thu hồn lực trong yêu đan Mực Quỷ để bổ sung. Rất nhanh, Tư Lăng đã hút sạch một trăm viên yêu đan của Mực Quỷ, mà bên ngoài Hồn Lực Bào, toàn bộ thế giới là một mảnh xám tro tối tăm vặn vẹo, báo cho hắn biết mình còn đang ở trong lốc xoáy.
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Tư Lăng trắng bệch, lúc hắn cảm giác mình sắp không chống đỡ được nữa, lốc xoáy rốt cục phun Hồn Lực Bào ra ngoài, mà lúc này Tư Lăng cũng đã chịu hết nổi, không thể chịu được nữa mà hôn mê. . .
********
Thời điểm khôi phục thần trí, đập vào mũi chính là một mùi máu tanh hung muốn người chết, hơn nữa trong mùi máu tanh còn tràn ngập mùi hôi thối.
Tư Lăng mở mắt ra, sau đó ngơ ngác mà nhìn trước khắp nơi đều là núi thi thể của Sát Thú. Chả trách lại thúi như vậy, mình không phải đang nằm trong đống xác hay sao? Đột nhiên nhìn thấy thi thể Sát Thú nhiều như vậy, Tư Lăng cảm giác áp lực như núi, đồng thời cũng cảm thấy hiếu kỳ đối với kẻ có thể giết chết nhiều Sát Thú như vậy, cũng tăng thêm phòng bị.
"Tư công tử, huynh tỉnh rồi!"
Giọng nói mềm mại non nớt đặc trưng của Tiểu Yêu Liên vang lên, sau đó Tư Lăng cảm giác được một thứ đo đỏ nhảy lên trên mặt của mình, chảy nước mắt nước mũi lên mặt hắn.
Tư Lăng từ từ ngồi dậy, nhìn bốn phía chung quanh. Đây là một không gian không biết tên, tầm nhìn vô tận, ngoại trừ vô số thi thể Sát Thú thì không còn thứ gì khác, mà vùng trời xa xăm là một mảnh sương mù mờ mịt. Tư Lăng cẩn thận dùng thần thức tra xét, phát hiện không gian này ngoại trừ hắn và Tiểu Yêu Liên ra, không còn sinh vật nào còn sống. Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì không cần lo lắng lúc mình bị thương còn bị thứ khác tấn công, an toàn được bảo đảm.
Sau khi thanh tĩnh lại, Tư Lăng mới nhìn về hướng Tiểu Yêu Liên đang bôi nước mắt nước mũi trên người mình, vốn là có chút tức giận nó mất vệ sinh, nhưng thấy nó lo lắng như vậy, làm sao cũng không tức giận được nữa, sờ sờ đầu nó xem như là trấn an.
Lần này bị thương rất nghiêm trọng, tuy rằng có Hồn Lực Bào bảo vệ, nhưng thân thể bị cường lực đè ép, ngũ tạng lục phủ và gân mạch đều vỡ nát nghiêm trọng. Hơn nữa làm cho hắn đau đầu nhất chính là, vì bị thương, thân thể bị sát khí ăn mòn, làm cho hắn thương càng thêm thương.
Tư Lăng ăn thêm một viên đan dược chữa thương, vừa chữa thương vừa hỏi Tiểu Yêu Liên chuyện sau khi hắn hôn mê. Tiểu Yêu Liên mặc dù là đứa vô dụng lại mít ướt, nhưng thân thể lại là dị bảo do trời đất thai nghén mà sinh, rất rắn chắc, cho nên hoàn toàn không chịu chút thương tổn nào, cũng nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo Tiểu Yêu Liên tự thuật, sau khi bọn hắn bị lốc xoáy phun ra, trùng hợp nhào vào một vết nứt không gian ở Sát Hải, sau một hồi trôi nổi ở trong không gian, liền bị vết nứt không gian đưa đến nơi này. Tư Lăng suy đoán, nhìn đống thi thể Sát Thú này, có lẽ bọn hắn còn ở trong phạm vi của Sát Hải.
Bỏ ra thời gian nửa tháng, Tư Lăng mới chữa khỏi được thương thế, đồng thời rốt cục cũng đẩy hết sát khí ăn mòn ra ngoài thân thể. Mà sở dĩ Tư Lăng khoẻ đến nhanh như vậy, là do được lợi từ vô số yêu đan Sát Thú bên trong không gian này. Yêu đan Sát Thú chứa hồn lực tương đương với linh lực trong linh thạch trung phẩm, Tư Lăng liên tục gắng sức hấp thu tích lũy hồn lực cũng không cảm thấy lãng phí.
Lúc Tư Lăng dưỡng thương, chính là do Tiểu Yêu Liên đi móc yêu đan Sát Thú. Nói thẳng ra, không khí trong không gian này thực sự là không tốt, ngửi lâu thì khứu giác đều muốn mất cảm giác, Tư Lăng cùng Tiểu Yêu Liên chỉ có thể ngậm lấy lá cây lấy được lúc ở Bí cảnh mới khôi phục được khứu giác.
Chờ sau khi Tư Lăng chữa khỏi thương thế, liền tự mình đi thu thập yêu đan Sát Thú. Những Sát Thú này cũng không biết là chết như thế nào, vết thương trên người chúng nó đều là vô cùng kì quặc, vì sao lại bị vứt bỏ ở đây, mà chỗ không gian này thì có ích lợi gì, Tư Lăng hoàn toàn không rõ ràng. Dù sao cũng không có người, đống Sát Thú này cũng là vật vô chủ, Tư Lăng không ngại kiếm lợi, điên cuồng bắt đầu móc yêu đan. Loại kiếm lợi dễ dàng như thế này khiến người ta vô cùng vui vẻ, coi như Sát Thú rất xấu, quá trình móc yêu đan rất đẫm máu, những Tư Lăng vẫn vui vẻ không thôi.
Đối lập với Tư Lăng tươi vui hớn hở, Tiểu Yêu Liên thì có vẻ lo lắng u sầu, hỏi: "Tư công tử, chúng ta làm sao đi ra ngoài đây?"
Tư Lăng móc một viên yêu đan từ trong thân thể một con Sát Thú, dùng nước rửa sạch thu vào trong túi trữ vật. Nghe được Tiểu Yêu Liên hỏi, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn phía sương mù phương xa, thở dài nói: "Ta cũng không biết, Tiểu Hồng muội muội, ngươi có nhìn ra đây là nơi nào không?"
Tiểu Yêu Liên lắc đầu.
Thời điểm Tư Lăng dưỡng thương, hắn đã từng đi tra xét ranh giới sương mù, phát hiện đám sương mù kia là một lớp bình phong, không chỉ ngăn cản thần thức, con người cũng không cách nào đột phá. Tư Lăng đã thử tấn công nó, sau khi phát hiện nó có thể hấp thu Pháp Quyết, liền biết công kích cũng vô dụng. Nếu đã không cách nào tấn công, căn bản là không có cách phá bỏ, càng không cách nào đi ra ngoài. Có thể nói, bọn Tư Lăng đã bị nhốt chỗ không gian không biết tên này.
Tư Lăng vỗ vỗ đầu Tiểu Yêu Liên, an ủi: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây cả đời." Để dời đi sự chú ý của Tiểu Yêu Liên, Tư Lăng lấy ra một mâm linh quả cho nó, cười nói: "Có ta cùng ở với ngươi mà, sợ cái gì. Đến, ăn chút linh quả. À, Tiểu Hồng muội muội, linh quả ngươi trồng nẩy mầm chưa?"
Tiểu Hồng muội muội là cô bé yếu ớt đơn thuần, quả nhiên bị dời đi sự chú ý, cao hứng ôm linh quả gặm, "Có vài loại linh thụ đã nẩy mầm rồi, mỗi ngày ta đều tưới nước cho chúng nó. Bất quá có mấy loại sinh trưởng rất chậm, hiện tại còn không có động tĩnh gì. Nếu mà có linh dịch thì tốt rồi, tưới bằng linh dịch, chúng nó nhất định có thể lớn lên rất nhanh."
Tư Lăng cũng cười híp mắt ngồi xuống, lấy ra công cụ bắt đầu làm thịt nướng.
Kể từ khi biết tạm thời không cách nào khi rời đi, Tư Lăng liền dọn sạch một chỗ đất trống, bố trí đơn giản để làm chỗ đặt chân. Không thể không nói, tâm lý của Tư Lăng và Tiểu Yêu Liên đều rất mạnh mẽ. Lúc vừa đến chỗ không gian này, bị mùi thối trong không gian hung đến suýt chút nữa ói ra, khẩu vị cũng không tốt; nhưng trải qua một quãng thời gian thích ứng, hiện tại bọn hắn đối mặt với thi thể Sát Thú đầy đất vẫn có thể mặt không biến sắc mà ăn thức ăn, bình luận mỹ thực, phải nói là cực kỳ mạnh mẽ.
Tư Lăng rất hứng thú với nấu nướng, đối mặt với hoàn cảnh tồi tệ, liền muốn dùng mỹ thực để giúp tâm tình thoải mái, vì lẽ đó hắn bây giờ đối với ăn uống vô cùng để bụng. May là trước khi đến Sát Hải, bởi vì không biết sẽ ở lại bao lâu, suốt dọc đường đi, hắn và Tiểu Hồng muội muội liên tục thu gom đồ ăn, yêu thú và linh quả chứa đầy mấy cái túi trữ vật, một mình Tư Lăng ăn năm mươi năm cũng không thành vấn đề -- vấn đề là đừng để bị nhốt lại nơi này hơn năm mươi năm.
Tư Lăng rất nhanh liền nướng xong hai mâm thịt nướng, lại nấu xong một nồi cơm bằng linh mễ, một nồi súp sườn dưa lê. Lúc lấy ra bát đũa chuẩn bị ăn thì không biết sao khóe mắt nẩy lên, còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, hung tàn lao thẳng tới hai mâm thịt nướng trên bàn . . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro